Chương 68: Sơn Việt Động Binh
"Các ngươi thấy Hồng Lâm quân của ta thế nào?" Nguyễn Long tự hào hỏi những người Âu Lạc xung quanh.
Hiện tại bọn họ đang ở phía trước rừng Lạc Tiên, trước mặt là một đội quân chỉ hơn ba mươi người nhưng xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
"Xét về tu vi thì bọn họ không đáng nhắc tới, nhưng về kỷ thuật thì tuyệt đối vô song!" Lý Bôn lên tiếng khen ngợi.
"Đó là điều dĩ nhiên, thứ đầu tiên để làm nên một chi quân đội thiện chiến chính là quân luật. Hiện tại nhân số bọn họ tuy ít, nhưng nếu chiến đấu với số lượng gấp mười lần, chỉ cần tu vi tương đương, tin rằng họ sẽ ở thế bất bại, thậm chí Thiên cảnh cũng chưa chắc đã thắng được bọn họ".
Mọi người lộ ra dị sắc, không biết Nguyễn Long có chém gió hay không, nhưng nhìn tình hình trước mặt chuyện này cũng không phải không thể.
"Thủ lĩnh, tại sao không mở rộng ra thêm nhiều chi đội quân như thế?" Lý Thân tò mò hỏi.
"Hiện tại chúng ta chưa đủ điều kiện để mở rộng. Quan trọng nhất vẫn là thức ăn. Ta dự định qua mùa gặt tới sẽ tiếp tục cho tuyển quân. Không chỉ có mỗi Hồng Lâm quân mà sau này còn nhiều quân đoàn khác", Nguyễn Long nhìn lướt qua đám người, "mà các ngươi sẽ là những người dẫn đầu các quân đoàn đó".
Cả bọn bỗng nhiên cảm thấy một niềm mong chờ xuất hiện trong nội tâm, Lý Thân hào hùng đáp:
"Thủ lĩnh ngươi yên tâm, nếu bọn chúng được giao cho ta, ta sẽ huấn luyện chúng thành một địch trăm, ha ha".
Mọi người vui vẻ, tưởng tượng ra cảnh tượng quân của mình càn quét kẻ thù trên chiến trường, lòng càng phấn khởi. Nguyễn Long bỗng nói:
"Âu Lạc các ngươi xưa kia đã biết trồng lúa, chọn giúp ta một vài người thạo việc để phụ giúp Mai An Tiêm lai tạo giống lúa. Muốn thống nhất Bách Việt, đây sẽ là nhân tố quyết định".
"Cái này không thành vấn đề. Thủ lĩnh! Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Đợi!" Nguyễn Long đáp ngắn gọn.
Giờ phút này hắn lại mong ước Sơn Việt đến càng sớm càng tốt. Bao nhiêu bẫy rập đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lực lượng đỉnh tiêm cũng đã có đủ.
Nguyễn Long có lòng tin sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này, hơn nữa là chiến thắng tuyệt đối. Dù sao đối phó với một vài tộc ở Hồng Lĩnh, Sơn Việt không nhất thiết phải dốc toàn bộ lực lượng. Mà như thế, cơ hội để Nguyễn Long rút rỉa bọn hắn từ từ sẽ tăng cao.
Mọi người cứ thế mà chờ đợi.
Ba ngày sau.
"Thủ lĩnh! Sơn Việt rốt cuộc cũng đã xuất phát", Nguyễn Long đang múa may một nửa của Phù Đổng côn, Hoàng Văn Đông liền chạy đến báo.
"Bọn chúng có bao nhiêu người?"
"Có hơn ba trăm người, đa phần là Nhân cảnh, hơn hai mươi Địa cảnh và năm Thiên cảnh", Trinh sát Việt Đoàn hiệu suất làm việc không chê vào đâu được.
Công lao lớn nhất vẫn là các phương pháp truyền tin Nguyễn Long chỉ dạy. Giờ đây bọn họ đã cực kỳ thuần thục, nghe tới đâu là có thể hiểu tới đó. Ngoài ra họ còn tạo thêm nhiều ám hiệu khác mà chỉ có họ hiểu để sử dụng.
Nếu một người rõ ràng bảng morse mà không biết các ám hiệu đó cũng sẽ chẳng thể hiểu bọn họ muốn nói gì. Dù sao việc học chữ Latinh ngày càng phổ biến tại Hồng thôn. Đó là việc bắt buộc đầu tiên của những người mới gia nhập. Cho nên Nguyễn Long cũng không thể để những thông tin tình báo lan truyền ai muốn biết là biết.
"Bọn chúng đi hướng nào?"
"Hơi chếch hơn một chút so với bố trí của chúng ta!"
"Cụ thể là bao nhiêu!"
"Tầm một cây số!"
"Được rồi! Tập họp mọi người lại chuẩn bị xuất phát!"
"Chúng ta không đợi ở đây sao?" Hoàng Văn Đông khó hiểu.
"Ai nói ngươi ta đợi ở đây?" Nguyễn Long liếc xéo hắn.
Hoàng Văn Đông không nói gì thêm, thầm nghĩ ngươi nói chứ ai.
Lát sau, mọi người đã có mặt đầy đủ, Nguyễn Long liền phân công nhiệm vụ cho bọn họ và nhanh chóng tiến vào rừng Lạc Tiên.
....
