Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Nam Diệt Quỷ Ký

CHƯƠNG 13: Sâu Trong Bệnh Xá




CHƯƠNG 13: Sâu Trong Bệnh Xá

Tôi ngồi thở một chút, sau đó liền cố gắng lấy lại chút tinh thần, mặc dù có chút thoái ý nhưng mà cứu người quan trọng. Theo tôi lúc đó nghĩ rằng, thấy người mà không cứu thì đằng nào cũng bị ông nội răng dạy một phen, và tôi không thích nhất chính là bị răng dạy nên dù thế nào cũng cố gắng một chút, đến khi nào mà chắc chắn khả năng của mình không cứu được mới buông tay.

Tôi đứng dậy và bước tiếp về phía trước, những phòng còn lại trên hàng lang tầng 2 này cũng không có gì đáng để chú ý, toàn là phòng bệnh. Riêng chỉ có một phòng là tôi có để ý nhiều nhất, đó là một căng phòng ở cuối cùng của dãy hàng lang, nó được khóa lại kĩ càng bằng một chiếc khóa to tướng, không biết có gì trong đó mà trước khi bỏ đi họ phải khóa nó kĩ lại như vậy.

Tôi còn ngửi được mùi không lành từ căn phòng này thoát ra. Tính tò mò lúc này lại trỗi dậy và thôi thúc tôi bật luôn cửa căn phòng đó ra mà xem nó có gì bên trong, nhưng tôi đã kìm lại được. Thứ nhất nhìn là biết căn phòng này khá nguy hiểm, theo như trong phim thì mấy căn phòng có cái khóa to như vậy đều không lành, nhất là trong khung cảnh bệnh xá bỏ hoang này. Thứ hai thì hiện tại cứu người quan trọng hơn, trong lúc tôi để ý xung quanh thì tiếng kêu cứu từ bên dưới vọng lên đã nhỏ dần.

Tôi đi tới cầu thang, cầu thang ở bệnh xá này cũng khá lạ, nó là thang hình xoắn ốc. Thật khó hiểu, bình thường ở những nơi như bệnh xá thì thường không nên làm loại cầu thang này vì diện tích nó khá nhỏ, bất tiện cho việc di chuyển nhiều người, và gấp gáp. Vậy tại sao nơi đây lại làm chứ, thật bất thường, từ khi bước chân vào căn bệnh xá này, tôi đều thấy mọi thứ khá là không đúng cho lắm. Quay lại chuyện chính thì cầu thang loại này được đặt ở đây có lẽ có ý nghĩa đặc biệt nào đó, như tiết kiệm diện tích chẳng hạn - tôi tự suy nghĩ ra một số lý do hợp lý để chấn an bản thân, vì vừa nãy sau khi đối mặt với con quỷ y tá kia tôi đã thấy hơi run trong lòng rồi.

Tôi bước từng bước xuống cầu thang, cầu thang này có vẻ được làm bằng đá nên thành ra dù bỏ hoang phế nhiều năm nhưng vẫn còn rất chắc chắn. Càng bước xuống phía dưới thì không khí ở xung quanh càng trở nên lạnh hơn, cái cảm giác này như là cái cảm giác mà bạn bước chân vào một hang động đá vôi vậy, mát lạnh. Nhưng đó là trong động đá vôi, còn ở đây cái cảm giác đó cũng là mát lạnh, nhưng nó lạ lắm. Nó không sản khoái, mà nó mang lại loại cảm giác nổi gai ốc, buốt từng đốt sống lưng, rùn mình từ chân chạy tới lên sọ não, cảm giác tê cả da đầu.

Tôi bước xuống một cách thận trọng, đếm từng bậc thang mà mình đi xuống. Từ bậc thứ nhất, đến thứ hai, rồi bậc thứ ba, thứ tư … Đến bậc cuối cùng mà tôi đặt chân xuống thì trong đầu tôi đã hiện lên một con số: "mười ba".

