Chương 57: Đột Phá Địa Cảnh - Diệu Thủ Hồi Linh Đan.
Trên bàn bày rất nhiều món ăn, nhưng trong đó có một món đặc biệt bắt mắt, lại được bày biện trang trọng, chính là một bàn tay gấu đã được hầm kỹ.
"Cái này, cái này là tay gấu?" Nguyễn Long lắp bắp hỏi.
"Đúng, nó là tay gấu, có vấn đề gì sao?" Mọi người không hiểu với thái độ của hắn.
"Các ngươi, các ngươi cũng là gấu, lại đi ăn tay gấu". Nguyễn Long vẫn ngu ngơ.
Mọi người bất ngờ với câu hỏi của Nguyễn Long.
"Ai nói ngươi chúng ta là gấu?"
"Các ngươi không là gấu vậy là gì?"
"Là Hùng Linh, chứ không phải gấu thông thường".
"Thì cũng đều cùng là gấu hay ít ra cũng họ hàng với gấu, các ngươi lại đi ăn tay gấu, chẳng khác nào ăn thịt đồng loại!" Nguyễn Long lý lẽ hùng hồn phản bác.
"Hừ, Nhân Linh các ngươi cùng với loài khỉ vượn cũng có họ hàng, nhưng các ngươi có ăn óc khỉ không?"
"Cái đó sao tính, chúng ta là loài có linh trí, dù xưa kia có chút quan hệ nhưng về căn bản là hai chủng loại khác nhau".
"Chúng ta không như thế sao? Dù lúc chưa hoá hình có hình dáng là gấu. Nhưng chúng ta là loài có linh trí, căn bản cũng cùng bọn chúng là hai chủng loại hoàn toàn khác nhau!"
Nguyễn Long ngậm miệng, trong đầu vang lên câu nói từng xuất hiện trong bộ tiên hiệp nào đó, lời này vậy mà có thật đạo lý ta lại không có cách nào phản bác.
Thấy hắn có vẻ ngu ngu, Hùng Tài bèn lên tiếng giải thích:
"Ngươi đã quên ta đã từng nói hay sao, chúng ta thuộc Trí Linh tộc, còn bọn chúng là Yêu Linh tộc. Bọn chúng dù có mở ra linh trí có thể tu luyện thì cũng mãi mãi không thể trở thành hình người, không thể như chúng ta. Nói đúng hơn, Hùng Linh tộc và Nhân Linh tộc mới thật sự là cùng một chủng loại".
Nguyễn Long ngẫm nghĩ lời nói của Hùng Tài, chợt hắn hỏi:
"Thế nhưng bản thể của các ngươi vẫn là gấu, khi chết sẽ lại trở thành gấu".
"Hừ, ai nói cho ngươi bản thể chúng ta là gấu, khi chết cũng trở thành gấu?"
Nguyễn Long ngớ người, dựa theo các tiểu thuyết tiên hiệp là như thế, hắn cũng gần như mặc định nó như thế.
"Vậy bản thể của các ngươi là gì?"
"Ngươi hỏi vớ vẩn gì vậy, bản thể chúng ta dĩ nhiên là hình người!"
Nguyễn Long nuốt nước bọt, hắn cảm thấy mình cũng không thông minh như bản thân nghĩ cho lắm.
"Khi chết không hoá thành gấu?"
"Dĩ nhiên là không".
"Thế hiện tại các ngươi có thể biến thành gấu được không?"
"Cái này thì được!"
"Đó, thấy chưa các ngươi vẫn là gấu!"
"Ngươi mới là gấu, cả nhà ngươi mới là gấu", bọn người nhao nhao tức giận, không quan tâm hắn là thủ lĩnh hay vĩ lĩnh.
Hùng Tài cũng khá đau đầu với tên này:
"Đây chỉ được xem như chiến kỹ trời sinh của chúng ta có được, nhưng cũng không thể duy trì được lâu, khi cạn kiệt linh lực lại trở lại hình dáng như hiện tại".
"Nhân Linh các ngươi cũng có thể hoá thành gấu hay bất cứ loài nào khác, nếu học tập được chiến kỹ đó. Lạc Long Đế Tổ năm xưa cũng nổi danh với thần kỹ Long Hình."
"Lạc Long Đế Tổ không phải là Long Tộc?" Nguyễn Long kinh ngạc.
"Dĩ nhiên không phải, ngài ấy là Nhân Linh trăm phần trăm, nếu không làm sao có thể là thủ lĩnh Bách Việt toàn là nhân loại".
Nguyễn Long hoàn toàn bất ngờ với lời của Hùng Tài, trước giờ người Việt luôn tự hào mình là con Rồng cháu Tiên. Lạc Long Quân là giống rồng, Âu Cơ là giống tiên.
Ai ngờ Lạc Long Quân lại là người nhưng có chiến kỹ biến thành rồng.
"Nếu như hai tộc khác nhau kết hôn, con cái sinh ra sẽ như thế nào?" Lần này đến lượt Mai Ngọc Long lên tiếng, nàng không để ý lắm đến chuyện của Lạc Long Quân.
