Chương 93: Ngũ Hành Yêu Linh Trận
Tiếng nói vừa vang lên, cả năm con Yêu Linh liền an tĩnh lại, kể cả đầu Độc Giác Hồng Viên tính tình hung bạo kia.
Bọn chúng nhìn về phía màn sáng, ánh mắt lóe lên vẻ sùng bái.
Nơi đó không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người mặc một bộ y phục màu trắng, tóc dài ngang lưng, khuôn mặt còn rất trẻ thế nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ t·ang t·hương.
Người này trên thân không tản ra chút uy áp nào, trông như người bình thường không hiểu tu luyện hay tu vi rất thấp. Thế nhưng nhìn phản ứng của đám Yêu Linh trước hắn, không khó để nhận ra kẻ này đích thực là một cao thủ.
Hắn đang đứng nhìn chằm chằm vào màn sáng, miệng lẩm bẩm:
"Bách Việt ngọa hổ tàng long quả nhiên là thực. Chỉ là một trận pháp sắp tắt mà đã có một thanh Đế binh trấn giữ. Đáng tiếc thứ này linh tính cũng không còn nhiều, lại ngủ say mới thức tỉnh nên uy năng cũng không lớn. Nếu không chỉ bằng một kích vừa rồi cũng có khả năng đánh các ngươi thành tro bụi".
Câu nói sau cùng là nói với mấy đầu Yêu Linh. Bọn chúng như nghe hiểu. Ánh mắt hung tợn ánh lên vẻ kh·iếp sợ, trông cực kỳ có linh tính.
"Không cần lo lắng! Chỉ bằng thanh đế binh này vẫn chưa cản được chúng ta. Đi! Bày trận".
Vừa dứt lời, thân hình người nọ liền bay lên không trung. Hai tay vung lên, xung quanh hắn xuất hiện rất nhiều viên đá trong suốt đầy màu sắc, bên trong ẩn chứa một nguồn năng lượng rất lớn. Thứ đá này được gọi là linh thạch, thường được người có tu vi cao hấp thu linh lực ẩn bên trong để tu luyện.
Chúng có tất cả năm loại màu sắc, phân biệt là đỏ, vàng, trắng, lục và đen.
Cùng với những viên đá linh thạch là vô số cây cờ có lớn có nhỏ xuất hiện cắm trên mặt đất tạo thành hình bát quái. Những cây cờ này được gọi là trận kỳ.
Lúc này, năm con Yêu Linh đã chia ra đứng năm hướng trong vòng bát quái vừa tạo thành.
Đống linh thạch cũng được phân bố ra xung quanh. Nếu để ý kỹ sẽ thấy màu sắc của chúng hoàn toàn tương đồng với màu sắc bên ngoài của đám Yêu Linh.
Độc Giác Hồng Viên có màu đỏ. Cửu Mệnh Lang màu trắng. Thanh Lân Trư có màu lục. Tam Túc Ô Nha có màu đen. Và Xà Linh Kê có màu vàng.
Đây cũng chính là màu sắc tương ứng với ngũ hành. Kim trắng, Mộc lục, Thủy đen, Hỏa đỏ, Thổ vàng.
Và trận pháp này có tên là Ngũ Hành Yêu Linh trận, một trận pháp mang chiều hướng công sát lợi hại.
Người đàn ông áo trắng lúc này lấy trong người ra một vật hình vuông, bên trên cắm rất nhiều lá cờ nhỏ, xung quanh vẽ đầy những ký hiệu khó hiểu. Thứ này được gọi là trận bàn, dụng cụ chuyên để bày trận. Còn những ký tự khó hiểu trên trận bàn được gọi là trận văn.
Chỉ thấy tay người đàn ông đánh ra từng luồng linh lực lên trên trận bàn. Lập tức chúng liền phát sáng.
Bên kia, đám Yêu Linh mỗi con chiếm cứ một phương vị toàn thân lúc này cũng bắt đầu phát sáng theo màu sắc của chúng. Đống linh thạch xung quanh bằng mắt thường có thể thấy đang hóa thành từng luồng khí nhập vào cơ thể đám Yêu Linh.
Những cây trận kỳ xung quanh chúng cũng có phản ứng, chúng liên kết lại với nhau thành một màn sáng bao quanh toàn bộ pháp trận.
Ngũ Hành Yêu Linh trận đã hoàn thành.
"Đi, ma diệt nó cho ta!"
Người đàn ông cầm đầu hài lòng, sau đó điểm một chỉ lên trận bàn. Ngay lúc đó pháp trận bên dưới cũng phát sinh biến hóa.
Ánh sáng năm màu từ mấy con Yêu Linh kết hợp với nhau tạo thành một cột sáng lung linh đẹp mắt. Chúng bắt đầu biến lớn, ép sát vào bức màn phòng hộ biên giới Bách Việt.
Lập tức khói trắng bốc lên nghi ngút, từng tia lôi điện sinh ra tại nơi tiếp xúc. Bức màn phòng hộ đã bị ăn vào một lớp.