Khi trong đầu tôi hiện lên con số này, tôi đã không bước lên bật thang đó mà tôi đã trực tiếp bỏ qua nó và nhảy xuống luôn mặt đất phía bên dưới. Hên cho tôi phía bên dưới nơi tôi rơi chân xuống cũng không có gì bất thường cả. Nhìn lại cái cầu thang xoắn ốc, tôi cảm thấy quá là quỷ dị, người Châu Âu, cụ thể là người Pháp, khá là kiên kị số 13, làm bất cứ thứ gì đều né tránh con số này, nhưng tại sao ở đây họ lại xây một cái cầu thang 13 bậc. Quá bất hợp lý.

Bỗng chợt tôi nhớ tới một việc, hình như tầng hai lúc nãy tôi ở cũng có 13 căn phòng, và căn phòng bị khóa trái mà tôi e ngại không biết vô tình hay cố ý thì cũng là căn phòng thứ 13. Quá trùng hợp, và khi có quá nhiều thứ trùng hợp thì những thứ đó không còn là trùng hợp nữa.

Số 13 trong nhiều nơi và nhiều nền văn hóa trên thế giới được coi như là một con số xui xẻo. Nguyên nhân và gốc rễ của nó không rõ ràng lắm nhưng được tin vào khá là mảnh liệt.

Một số người tin rằng niềm tin về con số 13 được bắt nguồn từ tín ngưỡng Kitô giáo, nơi mà số lượng người trong bữa tiệc cuối cùng của chúa Giê-su được cho là 13, và ông Giu-đa là người thứ 13. Người ta cho rằng Giu-đa đã phản bội chúa, vì vậy mà số 13 đã trở thành biểu tượng cho sự phản bội và xui xẻo. Trong điển tích trên người ta còn nói rằng chúa ngày hôm đó chỉ mời 12 môn đồ, nhưng khi tới bữa dự tiệc lại là 13 và người đến bất ngờ mà không được mời không phải là người, vì thế nên ngoại trừ bị xem là con số của xui xẻo và phản bội, con số này còn được gắn liền với quỷ dữ.

Quay lại chuyện chính thì tôi khi ấy khi suy nghĩ rất nhiều về sự trùng hợp không quá trùng hợp này về con số 13 trong tòa bệnh xá này thì cuối cùng tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà bước tiếp về phía trước.

Tôi quay người lại, phía trước mặt tôi lúc này, là một khoản không tối tăm, lúc mới nhìn còn tưởng là nó kéo dài vô hạn. Đợi một lúc sau khi mắt tôi quen thêm được với hoàn cảnh xung quanh thì tôi mới hoàn toàn thấy được những thứ xung quanh. Tầng trệt vẫn giống với tầng hai, ẩm ướt và mục nát nhưng vẫn khác phía trên là ở nơi đây có một cái sảnh chính và dẫn thẳng ra cổng chính đã bị khóa chặt.

Tôi bước đi về phía trước, tôi nghe được tiếng kêu cứu đã ở ngay gần mình rồi, tôi không vội vã mà bước chân một cách chậm rãi và từ từ, mặc dù có thể xác định rằng tiếng kêu cứu này là của người phát ra nhưng vẫn phải cẩn thận vẫn hơn. Tôi bước dần về phía cuối hành lang, ở đó có một căng phòng, tiếng kêu cứu chính là ở trong đó phát ra.

Một lát không lâu sau tôi đã bước được tới trước của phòng, căn phòng này không có cửa, nhìn phía trên bảng tên phòng, tôi vẫn lờ mờ thấy được vài chữ, phòng này là phòng c·ấp c·ứu cũ của bệnh xá này. Tôi ngó vào, và thấy được nguồn phát ra tiếng kêu cứu nãy giờ. Ở bên trong phòng, có một cậu bé mập mạp, đang bị đè bởi một cái tủ rất to tướng, có vẻ như đã đè lên chân của cậu ta.

Xác định kĩ không có nguy hiển và cậu ta chắc chắn là người xong tôi mới rón rén bước vào, đến gần bên cạnh, tôi vỗ vai cậu ta định lên tiếng thì cậu ta đã vội hét toáng lên:

"Woa! Woaaa! Đừng lại đây! Ma quỷ c·hết tiệt!"

