Chương 20: Song Long Tình Ý
Đã khá lâu rồi, Nguyễn Long không có cảm giác này. Vào lứa tuổi mới lớn những năm cấp ba, hắn cũng từng nhiều lần rung động. Khó quên nhất là năm cuối cấp, lớp của hắn chuyển đến một cô bạn học rất dễ thương, xinh xắn, học lại giỏi. Trong lớp hết một nửa đám con trai say mê, trổ tài cưa cẩm (chỉ trừ những đứa đã có bồ). Nhưng chỉ không bao lâu, với cái đầu đầy ắp kiến thức và vô cùng uyên bác của Nguyễn Long, bọn họ phải thất vọng từ bỏ vì cô nàng đã dính chặt vào hắn. Hằng ngày hắn đều chở nàng đi học bằng xe đạp, mặc cho những anh chàng xung quanh chạy AB, Exciter gần nhà mời gọi. Nhà cả hai nghịch đường nhau, quãng đường đến trường cũng khá xa nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi. Trên chiếc martin đời mới, họ hạnh phúc trong những câu chuyện thường ngày. Nàng có một sở thích đặc biệt là mê bóng đá, tên những cầu thủ, huấn luyện viên được nàng kể ra vanh vách làm Nguyễn Long phải cấp tốc học một khoá bổ túc kiến thức môn thể thao vua.
Thế nhưng giữa hai người lại không hề nói một chữ đến chuyện tình cảm. Nguyễn Long biết nàng đang chờ đợi nhưng hắn lại chưa biết mở lời thế nào, suốt ngày cứ đá banh đá bóng. Cuối cùng, dịp thuận tiện cũng đã đến, cả lớp được đi dã ngoại. Như thường lệ, Nguyễn Long lại đèo nàng. Các cặp đôi khác cũng đèo nhau, họ hối thúc hai người mau công bố chính thức. Trên đường về Nguyễn Long dò hỏi nàng một lần nữa nhưng hắn vẫn không nói gì. Đến tối hắn mới nhắn tin tỏ tình và hồi hộp chờ đợi. Thế nhưng nàng lại trả lời muốn hắn nói cách trực tiếp, không qua bất kỳ phương tiện nào. Thế là hắn lại nấn ná, cẩn thận tìm dịp lãng mạn để bắt đầu. Cũng chính vì tính cẩn thận thái quá lại hại hắn. Không bao lâu sao, cô nàng lại tuyên bố quen một người bạn thân của hắn, mà cô chính là người chủ động mới đau, tên kia chẳng biết ất giáp gì. Hắn vừa đau khổ vừa tức giận, bởi hắn hiểu đây là hành động trả lời cho sự chậm trễ của hắn, muốn hắn nhanh chóng ra tay. Quả nhiên, chỉ sau một tuần cô nàng lại chia tay tên kia. Những tưởng hắn sẽ lập tức nắm lấy cơ hội lần này nhưng trớ trêu thay, tên bạn thân của hắn lại tìm hắn khóc lóc vì thất tình. Hắn đành phải an ủi thằng bạn và lại bỏ qua cơ hội một lần nữa. Hai người dần dần xa cách cho đến hết năm học rồi mỗi người mỗi ngả. Từ đó, hắn vùi đầu vào học tập và nghiên cứu không quan tâm đến chuyện tình cảm.
Hôm nay, cảm giác kia lại trở về, hắn nhìn Mai Ngọc Long, chỉ thấy khuôn mặt nàng thanh tú có nhiều nét giống Mai An Tiêm, đôi môi nhỏ nhắn, cặp mắt trong sáng, làn da nàng hơi ngâm nhưng láng mịn. Nàng mặc một chiếc yếm da thú, lộ ra đôi cánh tay cùng màu với khuôn mặt, tôn lên vẻ đẹp mặn mà của cô gái miền hoang dã. Càng nhìn Nguyễn Long càng say mê không rời mắt. Mai Ngọc Long thấy hắn nhìn mình chằm chằm bất giác cũng đỏ mặt cúi đầu, tim đập thình thịch.
Cả hai im lặng, cảm giác ngọt ngào bao trùm. Nguyễn Long thực muốn ôm nàng vào lòng mà âu yếm nhưng hắn lại chần chừ suy nghĩ lung tung "có quá đường đột hay không, nếu nàng không có tình cảm với ta thì sao, không thể ép buộc nàng, cha nàng có đồng ý không, anh nàng sẽ nghĩ sao, bà con nội ngoại liệu có chấp nhận, vân vân và mây mây". Cuối cùng hắn cũng không biết nên làm gì cứ đực mặt ra đó.
Mai Ngọc Long thấy hắn im lặng không nói gì bèn ngẩng đầu lên. Thấy ánh mắt hắn trìu mến nhìn mình liền muốn né tránh, nhưng không hiểu sao không thể rời mắt. Người thanh niên này xuất hiện cách thần bí, thân phận cũng thần bí. Gặp bất cứ chuyện gì hắn cũng bình tĩnh, mọi việc như luôn nằm trong tính toán của hắn. Ngọc Long nhớ đến ngày đầu gặp hắn, giữa một đám người hùng hổ doạ người bao vây nhưng hắn vẫn như thường. Hắn từng bước lấy được niềm tin của người Hồng Việt, bao gồm cả nàng. Nơi hắn, nàng cảm nhận được sự vững chắc có thể dựa vào, hầu như không có gì hắn không biết. Tuy tu vi của hắn yếu hơn nàng nhưng tốc độ tu luyện lại khủng bố. Nàng chợt phát hiện hắn hình như không có điểm nào có thể chê được.
