CHƯƠNG 14: Lịch Sử Đen Tối
Ngay khi cái mùi thuốc sát trùng ấy xộc lên mũi, tôi đã bật dậy, giơ thanh kiếm đồng tiền của mình lên phía trước, vào ngay tư thế phòng thủ bởi vì tôi biết sau cái mùi này sẽ suất hiện một số thứ không được sạch sẽ. Và đúng như tôi nghĩ, ngay sau khi tôi vừa vào thế thì tôi liền thấy được phía trước cửa căn phòng mà tôi và Bảo mập đang ở, có một cái bóng vừa lướt qua. Đến cả tôi có chuẩn bị tinh thần kĩ càng trước đều hơi giật mình thì khỏi nói tới Bảo mập, cái tê này thậm chí còn hét lên một tiếng sau đó ôm chặt cái tủ vừa mới đè lên chân của hắn xong.
Tôi với Bảo mập vẫn đang chờ xem có ai xông vào hay không nhưng không, không có thứ gì xông vào cả, mọi thứ dường như rơi vào tĩnh lặng, như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
"Này…. Này, tại sao không có gì xảy ra vậy" - Bảo Mập run run nói.
"Tao cũng đang thắc mắc đây" - Tôi trả lời
Thật sự thì trường hợp này dù cho tôi lúc ấy đã theo ông nội đi khắp nơi thì cũng có chút không hiểu tại sao lại như vậy. Chẵng lẽ con quỷ nó lại xuất hiện vờn qua chúng tôi một chút rồi đi, không làm gì, quá bất hợp lý. Nhưng chẵng lẽ căn phòng này có gì đó dị thường mà nó không thể tiến vào sao. Nếu như cái bóng trắng đó tiến vào trong phòng thì còn dễ nói, nhưng nó như vậy cứ như là mèo vờn chuột thật là khó chịu. Tôi cũng không có bỏ xuống cảnh giác, trong trường hợp này thì nếu mà chúng ta mất tập trung một chút thì có thể đi về miền cực lạc ngay.
Đợi một lúc lâu sau thì tôi vẫn không thấy được những gì mình muốn thấy, mọi thứ dường im ắng một cách kì lạ, trong phòng tôi chỉ còn nghe được tiếng thở của tôi và tiếng rung cầm cập của Bảo Mập. Nhưng cái làm tôi lo lắng chính là mùi thuốc sát trùng vẫn không có biến mất, đây là nguyên nhân tôi không thể nào mà thả lỏng cảnh giác được, đang lúc tôi đang suy nghĩ thì thứ tôi đang "mong đợi" dường như đã tới.
"Há há há há …." - Một tiếng cười rùng rợn vang lên từ phía ngoài căn phòng
Nó dường như đang tiến gần căn phòng mà chúng tôi đang đứng, và rồi, bên trong không khí mờ ảo ngoài hàng lang bệnh xá, một bóng người phụ nữ màu trắng hiện ra, cố ta lướt đi trong không trung, nổi bật chính là đôi giày màu đỏ của cô ta, và … gương mặt trống trơn không có gì. Tôi đoán không sai, con quỷ y tá vô diện này sẽ cong quay lại.
Tôi siết chặt thanh kiếm đồng tiền của mình trong tay, nhìn thẳng về phía hàng lang nơi mà con nữ quỷ đang đứng, trán tôi lúc này đã đổ đầy mồ hôi. Còn Bảo Mập thì không phải nói, cậu ta sắp ngất tới nơi rồi.
"Há há há há …" - Tiếng cười quái dị của con quỷ lại vang lên.
Với tiếng cười đang dần to lên trong không gian thì cái con quỷ áo trắn, nổi bật với chiếc giày đỏ, vẫn đang dần lướt tới gần về phía cánh cửa phòng mà chúng tôi đang ở, sự khủng bố dường như đang tăng dần lên theo cấp số nhân, và cả âm khí xung quanh nữa, việc này làm cho tôi và Bảo Mập cả hai đều cảm thấy khó thở như có vật gì đó đè lên ngực vậy.
