Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Chương 96: Kiếp này... cô ấy... là của ta...(4)




Chương 96: Kiếp này... cô ấy... là của ta...(4)

Nói xong, Tuấn Anh liền mở thiên nhãn rồi bước vào bên trong căn biệt thự, vừa đi vừa cảm nhận quỷ khí nhưng không khí vẫn trong lành không có gì gọi là yêu khí ở đây cả, Tuấn Anh liền rút điện thoại ra rồi gọi thử cho Kim Yến nhưng kết quả thì cũng như Kiến Phương gọi Tô Vân trước đó, cảm thấy bất ổn, hắn liền gọi thử cho chủ nhà Trương Viễn, sau vài tiếng ''tút... tút'' thì đã có tiếng trả lời ở đầu bên kia:

"Tuấn Anh hả, muộn như này rồi con gọi ta chắc là có việc gì nhờ ta hả???''

Tuấn Anh hít sâu một hơi cố để giấu đi sự căng thẳng rồi hỏi:

"Trương thúc, thúc đang ở đâu đó???"

Trương Viễn bên này cũng đáp:

  "À, ta đang bên Cộng Hòa Liên Bang Đức để ký kết hợp đồng làm ăn à, tiện cũng là để thăm mẹ của Tiểu Yến luôn, mà muộn như này con gọi ta chắc hẳn có việc gấp!!!"

Tuấn Anh sau khi biết Trương Viễn không ở nhà nên cũng tạm thời yên tâm về Trương Viễn nên hắn cũng thở phào, tuy nhiên thì vẫn không muốn nói ra tình huống của Kim Yến khi này:

"Ồ, vậy ra là con đã làm phiền thúc rồi, tạm biệt Trương thúc!!!''

Trương Viễn do chưa biết nhà mình đã xảy ra chuyện gì nên cũng vui vẻ đáp lại:

"Không sao, không sao, chiều mai ta sẽ về nước, con có việc cứ tới tìm ta, ở đây con luôn được chào đón!!!''

Tuấn Anh cũng nhanh chóng đáp lại:

"Vâng, một lần nữa con xin lỗi vì đã làm phiền thúc...''

Dứt lời thì Tuấn Anh liền tắt máy rồi hắn cũng không cần quan tâm tới sự an nguy của Trương Viễn nữa, sau đó thì dùng thêm thuật thiên thính để nghe ngóng cả không gian căn biệt phủ của Trương gia thì đúng lúc hắn nghe được giọng nói quen thuộc:

"Huyết... Huyết Ngư... sao ngươi...."

Nhận thấy đây là giọng của Tô Vân, lại còn lắp bắp như này hắn đoán chắc là có biến, Tuấn Anh liền xác định vị trí rồi hóa thành một cơn gió mà lao nhanh tới chỗ hai người Kim Yến và Tô Vân.

Về phía Kiến Phương thì ngay sau khi Tuấn Anh rời khỏi h·iện t·rường v·ụ á·n thì hắn đã ngay lập tức nhìn ngó xung quanh xem có ai không, khi nhận thấy không có ai thì hắn liền đưa hai lòng bàn tay lên rồi nhổ một bãi nước bọt vào hai lòng bàn tay rồi xoa xoa tay sau đó lại hướng về phía cái xác khô của anh chàng bảo an xấu số rồi búng tay vài ba cái.

Mấy tiếng tách tách búng tay của hắn vừa dứt thì ngay tức khắc trước mặt hắn hiện ra 2 bóng hình mờ ảo rồi dần dần 2 bóng hình đó tụ hình lại và đó là hai gã âm sai phía âm ty hiện lên.

Hai gã âm sai kia đang uống cà phê thì ngang nhiên vô cớ bị triệu tập lên dương gian, một tên trong đó còn đang định chửi thề thì câu chửi vừa kịp lên cổ họng, chưa kịp phọt ra thì thấy khí tức của một thái ất tán tiên như Kiến Phương thì ngay lập tức câm nín lại rồi sau đó thì cả hai gã âm sai liền chắp tay hành lễ, Kiến Phương thấy thế thì cũng khoát khoát tay rồi chỉ về phía cái xác khô của anh bảo an kia rồi hỏi:

''Hai người các ngươi thấy linh hồn gã xấu số này không???''

