Chương 67: Nguy Cơ Phía Bắc
Ba ngày sau, toàn bộ Âu Lạc rốt cuộc đã đến được Hồng thôn.
Trận chiến vừa rồi bọn họ lại tổn thất mấy chục người, trong đó có một vị Thiên cảnh. Hiện giờ dân số chỉ còn chưa đến hai trăm, nhưng bù lại những người còn sống ai cũng là cao thủ. Điều này giúp cho lực lượng đỉnh tiêm của Hồng thôn gần như tăng gấp đôi.
Ngoài ra, Nguyễn Long còn bắt được mấy chục người Dương Việt bị thương chưa chết. Tạm thời cho làm việc dưới sự giám sát của Mai An Long ở khu vực hang Hồng Lĩnh mới mở.
Bọn Dương Việt lần này tuy bị hù doạ tháo chạy nhưng hầu như không tổn thất gì mấy. Dù sao bọn họ đem đi thấp nhất cũng từ Nhân cảnh hậu kỳ trở lên. Nếu chính diện đối kháng, toàn bộ Hồng thôn sẽ không cách nào chống lại.
"Hiện tại chúng ta đã là người một nhà, ta mong muốn các ngươi sẽ cùng chiếu cố lẫn nhau, xây dựng Việt tộc trở nên hùng cường." Nguyễn Long tất cả cao tầng của Hồng thôn và Âu Lạc lại và nói.
"Âu Lạc vừa mới đến theo lý cần thời gian thích nghi, nhưng hiện tại tình hình diễn biến khá phức tạp. Ngoài thì Dương Việt và Sơn Việt cùng các đại tộc đang dòm ngó. Trong thì mùa gặt chúng ta sắp đến. Hôm nay ta họp các ngươi lại đây để phân chia công việc cho từng người. Các ngươi có ý kiến gì cứ nói!"
Mọi người im lặng suy nghĩ, Lý Bôn lên tiếng hỏi:
"Thủ lĩnh, tại sao Sơn Việt lại chú ý đến các ngươi?"
"Chúng ta đã xung đột với hai Thiên cảnh của họ." Mai An Tiêm đáp, rồi kể lại tình huống của người Hạ khi trước.
Hoàng Văn Đông cũng lên tiếng phụ hoạ. Cả bọn Âu Lạc nhíu mày, vừa mới chạy trốn Dương Việt, đến đây lại gặp Sơn Việt, đúng là hoạ vô đơn chí.
"Các ngươi yên tâm, ta đã cho người bố trí trên đường đi của chúng. Nếu chúng dám tấn công ta, sợ rằng sẽ có đi mà không có về".
Rồi Nguyễn Long bắt đầu trình bày kế hoạch sắp tới, phân chia công việc cho từng người.
Trong Âu Lạc, ngoài những người đã biết còn có rất nhiều anh hùng lịch sử khác cũng xuất hiện. Nổi bật nhất dĩ nhiên là Trưng Nhị, em của Trưng Trắc và Triệu Ẩu (Bà Triệu), hiện là con gái của Triệu Tam Trinh, em của Triệu Quang Phục.
Trưng Nhị thì không cần phải nhắc lại, bà cùng Trưng Trắc hiệu lệnh quần hùng Lĩnh Nam chống lại nhà Hán, danh tiếng lẫy lừng.
Còn Triệu Ẩu cũng không bao giờ xoá nhoà trong tâm khảm người Việt. Hình ảnh Bà Triệu cưỡi voi đánh Đông Ngô là bằng chứng hùng hồn cho sự oanh liệt nữ nhân đất Việt.
Triệu Ẩu còn có tên được nhiều người biết đến là Triệu Thị Trinh hay Bà Triệu. Sinh khoảng năm 226 thời đại Đông Ngô của Tôn Quyền cai trị nước ta. Năm 22 tuổi, nhận thấy sự cai trị hà khắc của Đông Ngô, bà hợp các tướng lĩnh của anh mình là Triệu Quốc Đạt, hào trưởng vùng Quan Yên, dựng binh khởi nghĩa.
Cuộc chiến dành nhiều thắng lợi quan trọng. Tôn Quyền thấy thanh thế cuộc khởi nghĩa ngày càng lớn mạnh bèn sai Lục Dận, cháu của Lục Tốn đem tám ngàn quân sang đàn áp. Bà Triệu thất bại và tuẫn tiết tại núi Tùng (Thanh Hoá).
Sau thời gian bàn bạc, mọi người cuối cùng cũng tạm thời được sắp xếp vị trí ổn định.
"Lúc trước, cao thủ các tộc bỗng nhiên biến mất, không biết các ngươi đã đi đâu?" Nguyễn Long bất ngờ hỏi.
Cả bọn Âu Lạc kinh ngạc, không ngờ Nguyễn Long ở đây lại có được tin tức thông linh như vậy.
"Chúng ta đi đến Chiến Trường Man Hoang!" Triệu Túc đáp.
"Chiến Trường Man Hoang? Nơi đó là đâu?" Nguyễn Long ngạc nhiên, trên Lạc Đồ hình như không có nhắc đến nơi đó.
"Đây là một khu vực đặc biệt nằm ở phía bắc giáp với biên giới người Hoa Hạ. Nhìn từ bên ngoài, nó được bao bọc bởi tầng tầng sương mù trắng xoá, chỉ có thể tiến vào thông qua các cánh cửa nằm rải rác khắp nơi!"