Nhưng rồi không có như tôi nghĩ rằng con quỷ đó sẽ tiến vào mà t·ruy s·át chúng tôi, mà nó chỉ lướt tới trước cửa mà đứng đó, mà cũng không có tiến tới vào bên trong phòng, cô ta dường như đang ngần ngại cái gì đó. Ngay sau đó cô ta chỉ tay thẳng vào mặt tôi, như đang cảnh cáo tôi "coi chừng bà đó" -sau đó cô ta tan biến vào trong khồng khí.
Không cần phải nói, tôi và cả Bảo Mập đều một mặt sững sờ trước biểu hiện vô cùng nhân tính của con quỷ nữ này. Ngay sau đó tôi liền cảm thấy kì quặc, tại sao cô ta lại không lao vào luôn chứ, đây là một chuyện làm vô cùng trái ngược với những gì cô ta thể hiện ở tầng trên khi gặp tôi.
Tôi nhìn xung quanh phòng, chẳng lẽ trong phòng này có gì đó không tầm thường, thứ có thể khiến cho một con lệ quỷ không dám bước vào? Tôi bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh xem là thứ gì khiến cho con quỷ không dám bước vào căn phòng này. Lúc tôi đang tìm kiếm thì Bảo Mập cậu ta mới lắp bắp hỏi:
"Này này Thiên, mày… mày tìm cái gì thế?"
"À tao đang tìm cái thử xem, cái gì làm cho con quỷ đó không muốn tiến vào bên trong căn phòng này, rõ ràng khi nãy nó đã đến với một khuôn mặt cực kì sát khí" - tôi trả lời
"Mà mày không sợ hay sao, lúc nãy tao thấy mày còn định chiến với nó" - Bảo Mập nói
"Thì cũng có, nhưng nếu mà không chiến với nó thì chúng ta có khi không còn sống rời khỏi đây được nên phải chiến thôi, so với sợ những thứ này thì tao càng sợ biến thành bọn nó hơn. Với lại, làm thầy pháp mà khi gặp ma quỷ sợ đến không thể nào làm gì thì quá là nhục." - Tôi nói
Sau cuộc trò chuyện ngắn thì dường như Bảo Mập cũng đỡ sợ hơn nên cậu ta đã đứng dậy và giúp tôi tìm thử xem có thứ gì có thể làm cho một con quỷ có cấp bậc hồng y như thế không dám tiến vào.
Nói tới các cấp bậc thì quỷ có các cấp bậc được chia theo màu sắc được biểu hiện của bọn chúng. Âm hồn bình thường, thường sẽ có bóng hình trắng và đen, đó là lý do tại sao người ta thường có những câu chuyện như là ma nữ áo trắng, ma gia đen thui từ đầu đến chân, … Loại này khá khó mà lại gần và làm hại con người, bởi vì người dương khí khá là mạnh nên là nếu tiếp cận quá gần âm hồn dạng này rất dễ b·ị t·hương. Nếu âm hồn tồn tại được và tu luyện, hấp thu âm khí, sát khí từ trong không khí thì âm hồn sẽ tiến cấp đến bước tiếp theo chính là cấp quỷ, nói trắng ra thì vẫn là âm hồn thôi nhưng âm khí nhiều hơn, có thể ngưng thực được, có thể hù dọa và tác động đến con người. Và tiếp đến những con quỷ ở cấp độ này khi tiếp tục tu luyện thì sẽ tiến tới cấp tiếp theo chính là cấp hồng y quỷ. Đến lúc này bọn quỷ có thể coi là nguy hại đối với con người, âm khí, sát khí của bọn chúng ngưng thực cực kì khiến cho màu sắc trên trang phục của bọn chúng biến thành màu đỏ, hoặc đối với các trường hợp đặc biệt thì chúng sẽ chỉ đỏ một bộ phận nào đó, ví dụ như con quỷ nữ y tá lúc này thì chỉ có đôi giày màu đỏ. Còn tiếp tục tu luyện thêm thì sẽ bọn quỷ lợi hại hơn như là quỷ áo tím, cao hơn nữa theo thứ tự ta còn quỷ Tướng, quỷ Vương và quỷ Tiên. Những cấp bậc trên hồng y đều vô cùng lợi hại và với trình độ hiện tại lúc ấy của tôi thì gặp chỉ có c·hết.