Hai gã âm sai quay lại thì thấy một cái xác khô của một người đàn ông thì cũng quay lại rồi nói với Kiến Phương:

"Bẩm thượng tiên, xin ngài đợi vài phút để cho anh em chúng tôi tra sổ đã!!!"

Kiến Phương gật đầu đáp ứng:

''Nhanh lên giúp ta!!!"

Sau vài phút tra cứu thì hai gã âm sai kia đã xong, một tên liền nói với Kiến Phương về kết quả:

''Bẩm thượng tiên, người này cùng với một người nữa c·hết trong nhà vệ sinh là do dương thọ đã hết và nguyên nhân là do bên ngoài tác động ạ!!!"



Kiến Phương với nét mặt đăm chiêu rồi hỏi lại:

''Vậy là còn một người nữa c·hết trong nhà vệ sinh sao???"

Tên âm sai còn lại đáp:

''Đúng thế ạ!!!"

Kiến Phương hỏi tiếp:

''Họ c·hết là do số vậy thì ngươi có thể cho ta biết kẻ g·iết hai người này là ai không???''

Gã âm sai đáp:

''Dạ, kẻ gây ra là Hồng Thụy Kim Ngư của Nguyên Thủy Thiên tôn và bây giờ nó được gọi là Huyết Ngư ạ!!!''

Kiến Phương sau khi nghe xong thân phận thì cũng chẳng có gì là bất ngờ, tuy nhiên thì thân phận thực sự phía sau của con cá này thì cũng đã khiến cho Kiến Phương không khỏi cảm thán:

''Thân phận của món thủy sản này cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ, hẳn nào hắn ta cũng có nhiều mưu mô như vậy...''

Kiến Phương vừa dứt lời thì tai hắn bỗng nghe thấy một luồng âm thanh gì đó, hắn đoán chắc có thể đây là sản phẩm do Tuấn Anh làm ra, nghĩ có thể Tuấn Anh sẽ cần tới sự giúp đỡ, Kiến Phương liền nhìn hai gã âm sai kia rồi nói:

''Dù ta cũng không muốn đâu nhưng có thể hai người các ngươi hãy giúp cho hai anh chàng bảo an này hoàn hồn đi, họ cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi...''

Hai gã âm sai nghe vậy thì không biết từ chối như thế nào thì Kiến Phương đã nói tiếp:

''Haizz, hai tên các ngươi lo cái gì, cứ nói là lệnh của Hoàng Quy lão nhân, cứ nói vậy với Chuyển Luân vương, ta sợ rằng nói cái tên của lão ta ra thì Ngọc Đế còn phải nể chứ đừng nói là một phán quan như hắn!!!''

Dứt lời, Kiến Phương liền hướng tay về phía cái xác khô của anh bảo an rồi vận phép cửu tức phục khí trong bộ 36 phép thiên cương của mình rồi nói tiếp với hai gã âm sai:

''Người kia ta để cho các ngươi, cứ làm đi, có trục trặc gì thì cứ mang cái danh của Hoàng Quy lão nhân ra là cấp trên sẽ không dám làm khó các ngươi đâu!!!"

Dứt lời thì Kiến Phương cũng lướt đi mà bỏ mặc hai gã âm sai ở lại, sau khi Kiến Phương đi mất thì một tên liền quay sang hỏi lại:

''Huynh đệ, ngài ấy đã nói như vậy rồi thì chúng ta có nên..."

Không để tên đó nói hết thì tên âm sai kia đã cắt lời:

''Ngươi lo cái con mẹ giề, cứ làm đi, ngài ấy đã nói tới cái danh của Hoàng Quy lão nhân ra rồi thì lo cái mẹ giề, lão già đó cả tam giới còn phải xoắn nữa chứ mấy tay lão vương kia ở dưới đó cũng không dám làm gì đâu, cứ làm đi!!!''

Trở lại với hai người Kim Yến và Tô Vân khoảng vài phút trước đó, hai cô gái khi này đang đứng đối mặt với Huyết Ngư, Tô Vân đang dò dẫm lần lần tay xuống cạp quần của mình để chuẩn bị lấy súng lắp đạn cao su để phòng thân, còn Kim Yến thì đang run rẩy mà bám chặt lấy người của Tô Vân, cảm thấy sự sợ hãi của hai cô nàng, Huyết Ngư liền chậm rãi từng bước tiến lại rồi nói:

"Thê tử của ta, vì nàng mà ta bỏ đi kiếp thần tiên, xuống trần với nàng mà sao nỡ lòng nào nàng lại bỏ ta đi!!!''