Nguyễn Long lúc sực nhớ, trên Lạc Đồ quả thật có một vùng như vậy, nhưng không có cách nào xem xét những gì bên trong.
"Một trong những cánh cửa nằm ngay trên đỉnh Lạng Sơn của đất Bách Việt, cũng coi như con đường duy nhất trên bộ tiến sang Trung Nguyên của Hoa Hạ!"
"Bên trong nó như thế nào?"
"Bên trong rất rộng lớn, kỳ thật cũng không ai biết nó lớn bao nhiêu. Đây là thiên đường của người tu luyện. Linh khí nơi đó rất dồi dào, lại có đủ mọi kỳ trân bảo vật. Dĩ nhiên muốn lấy được chúng cũng không phải dễ dàng gì, chúng thường tồn tại trong các bí cảnh, nguy cơ trùng trùng. Dù sao thì kỳ ngộ lúc nào cũng luôn luôn đi với nguy hiểm".
"Các ngươi đến đó làm gì?"
"Bọn người Hoa Hạ mưu đồ đánh chiếm cửa vào của chúng ta. Các bậc tiền bối thấy lực lượng chúng đông đảo nên triệu tập tất cả cao thủ Bách Việt từ Thiên cảnh trở lên cùng chống lại."
"Tại sao chúng ta không được triệu tập?" Mai An Long lên tiếng hỏi, bọn hắn cũng là cao thủ Thiên cảnh nha.
"Cái đó chúng ta cũng không rõ, có lẽ vùng Hồng Lĩnh đặc biệt".
"Có bao nhiêu cửa vào tất cả, sao bọn chúng lại muốn đánh chúng ta?"
"Ta cũng không rõ có bao nhiêu cửa vào, chỉ biết nơi đó có đầy đủ mọi sắc tộc. Linh thú hoá hình cũng không thiếu. Còn bọn Hoa Hạ, hừ! chúng lăm le địa bàn Bách Việt từ lâu."
"May mắn có Chiến Trường Man Hoang chặn lại phía bắc, chỉ có một cửa ra vào duy nhất nên chúng không cách nào tiến quân. Do đó bọn chúng muốn chiếm cửa vào để tiện thôn tính chúng ta!"
"Nhưng không chỉ riêng Bách Việt, các cửa khác cũng nhiều lần bị xâm phạm, Hoa Hạ thật sự cao thủ rất nhiều, giết mãi không hết!"
Nguyễn Long gật đầu đồng ý. Điều này hắn rõ ràng hơn ai hết, trên Lạc Đồ xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân vật lịch sử Trung Hoa, nhiều hơn bất cứ nơi nào trên thế giới.
Hắn trầm tư suy nghĩ, tâm trí chìm vào Lạc Đồ.
"Uy!" Nguyễn Long bật thốt.
"Có chuyện gì sao thủ lĩnh?" Những người xung quanh vội hỏi.
"Không có gì! Các ngươi sắp xếp công việc của mình đi, ba ngày nữa chúng ta sẽ tiến lên phía bắc xem xét tình hình!"
Mọi người cũng không nói gì thêm lần lượt ra đi. Còn Nguyễn Long ở lại một mình, ánh mắt lần nữa chìm trong suy tư.
Vừa nảy hắn quan sát Lạc Đồ, phát hiện khu vực bao phủ bởi màu trắng của Chiến Trường Man Hoang hình như đang thu nhỏ lại. Rõ ràng lần trước hắn xem rất rộng lớn, nhưng nay đã biến mất một phần.
Điều này nói lên cái gì? Con đường từ địa bàn Hoa Hạ đến Bách Việt có khả năng sẽ mất đi một lá chắn. Rằng bọn chúng có thể xua quân nam tiến mà không cần thông qua cách cửa của Chiến Trường Man Hoang.
Những điều này hiện tại có lẽ ngoài Nguyễn Long ra không ai phát hiện, mọi người điều chỉ chú ý đến bên trong Chiến Trường.
Hắn cũng không hiểu nếu bên ngoài có biến hoá như thế, bên trong lẽ nào không có động tĩnh. Nhưng dù thế nào thì chiếu theo tốc độ biến mất của Man Hoang, khoảng ba đến năm năm nữa nơi này sẽ hoàn toàn trống trải.
Đến lúc đó phía bắc sẽ tràn ngập nguy cơ. Trong thời gian này hắn buộc lòng phải làm mọi cách để thống nhất Bách Việt càng sớm càng tốt. Nếu không với tình trạng hiện nay, Bách Việt sẽ không chịu nổi một đòn trước Hoa Hạ.
Nguyễn Long có cảm giác như toàn bộ những điều này không phải là ngẫu nhiên mà có sự sắp xếp từ trước. Đây giống như thử thách dành cho hắn. Bắt đầu từ cấm địa Màng Trắng rồi đến Hồng Lĩnh, tiếp đó là toàn Bách Việt, hiện nay lại thêm Chiến Trường Man Hoang ngăn cách với Hoa Hạ. Tất cả các rào chắn những nơi này đang dần biến mất theo bước chân của hắn.
Bất giác Nguyễn Long nhớ đến hình ảnh Lạc Long Quân và Âu Cơ hắn thấy khi ra khỏi Màng Trắng. Hai người này chắc chắn phải có liên quan, cũng có khả năng là chính họ an bài mọi việc.