Chương 66: Phô Trương Thanh Thế
Nguyễn Long ra lệnh toàn quân của hắn nhanh chóng tìm thêm nhiều bó đuốc. Một nửa trèo lên cây, nửa còn lại thì tiến gần chiến trường, núp trong các bụi rậm. Các bó đuốc thì cắm rãi rác cách một khoảng.
Trời vừa sụp tối, hàng loạt mũi tên mang theo tia lửa phóng vút lên không trung:
"Giết sạch bọn Dương Việt cho ta!" Một tiếng rống vang lên.
Bốn phía bìa rừng cũng vang lên tiếng reo hò, ánh lửa từ những ngọn đuốc cũng xuất hiện, lấp ló khắp khu rừng, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.
Bọn người Âu Lạc mừng rỡ, tưởng có viện binh hùng hậu trợ giúp, tinh thần dâng cao, lại thêm liều mạng.
Còn đám người Hồng thôn thì khó hiểu nhìn nhau. Số đuốc đốt lên đến mấy ngàn, không biết Nguyễn Long đào đâu ra lắm người thế.
Dù thế bọn họ cũng lên tinh thần hăng hái chém giết. Mai Thúc Loan nhíu mày suy nghĩ giây lát rồi cũng rống to:
"Viện quân ta tới rồi, không cho bất cứ tên nào chạy thoát!" Nói rồi cũng xông ra khỏi vòng tròn vừa lập mà đánh giết.
Ngược lại bên phía Duơng Việt hoang mang tột độ. Sự phối hợp lúc trước mất tăm, giờ đây lúng túng đứng như những thằng ngố, mặc cho địch nhân đánh tới.
Khúc Hạo thấy tình hình không ổn liền quát lên:
"Lũ chuột nhắt phương nào, giấu đầu lòi đuôi, giết hết bọn chúng cho ta".
Đáp lại lời hắn là hàng chục mũi tên lửa xé gió bay tới, cắm phập xuống mặt đất. Lửa liền nhanh chóng bắt lên, cháy sáng rực cả một khoảng trời.
"Giết! Coi chừng chúng bỏ trốn!" Nguyễn Long trên cao dùng hết sức bình sinh rống lớn.
Câu nói của hắn như một lời nhắc nhở, vài tên sực tỉnh, ừ nhỉ, đứng đây làm gì và bắt đầu chạy trốn. Có tên thứ nhất sẽ có tên thứ hai, dần dần cả bọn cắm đầu mà chạy.
"Lũ khốn khiếp! Đứng lại cho ta! Ai cho các ngươi chạy!" Khúc Hạo la khàn cả họng, nhưng càng la càng có nhiều người bỏ chạy.
Bản thân hắn trong lúc phân tâm cũng bị trường thương của Lý Bôn xé toạc vai áo. Đánh mất tiên cơ liền bị tấn công tới tấp.
Bên ngoài, một nửa quân của Nguyễn Long tay cầm cung tiễn đã chờ sẵn, thấy có bóng người lập tức bắn tới. Vừa xong ẩn vào bụi cây cho những kẻ tránh thoát có đường lui. Lại lắp tên quay người từ phía sau bắn tiếp.
Cứ thế, đoàn quân hùng hậu của Dương Việt như chó nhà có tang bỏ chạy tán loạn. Lớp thì bị bắn trúng ngã gục, lớp thì chen lấn giành đường, hỗn loạn cực kỳ.
Bên trong chiến trường, Mai Thúc Loan dẫn người truy sát kẻ địch, nhưng chỉ tới bìa rừng liền dừng lại, hắn biết rõ cung tiễn của Hồng thôn đang bên ngoài nên đâu dại gì lao tới.
Khúc Hạo giận dữ gầm lên, dùng hết sức đánh bật Lý Bôn và Triệu Tam Trinh ra ngoài, định thừa lúc lấy mạng hai người. Bỗng từ hai bên trái phải có hai bóng người phóng chưởng đánh tới.
"Hự! Hự!"
Khúc Hạo trúng liền hai chưởng, miệng phun máu tươi, lảo đảo lùi lại.
"Tộc trưởng!"
Thiên cảnh Dương Việt thấy thế bỏ qua đối thủ, chạy đến bảo hộ Khúc Hạo.
"Ta không sao, tất cả mau rút lui!"
Cả bọn không cam lòng nhìn thoáng qua chiến trường rồi nhắm một phương hướng xông ra.
Phía Âu Lạc và Hồng thôn cũng không ngăn cản. Một đám Thiên cảnh muốn bỏ chạy thì dù họ có lòng cũng không có sức níu giữ.
Qua một khoảng thời gian, đợi quân Dương Việt rút hết, Nguyễn Long mới cho người tìm kiếm những kẻ bị bắn hạ. Hắn cũng không hy vọng bọn họ chết đi. Còn bản thân mình thì tiến vào bên trong gặp đám người Âu Lạc.
"Đa tạ các vị cứu giúp, nếu không Âu Lạc hôm nay khó còn tồn tại", Lý Bôn bên này hướng đám người Mai An Long cảm tạ.
"Chúng ta là minh hữu, khách sáo với nhau làm gì!" Mai An Long cũng theo bài đáp lại.
"Xin cho phép chúng ta được gặp mặt những vị bên ngoài vừa đến!"
"Cái này, cái này...!" Mai An Long ấp úng.
"Bọn họ đang truy bắt những kẻ bị thương còn sống".
