Chương 56: Tâm Thái Cường Giả
"Hắn chính là thủ lĩnh bách tộc, người đi ra từ cấm địa", Hùng Tài tiếp tục nói.
Mọi người xung quanh cứng đờ trong ba giây, giây thứ tư có người lên tiếng:
"Điều này là thật, không thể nào?"
"Hừ chẳng lẽ các ngươi không tin ta? Đừng nhìn hắn tu vi nhỏ yếu. Vừa rồi bảy người các ngươi đường đường là Vương cảnh cao thủ phóng xuất khí thế mạnh mẽ lại không thể làm gì được hắn còn chưa bước vào Địa cảnh", trong giọng nói còn mang theo vẻ chê trách.
Thực ra bản thân Hùng Tài cũng cảm thấy hứng thú với Lạc Đồ. Lúc trước một chưởng dùng sáu thành công lực của hắn lại không thể lấy mạng được Nguyễn Long, lại còn bị Lạc Đồ phản chấn run cả tay. Thật sự là thần vật có một không hai.
Nguyễn Long im lặng ngồi đó nhìn phản ứng của đám người. Hắn nhẹ nhàng vạch lớp áo trước ngực để bọn họ chiêm ngưỡng.
Đám người trố mắt ra nhìn hình xăm trống đồng màu vàng rực trên ngực hắn, nội tâm đã tin đến chín phần.
"Thủ lĩnh ngươi đến đây tìm chúng ta, phải chăng đã có đại sự", tam trưởng lão Hùng Linh tộc hỏi, giọng điệu cũng không cung kính cho lắm.
"Ta chỉ vô tình đi ngang qua đây, quấy rầy chư vị!" Nguyễn Long không mặn không nhạt đáp.
Hắn biết rõ bọn họ coi thường mình, cho là hắn tìm họ nhờ vả. Dù sao bất kỳ thế giới nào thì cường giả cũng vi tôn.
"Ha ha ha, thủ lĩnh bận trăm công nghìn việc, lại ưu ái đến đây, Hùng Linh tộc thật là hân hạnh, hân hạnh ha ha ha!" Tên kia lại tiếp tục âm dương quái khí nói.
Nguyễn Long sắc mặt bình tĩnh không chú ý đến hắn, nhìn về phía Hùng Tài:
"Đạo đãi khách của các ngươi là như thế sao?"
Hùng Tài đang xem kịch vui, chợt nghe hắn hỏi, lúng túng đáp:
"Không, không, bọn họ chỉ là quan tâm ngài ... Người đâu, mau dọn tiệc!"
"Hừ! Ta biết các ngươi không phục, chẳng qua vì thực lực của ta yếu kém!" Nguyễn Long không nhân nhượng vạch mặt.
Mọi người lặng im không nói gì.
Hắn tiếp:
"Lạc Long Quân đã nhìn nhầm. Ngài ấy muốn các ngươi phò trợ ta, cùng ta tung hoành thiên hạ. Ấy thế mà các ngươi chỉ biết phục tùng kẻ nào mạnh hơn mình".
Đám cao tầng Hùng Linh tộc thầm nghĩ, ngươi yếu hơn ta thì phục tùng ngươi làm gì. Nhưng bọn họ vẫn im lặng không đáp, chờ xem hắn giở trò gì.
"Ha ha ha", Nguyễn Long chợt cười lớn, "thật là trẻ con, nếu ta mạnh hơn các ngươi, thì cần các ngươi làm gì? Cho các ngươi thành pháo hôi? Biến các ngươi thành nô lệ?".
Cẩn thận suy nghĩ, bọn họ chợt phát hiện lời này vậy mà có đạo lý.
"Các ngươi chỉ chịu thuần phục người mạnh hơn mình? Không sai! Thế giới này là vậy. Thế nhưng các ngươi mãi mãi chỉ là kẻ yếu, chỉ biết tìm chỗ dựa vào. Không bao giờ có thể tự mình đứng vững".
"Ta không bao giờ khinh thường kẻ yếu, nhưng rất khinh thường kẻ muốn mình mãi mãi yếu! Nguyễn Long ta không cần các ngươi cũng có thể tung hoành thiên hạ. Các ngươi nghĩ ta muốn dựa vào các ngươi. Nực cười! Thật nực cười! Ha ha ha!" Nguyễn Long cuồng ngạo cười to.
Hùng Tài âm thầm thở dài, chỉ vài ba câu nói, Nguyễn Long đã thành công đánh thẳng vào tâm lý bọn người bên dưới, dẫn dắt tư duy của bọn họ. Hùng Linh tộc xưa nay tôn sùng sức mạnh, bọn họ luôn phục tùng người hơn mình, nhưng đồng thời cũng không bao giờ muốn mình là kẻ yếu đuối.
Hôm nay Nguyễn Long cho họ biết, phục tùng trước sức mạnh đồng nghĩa với việc để cho bản thân mình trở thành kẻ yếu.
Một người chỉ thực sự mạnh mẽ khi dám đối đầu với thứ mạnh mẽ hơn mình mà không chùn bước.
"Ngươi nói chúng ta yếu?" Nhị trưởng lão tức giận nói.
"Đúng! Các ngươi thực sự yếu! Chỉ được tu vi may mắn hơi cao, nhưng tâm thái cường giả hoàn toàn không có!" Nguyễn Long nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi biết tâm thái của cường giả hay sao?"