Người đàn ông áo trắng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, mở miệng tự nói:
"May mắn là ta đã có chuẩn bị cho tình huống này. Thiên Địa Thời Không trận này quả thật là một tuyệt tác của Phong Trận sư! Mượn lực lượng thiên địa thời không để phong ấn hoàn toàn một vùng đất rộng lớn. Lại có thể tự do hấp thu các loại linh lực gia tăng lực lượng. Càng công kích nó lại càng cường. Chỉ có cách duy nhất là chờ nó tự suy yếu, lại dùng yêu lực của yêu linh có thuộc tính ngũ hành mới có thể làm nó mau chóng hao tổn. Nếu không có thanh đế binh kia, hẳn trong vòng một tháng ta đã có thể phá trận mà không cần phải tốn đại lượng tài nguyên để bày Ngũ Hành Yêu Linh Trận. Haizz! Xem tình hình này phải duy trì trận pháp thời gian khá dài. Hy vọng không có kẻ nào q·uấy r·ối".
Sau khi tự nhủ một mình, người đàn ông áo trắng bèn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra trận bàn tiếp tục điều khiển đám Yêu linh trong trận v·a c·hạm với tầng phòng hộ Bách Việt.
...
Quay trở lại Hồng thôn.
Lúc này thời gian đã trôi qua được vài tháng kể từ khi Nguyễn Long triệu tập cuộc họp để tìm cách giải cứu những tù binh Âu Lạc bị các đại tộc bắt giữ.
Cuộc họp cuối cùng cũng thống nhất sử dụng phương án tiên lễ hậu binh đối với các đại tộc, nghĩa là đem lễ vật đến một cách quang minh chính đại để chuộc lại người.
Phương án này cũng tương tự như lúc đối phó với đám người Hồng Lĩnh lúc trước. Một mặt vừa tránh c·hiến t·ranh, mặt khác cũng muốn nhân cơ hội này tìm kiếm cơ hội làm ăn, mở rộng thị trường. Đồng thời cũng đặt mối giao hảo với các đại tộc để tiện cho việc sau này Hồng thôn chính thức ra mắt.
Nhìn chung đây là một phương án rất ổn thỏa, lại có kinh nghiệm lần trước nên ắt hẳn sẽ không thất bại.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính. Lúc đám người Hồng thôn đến được các đại tộc cũng chính là lúc các tộc trưởng của họ đang lặn lội lên Lạng Sơn tìm kiếm Thủy Đế. Trong tộc không ai dám tự mình quyết định. Cuộc hành trình đã chuẩn bị mất cả tháng của Hồng thôn coi như công cốc.
Tuy không đạt được mục đích, nhưng may mắn bọn họ cũng đã nghe ngóng được một ít tin tức. Hơn nữa trong đoàn cũng có vài cao thủ Thiên cảnh nên cũng cảm nhận được sự bất thường nơi biên giới. Qua tìm hiểu, rốt cuộc mọi người cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Để lại vài người ở lại chờ đợi các tộc trưởng, đám người còn lại liền gấp rút đem tin tức truyền về.
Cao tầng Hồng thôn nhận được tin tức liền xôn xao lo lắng. Nguyễn Long phải ra sức trấn an bọn họ, tình hình mới ổn định lại.
Tuy Bách Việt đang đứng trước nguy cơ diệt vong, nhưng Nguyễn Long lại không hề lo lắng.
Với tư duy của người hiện đại, hắn cảm thấy vùng đất Bách Việt này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nói rằng nơi đây không có cao thủ, đ·ánh c·hết hắn cũng không tin. Hơn nữa, toàn bộ Bách Việt đều được tính toán bao bọc một cách tỉ mỉ suốt mấy ngàn năm, chẳng lẽ những vị Thánh nhân kia không tính tới trường hợp này mà để lại hậu thủ hay sao.
Còn một điều quan trọng làm Nguyễn Long không lo lắng là vì, có lo cũng vô ích.
Với lực lượng bày ra lúc này, bọn họ không có chút cơ hội nào để chống lại. Nguyễn Long rất thực tế, thay vì lo lắng những điều ngoài tầm với, ăn cơm nhà đi nói chuyện quốc gia thì hắn càng quan trọng hơn những gì cần phải làm trước mắt .
Mà việc cần làm lúc này là nhanh chóng xây dựng cho xong thành Thái Bình để có nơi trú ngụ, giúp chống lại nguy cơ thú triều bộc phát khi tầng bảo hộ biên giới tan vỡ. Còn những Yêu Linh thực lực khủng bố gì gì đó thì để cho những kẻ có thực lực tương đương ngăn cản. Hắn muốn cản cũng cản không được.
Nghĩ là làm, Nguyễn Long liền tập trung lực lượng, tạm đặt những chuyện khác sang một bên mà dồn hết sức cho việc xây dựng thành Thái Bình. Đến nay tòa thành đầu tiên này cũng đã sơ bộ hoàn thành, đánh dấu cho một bước phát triển mới cho lực lượng mà Nguyễn Long xây dựng.