Bỗng nhiên từ phía ngoài bìa rừng vang lên tiếng nói. Mọi người quay đầu nhìn lại.
"Thủ lĩnh, thủ...!" Bọn người Hồng thôn mừng rỡ reo lên, nhưng chợt nhớ thân phận Nguyễn Long liền dừng lại.
"Không sao, đến lúc này cũng không cần dấu giếm bọn họ", vừa nói hắn vừa chậm rãi mở Lạc Đồ trước ngực, "ta là người các ngươi muốn tìm kiếm".
"Thủ ... thủ lĩnh bách tộc!" Cả đám cao tầng Âu Lạc kinh hô, trố mắt nhìn người thanh niên trước mặt.
Lý Bôn lấy lại bình tĩnh đầu tiên:
"Chúng ta sớm đã đoán biết thủ lĩnh bách tộc đang ở Hồng Việt. Nhưng không hiểu sao lại chịu hiện thân lúc này".
"Bởi vì ta muốn các ngươi theo ta".
Lời của Nguyễn Long làm Lý Bôn không biết trả lời sao, quá thẳng đi nha.
"Hiện tại tình thế của các ngươi như thế nào các ngươi tự hiểu rõ. Dương Việt đã quyết tâm tiêu diệt các ngươi. Nếu theo ta, các ngươi sẽ còn có cơ hội tồn tại. Hơn nữa, ta cũng cần các ngươi trợ giúp. Chúng ta sẽ cùng nhau phát triển, thống nhất Bách Việt".
Đám người Âu Lạc im lặng suy nghĩ những lời Nguyễn Long nói, hắn cũng không gấp gáp, nhàn nhã chờ bọn họ trả lời.
"Thực ra sứ mạng của chúng ta là phò tá thủ lĩnh bách tộc, hiện tại cũng đang truy tìm tung tích của ngươi, giờ đã gặp được thì không có lý do nào để từ chối". Lý Bôn từ tốn đáp.
Nguyễn Long mỉm cười:
"Chuyện này dĩ nhiên ta biết. Sở dĩ lúc trước không muốn hiện thân chỉ vì ta quá nhỏ yếu", Nguyễn Long dừng lại, đảo mắt nhìn bọn họ.
"Thủ lĩnh nói đùa. Ngươi đã biết chúng ta được trao phó sứ mạng phò trợ ngươi. Thì người mạnh mẽ hay nhỏ yếu có gì quan trọng."
"Nếu các ngươi đã muốn theo ta, hiện tại thu thập chiến trường, chuẩn bị dọn về Hồng thôn", Nguyễn Long chuyển chủ đề nói.
Lý Bôn thở dài, rồi cùng mọi người bắt đầu thu dọn những thứ cần thiết.
Lời của Nguyễn Long mọi người đều hiểu. Lúc trước thật sự hắn quá nhỏ yếu, trong khi Âu Lạc dù bại vong nhưng vẫn không phải thứ hắn có thể đối phó. Mặc dù Âu Lạc trước kia có ý muốn theo hắn nhưng tư cách sẽ rất khác, thậm chí giành điều khiển hắn cũng có thể.
Đến nay lực lượng Hồng thôn đã tăng lên nhanh chóng, ít ra cũng có vốn để nói chuyện. Hơn nữa, Âu Lạc lại càng thêm suy yếu sau khi từ chiến trường Man Hoang trở về.
Bọn họ bị những tộc khác đẩy ra những nơi nguy hiểm làm số Thiên cảnh tham chiến chết hơn một nửa. Phải biết trước kia phải ba bốn đại tộc liên thủ mới có thể đánh bại được Âu Lạc, nhưng nay chỉ mỗi mình Dương Việt đã làm bọn họ lâm vào khốn cảnh, xém chút bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tuy bọn họ còn có Vương cảnh, nhưng các tộc khác lại kiềm chân không cho trở lại. Ý đồ xoá sổ Âu Lạc quá rõ ràng.
Tin rằng nếu Dương Việt không tấn công, sớm hay muộn gì họ cũng sẽ bị những tộc khác tìm đến.
Dù muốn hay không, bọn họ cũng nợ Hồng thôn một món nợ lớn. Hơn nữa với thân phận của Nguyễn Long, việc đầu nhập vào Hồng thôn cũng không có gì mất mặt, chẳng qua không như mong muốn ban đầu.
Mọi người lúc này bận rộn tất bật, nhóm Âu Lạc vừa thu dọn những thứ cần thiết đem đi, vừa thống kê, thu gom thi thể những người đã chết để mai táng.
Người Hồng thôn trợ giúp bọn hắn, vừa thu những vũ khí bỏ lại, vừa cứu chữa những người bị thương không phân biệt địch ta. Nguyễn Long không muốn bỏ qua bất kỳ lực lượng nào dù là nhỏ nhất.
Tuy tình trạng y tế hiện nay cực kỳ thấp kém, nhưng các biện pháp sơ cứu căn bản Nguyễn Long vẫn biết nên tình trạng chết do bị thương không xảy ra quá nhiều. Tuy nhiên đây cũng chỉ là những biện pháp chữa cháy, cần có một đội ngũ y tế chuyên nghiệp hơn nữa để cứu chữa bệnh nhân, đặc biệt là trong quân đội.
Nguyễn Long đã nhắm được nhân tuyển thích hợp, nhưng hiện tại vẫn chưa có được, hắn cần thêm thời gian.