Hai người cứ thế nhìn nhau, tay chân luống cuống cảm giác như chúng dư thừa. Bỗng nhiên Nguyễn Long bật cười, hắn cảm thấy mình thật khùng, Mai Ngọc Long làm gì có bà con nội ngoại hai bên. Mà dù có thì cũng ai dám ngăn cản. Hắn còn là thủ lĩnh bách tộc kia mà.
Đối diện, Mai Ngọc Long thấy hắn bật cười dù không hiểu ra sao cũng mỉm cười theo, lộ ra hàm răng đen nhánh.
Nguyễn Long nhìn nàng âu yếm, buộc miệng lên tiếng, phát biểu một câu ngu như heo:
"Ngọc Long, sao này có thể không nhuộm răng không?", nói xong muốn tự vả cho mình một phát.
Mai Ngọc Long sửng sốt, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vâng, thủ lĩnh". Chính nàng cũng ngạc nhiên sao mình lại nói năng nhẹ nhàng như vậy.
Thấy nàng không nổi quạo, Nguyễn Long thở phào, lập tức nói:
"Khi nào chỉ có hai người, nàng đừng kêu ta thủ lĩnh".
"Vậy kêu bằng gì?", nàng tròn xoe mắt.
"Kêu bằng ... kêu bằng ... gì cũng được." Nguyễn Long ấp úng không biết nói sao.
Mai Ngọc Long cười khúc khích, kiểu cười này hình như trước giờ nàng cũng chưa cười qua.
"Vậy ta kêu ngài bằng Đại Long nha", nàng trêu chọc.
Ai ngờ Nguyễn Long lại gật đầu như giã tỏi:
"Được, được, vậy ta kêu nàng bằng Tiểu Long, cũng đừng gọi ngài, gọi, gọi ... anh đi".
Mai Ngọc Long ngượng ngùng, giọng như muỗi kêu: "Dạ vâng, anh ... Đại Long".
"Hì hì, em ... Tiểu Long".
Vượt qua cảm giác ngượng ngùng khi trước, hai người lại bắt đầu trò chuyện tưng bừng nhưng lần này không phải về công việc mà những chuyện trên trời dưới đất.
...
Cứ thế thời gian trôi qua, mỗi ngày, sau khi xong việc Nguyễn Long đều chạy đi tìm Ngọc Long. Mọi người cũng bắt đầu nhận ra quan hệ của hai người, ai cũng cười tủm tỉm.
Mai An Tiêm đã cho người mang dưa hấu sang gặp tộc Lâm Việt. Cao Lỗ, trưởng tộc Lâm Việt vô cùng cảm kích, hẹn một ngày không xa sẽ đến thăm Hồng Việt. Chỉ cần Cao Lỗ đến, kế hoạch của Nguyễn Long đã hoàn thành một nửa. Lúc trước khi sai Mai An Tiêm đem dưa hấu sang Lâm Việt, Nguyễn Long cũng đã tính toán.
Trước tiên, dùng dưa để kéo gần mối quan hệ. Thời đại này dưa hấu thực sự là một bảo vật, vị ngọt mát của nó làm người thật sảng khoái say mê. Từ lâu Nguyễn Long đã có suy đoán Mai An Tiêm sẽ là người tìm được dưa hấu đầu tiên và hắn sẽ dùng thứ này làm mồi câu. Những thứ khác chắc chắn không có kết quả, vì Hồng Việt chẳng có gì ngoài thịt cá, tộc khác tự nhiên cũng có. Các tộc Hồng Lĩnh không có thói quen trồng trọt, hắn không sợ bọn hắn lấy giống đi trồng, mà dù có đem trồng cũng chưa chắc đã được. Cần phải thụ phấn cho chúng mới có thể đậu trái nhiều, để tự nhiên sẽ không được bao nhiêu. Số dưa hấu Nguyễn Long cho trồng khi trước giờ cũng đã bắt đầu ra hoa. Còn những trái đem cho Lâm Việt chỉ là những trái dại nơi Mai An Tiêm tìm thấy lúc trước.
Kế đến là tìm cách gặp được Cao Lỗ, chỉ cần gặp được ông, Nguyễn Long tự tin mình sẽ thuyết phục được ông theo mình. Dù sao hắn cũng là người hiện đại, có vô vàn cách thức để đánh vào tâm lý con người, hơn nữa có cái mác thủ lĩnh bách tộc, việc này hẳn không có.
Cuối cùng chính là chứng minh lợi ích cho tộc Lâm Việt. Cũng giống như Hồng Việt khi trước, họ cũng cần cái ăn cái mặc, chỉ cần cho họ, chắc chắn họ sẽ nghe theo. Tất cả mọi việc, dù nói hay thế nào cũng cần phải có kết quả đi kèm, nếu không đó cũng chỉ là những kẻ miệng lưỡi, lừa đời lấy tiếng.
...
Vào một buổi trưa, khi mọi người ngồi nghỉ, Nguyễn Long liền tranh thủ chạy đến bên Mai Ngọc Long. Cả hai cùng đi lanh quanh khu trang trại chăn nuôi ra vẻ siêng năng làm việc, nhưng Mai Ngọc Long lại liên tục cười khúc khích. Nhìn qua là biết Nguyễn Long đang chém gió chuyện gì đó làm nàng thú vị lắm. Bỗng nhiên một trận gió nổi lên, chớp mắt đã thấy Mai An Tiêm đứng phía trước, đang cầm một vật gì đó, trên mặt lộ vẻ kích động.