Tôi vội vàng bịt miệng cậu ta lại:

"Này! Này thôi ngây, nếu cậu còn la nữa, quỷ sẽ tới thật đó! Tui là người, tới cứu cậu đây nên trước hết im lặng đã" - tôi dùng một giọng thì thầm nói với cậu ta.

Nghe tôi nói xong thì cậu ta cũng gật đầu, tôi đúng là lúc nãy khá là sợ tiếng la của cậu bạn này đưa tới con quỷ lúc nãy, hoặc là một thứ gì đó kinh khủng hơn. Tôi tiến tới bên chiếc tủ đang đè lên chân của cậu ta, đây là một chiếc tủ gỗ, nhìn thiết kế, có lẽ là khi xưa lúc bệnh xá này còn hoạt động thì chiếc tủ này được dùng để đựng thuốc, tôi thử nâng lên một chút thì thấy cũng khá nặng, nhưng với người có luyện võ từ nhỏ như tôi thì cũng không quá khó. Tôi nâng chiếc tủ lên một cách dễ dàng cho cậu bạn bên dưới bò dần ra, sau đó mới nhẹ nhàng đặt chiếc tủ xuống, hạn chế tiếng động nhất có thể.

Cậu bạn mập mạp này sau khi thoát được ra khỏi cảnh tủ đè thì lập tức ngồi dựa vào tường mà thở phào nhẹ nhỏm. Tôi cảnh giác nhìn xung quanh một chút, xem có an toàn không, xác nhận không có gì đáng lo thì tôi mới ngồi xuống bên cạnh cậu ta mà nghỉ ngơi. Tôi nhìn qua cậu bạn mập mạp này một chút, tại sao tôi lại biết cậu ta là bạn thì hiện cậu ta đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh phía trên đó còn có bản tên, và tôi nhìn được cậu ta đang học lớp 9, tức là bằng tuổi tôi. Đang lúc tôi định bắt chuyện thì cậu ta đã nói trước:

"Cảm ơn đã cứu tui" - Cậu ta gãi gãi đầu mình nói

"Không có gì, chuyện nên làm. Mà tại sao lại xuất hiện ở đây vào ban đêm như này" - Tôi nói

Theo lời cậu ta kể thì tôi mới biết được, cậu bạn này tên Bảo, Bảo mập mạp và bạn bè có nghe đến bệnh xá bỏ hoang này với nhiều lời đồn khá là nhiều lời đồn đáng sợ. Nên bọn bạn có thách nhau, nếu mà ai có gan buổi tối đi vào bên trong bệnh xá này khám phá thì sẽ được nguyên đám bao ăn sáng một tuần. Vốn là một người không quá tin vào ma quỷ nên tên mập này đã chấp nhận thử thách của đám bạn và đi vào phía bên trong bệnh xá này. Mới đầu thì tên mập cũng không có gì sợ lắm đâu nhưng được một lúc thì hồn ma y tá xuất hiện và rượt cậu ta khắp cả bệnh viện, cuối cùng thì tới căn phòng này và vô tình bị chiếc tủ thuốc đè không thể nào mà đứng lên được, thành ra cậu ta mới nằm đó kêu cứu, nhưng lại không muốn kêu cứu lớn quá vì sợ hồn ma y tá lại hiện ra.

Tôi cũng dở khóc dở cười với anh bạn mập mạp này, nhưng mà kể cũng lạ, tại sao sau khi vào căn phòng này thì ma nữ y tá lại không đuổi theo cậu ta nữa. Quá kì lạ, đáng ra trong trường hợp trên thì cậu ta c·hết chắc, nhưng không biết sao cậu ta vẫn bình yên trong một khoản thời gian dài vài giờ như vậy.

Qua một khoản thời gian ngắn trò chuyện thì tôi và Bảo mập mạp cũng hiểu hơn về nhau, tôi cũng giới thiệu sơ về bản thân cho cậu bạn mới này, cậu ta còn khá kinh ngạc khi mà biết tôi là thầy pháp. Nhưng giây phút bình yên mà chúng tôi có không tồn tại được bao lâu vì trong lúc tôi và Bảo mập đang trò chuyện thì đột nhiên, tôi nghe được một cái mùi quen thuộc, mùi của thuốc sát trùng.