Quay lại chuyện chính thì tôi với Bảo Mập vẫn tìm kiếm thật kĩ từng ngóc ngách của căn phòng xem thử, thứ gì đã khiến cho một con hồng y nữ quỷ oán khí ngút trời như thế không dám tiến vào. Được một lúc thì tôi với Bảo Mập cũng không tìm được bất cứ thứ gì. Hắn nhìn tôi và nói:
"Thiên, mày có nhầm lẫn gì không chứ tao với mày tìm nãy giờ mà có thấy gì đâu?"
"Chắc chắn phải có gì đó, chứ nếu không thì dễ gì mà nữ quỷ ấy tha cho chúng ta" - tôi phản pháo
"Có lẽ bọn quỷ đó sợ mập này nên không vào thôi" - Mập càu nhàu
Nói xong câu đó, Bảo Mập tiếp tục giúp tôi tìm kiếm, nhưng mà khi cậu ta định bước đi thì không biết đã vấp phải thứ gì đó mà ngã dúi dùi, lăn lóc trên nên nhà.
"Ú hu, ôi cái chân của ông, thằng cha nào mà đặt một cai vật gì vừa nặng vừa cứng giữa sàn thế kia" - Hắn vừa ngã vừa chửi đổng
Tôi đang định tiến tới đỡ tên này dậy thì tôi liền phát hiện ngay chỗ mà Bảo Mập vấp té đó chính là một khối gì đó nhô lên, vô cùng ẩn nấp và khó thấy, nó được làm cùng màu với sàn nhà và ngụy trang vô cùng kĩ càng. Tôi không thèm tới đỡ dậy tên mập mạp này nữa mà tiến đến xem xét chỗ nhô lên bất thường ấy. Tôi sờ vào cái thứ nhô lên khỏi nền nhà, cảm giác mát lạnh, đích thị là cảm giác khi ta chạm vào một khối kim loại. Đầu tôi lập tức thắc mắc tại sao giữa nền nhà của một căn phòng trong bệnh xá lại có một khối kim loại nhô ra gắn chặt vào nền nhà. Tôi lục trong ba lô mình, lấy ra chiếc điện thoại và bật đèn flash của nó lên để xem thật kĩ thứ này là thứ gì, mặc dù việc khai mở âm dương nhãn có thể giúp tôi thấy rõ hơn trong bóng tối nhưng cũng không có thần kì tới mức có thể thấy rõ ràng kĩ càng một vật nhỏ trong bóng tối được.
Tôi nhìn và ngắm nghía thật kĩ vật trước mặt, Bảo Mập cũng tò mò mà chạy lại xem, đây chính là một khối kim loại màu đen, được gắng chặt trên nền nhà và phía trên đó còn có những biểu tượng, kí hiệu hoặc chữ viết rất kì lạ, có thể là chữ la-tinh cỗ, nhưng thứ mà làm tôi cảm thấy vô cùng kì lạ và dè chừng chính là biểu tượng nằm trên đỉnh của cái khối này. Trên đỉnh của khối kim loại này có khắc biểu tượng của ngôi sao năm cánh và ở giữa có một cái đầu dê, rất nổi bật.
Thấy mặt tôi bỗng hơi tái thì Bảo Mập liền thắc mắc hỏi:
"Này Thiên, cái biểu tượng này có gì kì lạ à, thứ này là thứ gì?"
Tôi nhìn qua Bảo Mập và nói:
"Có lẽ chúng ta đã phát hiện ra gì đó không tầm thường rồi!!!"