"Chỉ có vài tên Hồng Lĩnh nhải nhép mà phải xuất động cả đám chúng ta làm gì?" Đầu kia của rừng Lạc Tiên, một tên Thiên cảnh tướng tá bặm trợn trong nhóm dẫn đầu đoàn người lầu bầu.
"Hừ, Hồng Lĩnh nhải nhép? Ngươi hay lắm sao? Đừng nói là ngươi, ngay cả mười đại tộc cũng chưa từng làm gì được bọn họ!"
"Ngươi tưởng ta là tên ngốc sao? Trước kia và bây giờ khác nhau. Thủ lĩnh bách tộc đã xuất thế. Hồng Lĩnh còn làm được trò trống gì?" Tên kia cãi lại, nói đến đây hắn bỗng im bặt, đôi mắt loé sáng.
Những người khác thấy hắn im lặng đột ngột liền sực tỉnh:
"Thủ lĩnh bách tộc? chẳng lẽ hắn có liên quan đến việc này?"
"Rất có khả năng, các ngươi kể lại tình huống lúc trước một lần nữa xem!"
"Hừ chuyện này ta đã kể không biết bao nhiêu lần!" Một trong hai tên tên Thiên cảnh có mặt lúc trước chỗ người Hạ bực bội, nhưng vẫn kể lại:
"Đêm đó sau khi bọn người Hạ đã đồng ý quy phục, bỗng nhiên lửa cháy ngút trời. Chúng ta xông ra ngoài thì đã bị bao vây. Bọn chúng chỉ có hai Thiên cảnh nhưng lực lượng tầng dưới lại khá lợi hại, lũ người Hạ hoàn toàn không phải đối thủ."
"Hai ta đánh nhau cùng hai Thiên cảnh của đối phương bất phân thắng bại. Nhưng hai tên Thiên cảnh người Hạ lại vô dụng bị đám Địa cảnh vây công, đánh cho không có sức hoàn thủ đến nổi bị bắt sống. Thấy không thể thay đổi tình thế, chúng ta đành phải rút đi".
"Hừ! Ta không bảo ngươi kể những thứ này!"
"Khốn kiếp! Chứ ngươi muốn như nào?"
"Ngươi có biết ai là người dẫn đầu lũ người kia không?"
"Làm sao ta biết!"
"Là một người thanh niên tu vi chỉ là Nhân cảnh!" Tên còn lại nảy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Cả bọn kinh ngạc, chỉ là Nhân cảnh làm sao có thể lãnh đạo cả đám người gồm Địa cảnh và Thiên cảnh.
Tên kia trầm tư giây lát rồi mới tiếp tục:
"Hắn chỉ mải lo đánh nhau nên không chú ý. Dưới sự chỉ huy của người thanh niên kia, chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ bọn người Hạ đều đã bị bắt. Mà bản thân hắn cũng là nhân tố quyết định chiến cuộc của Thiên cảnh".
"Hai tên người Hạ tuy không mạnh nhưng bọn Địa cảnh cũng chẳng làm gì được bọn hắn. Chính tên thanh niên đó đã ra tay đánh lén làm hắn rơi vào thế yếu đến nổi bị bắt".
"Đánh lén? Dù chúng ta có đứng yên cho hắn đánh thì cũng có thể lay động được chúng ta sao?"
"Lúc đó tên Thiên cảnh bị hắn đánh lén tuy không trọng thương nhưng huyết khí nhộn nhạo, hơn nữa bản thân hắn cũng đang bị thương. Bị đám Địa cảnh tấn công tới tấp, liên tục trúng đòn mà ngất đi!"
"Hắn còn dự định làm thế đối với ta. Kể ra cũng kỳ quái, hắn đã bị ta đề phòng trước, ăn một chưởng toàn lực của ta nhưng chỉ bị thương nhẹ. Ta còn cảm nhận một lực phản chấn đến từ hắn."
Mọi người trầm ngâm trước thông tin vừa nghe được, tên bặm trợn lúc đầu nói:
" Ý ngươi là hắn có thể là thủ lĩnh bách tộc?"
"Điều đó thì ta không chắc, nhưng hoàn toàn có khả năng".
"Theo như lời ngươi kể, tên kia thật kỳ lạ, lại năm bắt thời cơ chuẩn xác. Liệu việc chúng ta tiến đến có nằm trong tính toán của hắn hay không?" Một người khác lên tiếng, đây là người chịu trách nhiệm toàn bộ chuyến đi lần này.
"Sợ cái gì? Dù hắn có lắm mưu nhiều kế thì như thế nào? Để ta xem thử hắn có ba đầu sáu tay hay không?" Tên bặm trợn lại lớn lối.
Mọi người lại tranh cãi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi tiếp, dù sao mười đại tộc cũng không phải chỉ có hư danh.
Mỗi người lầm lũi tiến bước, không ai nói với ai lời nào:
"Các vị đại nhân, phía trước có một con gấu xuất hiện, nhìn bộ dáng vẫn còn đang trong độ tuổi vị thành niên".
"Gấu ư?" Người đứng đầu đám Thiên cảnh nhíu mày.
"Hừ! Còn chờ gì nữa, mau bắt lấy nó, lâu rồi ta chưa ăn tay gấu", tên bặm trợn thô lỗ lên tiếng, nước miếng bắt đầu ứa ra khoé miệng.
Đám người nghe thế liền xông tới, định một kích bắt lấy.