"Cũng còn tùy vào từng trường hợp. Nếu cả hai đều có tu vi cao thâm, con cái sinh ra có khả năng sẽ có luôn hình người, tu luyện nhanh chóng, lại kế thừa những ưu điểm của cả hai tộc. Còn thông thường bọn chúng sẽ có hình dáng tộc của người cha. Ngược lại, nếu người mẹ tu vi hoàn toàn áp đảo người cha, bọn chúng sẽ có hình dáng ban đầu giống với người mẹ".
Cả hai gật gù không tiếp tục hỏi nữa. Mọi người bắt đầu vào bàn ăn. Ngoài món tay gấu còn có rất nhiều sơn hào hải vị khác. Hùng Tài rót cho mỗi người một chum rượu:
"Đây là Hùng Linh Tửu, thần tửu của tộc ta. Được ủ từ chín mươi chín loại linh quả, uống vào có thể gia tăng linh lực, giảm bớt thời gian tu luyện".
Linh lực cũng chính là linh khí đã hoàn toàn thuộc về thân thể có thể tự mình tuần hoàn sinh sôi.
Nguyễn Long cầm ly rượu trong tay, một mùi thơm ngào ngạt toả lan, nhấp thử một ngụm. Cảm giác như một bầu liệt hoả đang phun trào trong khoang miệng nhưng lại thơm ngọt lạ lùng.
Mọi người cùng nâng ly, chẳng mấy chốc bầu không khí được hơi men hun đúc trở nên náo nhiệt phi thường.
Đúng lúc này, trong đầu Nguyễn Long vang lên một tiếng "ầm", toàn thân bỗng nhiên cảm thấy thư sướng. Một luồng sức mạnh từ đâu xuất hiện trong thân thể hắn như muốn bộc phát ra ngoài. Lạc Đồ trên thân cũng lần nữa loé sáng.
Đột phá.
Chỉ với một ly rượu đã giúp Nguyễn Long phá vỡ rào cản Nhân cảnh mà tiến lên Địa cảnh.
Thực ra cũng không phải Hùng Linh Tửu kỳ diệu đến mức chỉ vừa uống vào liền đột phá. Mà quan trọng chính là tu vi của Nguyễn Long đã đến Nhân cảnh đỉnh phong từ lâu.
Lại thêm vừa rồi bị Hùng Tài đánh cho một chưởng, Lạc Đồ đã giúp hắn đỡ lại phần lớn công kích, song song đó cũng hấp thu một phần linh lực của Hùng Tài truyền vào cơ thể biến nó thành linh lực của Nguyễn Long.
Lần trước đánh nhau với tộc người Hạ, Nguyễn Long cũng bị đánh một chưởng bởi tên cao thủ Thiên cảnh. Lúc đó hắn đã nhận ra khả năng chuyển hoá linh lực này của Lạc Đồ. Hắn từng suy nghĩ, hay là cứ để bị đánh, tu vi hắn sẽ tự nhiên tăng lên.
Mọi người có mặt tại hiện trường trừ Mai Ngọc Long ai nấy đều kinh ngạc. Ánh mắt nhìn về phía hắn cũng nhiều thêm một tia mong chờ.
"Xin thứ lỗi, thật là không đúng lúc!" Sau khi cảm thụ sự biến đổi của cơ thể, Nguyễn Long lên tiếng nhận lỗi.
"Ha ha ha, thủ lĩnh thực không hỗ danh là người được Lạc Long Đế Quân kỳ vọng. Quả nhiên là nhân tài, Hùng Linh tộc đi theo người, chắc chắn sẽ phát dương quang đại. Ha ha ha!".
"Đúng, đúng, nào, cạn ly, chúc mừng thủ lĩnh tấn cấp!"
"Cạn ly!"
Mọi người lại tiếp tục say sưa.
Ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng, Nguyễn Long đã cáo biệt Hùng Tài, hắn đã chậm trễ nơi đây hơn một ngày.
Sau một phen chèo kéo nhưng Nguyễn Long vẫn cương quyết rời đi, hẹn sẽ trở lại thăm Hùng Linh tộc lần nữa, Hùng Tài bèn lấy ra một chiếc bình nhỏ:
"Đây là quà của Hùng Linh tộc chúng ta gửi tặng thủ lĩnh. Bên trong là ba viên Diệu Thủ Hồi Linh Đan, thánh dược chữa thương của tộc ta. Tu vi dưới Thiên cảnh bị thương nặng cỡ nào cũng vậy, thì chỉ cần còn một hơi thở liền có thể lập tức hồi phục như cũ. Còn Thiên cảnh cũng có thể khôi phục đến bảy thành".
Nguyễn Long mừng rỡ vô cùng, không khách khí nhận lấy. Có ba viên Diệu Thủ Linh Đan này chẳng khác nào Nguyễn Long có thêm ba cái mạng. Quan trọng hơn, Nguyễn Long cũng đang có việc cần thứ này.
Cất hộp ngọc cản thận vào túi, Nguyễn Long chắp tay bái chào rồi được Hùng Đảm dẫn ra ngoài. Cha hắn muốn hắn đi theo Nguyễn Long nhưng hắn sống chết không chịu, trong lòng chắc còn ôm mối hận bị đánh.