"Biết! Là thấy yếu không khinh, thấy mạnh không sợ! Năm xưa Lạc Long Đế Tổ bảo hộ các ngươi, vì các ngươi hùng mạnh? Không, mà ngược lại vì các ngươi quá yếu nhược. Ngài ấy không khinh thường các ngươi, hơn nữa còn vì các ngươi mà đối đầu với biết bao đại tộc. Đó mới là tâm thái của cường giả chân chính"
Lời của Nguyễn Long như khơi gợi lên hồi ức của họ. Thời đại của họ cách khá xa so với Lạc Long Quân. Nhưng hình tượng của ngài ấy đã khắc sâu vào tâm khảm của họ từ khi còn nhỏ chưa hoá hình.
Bảy người lâm vào trầm mặc, Nguyễn Long cũng không nói nữa mà im lặng chờ đợi.
"Ngươi nói đúng! Chúng ta xưa nay tự cho mình mạnh mẽ, nhưng thật sự chưa bao giờ là cường giả". Cuối cùng, đại trưởng lão thở dài.
"Nhưng không có điều gì tuyệt đối không thể thay đổi được", Nguyễn Long thấy tinh thần họ xìu xuống, hắn liền bồi thêm, "chỉ cần các ngươi không từ bỏ, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ được như bọn họ". Nguyễn Long chỉ tay vào bức vách có khác hình Lạc Long Quân.
Bảy người quay mặt nhìn sang, đôi mắt dàn dần lấy lại sinh khí.
Bọn họ cùng đứng dậy, chấp tay cuối đầu trước Nguyễn Long:
"Đa tạ thủ lĩnh chỉ điểm, chúng ta quyết không phụ lòng của Lạc Long Đế Tổ, cùng ngài xông pha thiên hạ", giọng nói đã khác xa lúc trước tràn đầy sự kính trọng.
"Ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Thủ lĩnh quả nhiên lợi hại, chỉ dùng vài lời đã để bọn tâm cao khí ngạo này tâm phục khẩu phục! Ha ha ha!" Hùng Tài vỗ tay cười nói.
"Các ngươi cứ yên tâm tu luyện, chiến trường của các ngươi không phải ở vùng đất Bách Việt này. Chờ ngày ta có thực lực thống nhất Bách Việt, sẽ cùng các ngươi xông pha chiến trận, đại chiến cùng các bậc cường giả, trả lại mối hận khi xưa!" Nguyễn Long cổ động.
Mọi người ào ào khen phải, thề sống thề chết chờ hắn.
Lại nói những lời của Nguyễn Long cũng không phải ba hoa nói bừa mà có sự suy tính cẩn thận.
Hắn dùng từng lời dẫn dắt câu chuyện, chiếm quyền chủ đạo về phía mình. Hắn biết rõ tâm lý của những kẻ tôn sùng sức mạnh. Bọn họ luôn luôn muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi nhận ra bản thân mình trong mắt kẻ khác không chút đáng giá, họ sẽ tức giận muốn làm cho ra lẽ. Đến lúc đó chỉ cần đưa ra một ví dụ làm họ không thể không thừa nhận, bọn họ sẽ trở nên ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy.
Từ khi nhìn những bức hoạ trên tường, Nguyễn Long đã biết được hình tượng Lạc Long Quân trong tâm thức Hùng Linh tộc lớn đến thế nào. Lấy Lạc Long Quân làm ví dụ điển hình, hiệu quả chắc chắn sẽ đạt được tốt nhất.
Hơn nữa, thái độ, cử chỉ, sắc mặt của Nguyễn Long thể hiện một sự bình thản nhẹ nhàng, tự tin dù đứng trước cả đám cao thủ. Nói cách khác, bản thân Nguyễn Long đã là minh chứng tốt nhất cho những lời hắn nói.
Bất tri bất giác mọi người đã coi hắn là kẻ mạnh hơn mình trong tâm thái, từ đó sinh ra lòng ngưỡng mộ, phục tùng.
Bầu không khí lúc này đã trở nên hoà hợp. Mọi người nói chuyện càng thêm hưng phấn. Nguyễn Long thì có lượng kiến thức đồ sộ trên các lĩnh vực, đặc biệt là những triết lý nhân sinh. Còn đám người Hùng Tài lại là cao thủ trong lĩnh vực tu luyện, giúp Nguyễn Long thu hoạch lợi ích không nhỏ.
Khi đến cảnh giới Thiên cảnh, mọi người bắt đầu tu luyện cái gọi là chiến kỹ. Nói cách khác là những công pháp hay gặp trong thế giới tiên hiệp.
Nhân Linh tộc chính là tộc đứng đầu về chiến kỹ, chúng có muôn hình vạn trạng, rất lợi hại trong chiến đấu.
Một người có chiến kỹ đánh với người đồng cấp không có chiến kỹ chín mươi phần trăm sẽ dành chiến thắng. Mười phần trăm còn lại là những trường hợp ngoại lệ.
Nhưng chiến kỹ cũng khá quý hiếm, không phải Thiên cảnh nào cũng có được. Ít nhất những cao thủ Thiên cảnh Nguyễn Long gặp phải chưa ai có.
Ngoài ra, Nguyễn Long còn biết thêm về linh thức, vũ khí, trận pháp, đan dược,... Nói chung những gì thế giới tiên hiệp trong tiểu thuyết có thì nơi đây đều có, chỉ là hơi có chút khác biệt.
"Tiệc bàn đã sẵn sàng, mời thủ lĩnh và phu nhân cùng chúng ta thưởng thức!" Hùng Tài lên tiếng.
Mọi người lục tục đứng dậy bước ra đến bàn thức ăn đã dọn gần đó.
Vừa khi nhìn thấy những món ăn trên bàn, Nguyễn Long kinh ngạc há hốc mồm, khó hiểu nhìn cám người Hùng Linh tộc.