Tô Vân thấy hắn đang tiến lại gần phía hai người mình, nàng khi này chỉ biết giơ súng lên mà nhắm về phía Huyết Ngư mà vừa cùng Kim Yến lùi về sau, với lời cảnh cáo:

"Ai là thê tử của nhà ngươi, đứng im, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà tới đây, ta sẽ nổ súng đó!!!''



Huyết Ngư thấy vậy thì cũng tỏ ra chẳng thèm quan tâm tới Tô Vân, hắn cứ thế từng bước mà đi về phía hai người mà cười lớn rồi nói:

"Ngọc Dương, chính ta đã bắt hết đám cô nương kia để hầu hạ nhưng ta không thấy thỏa mãn, chỉ có nàng, chỉ nàng mới là tri kỷ của ta!!!''

Tô Vân như hiểu ra điều gì, nàng liền chất vấn:

"Thì ra là chính ngươi đã g·iết hại họ!!!''

Huyết Ngư như không để vào tai những lời của nàng, hắn liền dùng phép rồi vung tay lên khiến cho Tô Vân như bị ai đó b·óp c·ổ rồi sau đó bị một lực vô hình nhấc bổng lên không trung, Tô Vân khi này đã thấy hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, cô nàng theo bản năng làm rơi súng rồi hai tay đưa lên cổ mà cố gỡ bàn tay vô hình đó ra, nàng hô hấp đã khó khăn chỉ kịp nói với Kim Yến:

''Chạ... chạy... ngay đi...''

Thấy biểu hiện Tô Vân dường như sắp tắt thở, không đành lòng, Kim Yến liền lên tiếng van xin Huyết Ngư:

"Thả cô ấy ra, làm ơn hãy thả cô ấy ra, ta sẽ làm bất cứ điều gì mà ngươi muốn!!!''

Chỉ chờ Kim Yến nói vậy, Huyết Ngư liền vẩy tay một cái, cả thân hình của Kim Yến dường như không tự chủ được, cô nàng cứ như bị ai đó bế lên mà ném thẳng vào trong vòng tay của Huyết Ngư, Huyết Ngư thấy đã đạt được mục đích, tên yêu quái này tỏ ra vô cùng khoái chí vì khi này trong tay hắn đã ôm chặt lấy nàng, nhìn Kim Yến với ánh mắt thèm thuồng mà cười lớn, Kim Yến thấy Tô Vân vẫn đang bị nhấc lên, có vẻ như sắp m·ất m·ạng, nàng chỉ biết nhìn Huyết Ngư mà khẩn khoản cầu xin:

"Thả cô ấy ra đi rồi ta sẽ đi theo ngươi!!!''

Huyết Ngư đưa ngón tay với cái vuốt sắc nhọn vuốt ve má Kim Yến rồi cười sằng sặc:

"Được thôi!!!''

Huyết Ngư như chiều theo ý cô nàng, hắn liền phẩy tay một cái khiến cho cả người Tô Vân bay sang một bên, đập người vào tường mà ngất đi, còn Huyết Ngư thì cười lớn, hắn đang định nói thì bỗng hắn cảm thấy một luồng thần lực uy áp vô cùng mạnh đang lao về phía mình, nhận thấy sức mình không đùa được với luồng thần lực đó, hắn ta liền cúi người xuống để né tránh nhưng chỉ tiếc là một bên tai mà nói đúng hơn là một cái mang cá của hắn lại không né kịp.

Tia thần lực đó chỉ như lướt qua cũng đã khiến cho hắn vô cùng đau đớn bị rụng mất một bên tai, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tuấn Anh đứng ở phía cửa phòng chiếu phim với dáng đứng uy phong lẫm lẫm đang giơ kim long châm chỉ về phía mình, Kim Yến đang bị khống chế, thấy người thương đến thì như có thêm hy vọng:

"Tuấn Anh, cứu mình!!!''

Tuấn Anh nhìn nàng chỉ gật gật đầu rồi sau đó lại gằn giọng hướng tới Huyết Ngư:

"Tao không nói lần thứ hai đâu, thả... cô... ấy... ra...!!!''

Huyết Ngư nghe lời đe dọa như vậy từ Tuấn Anh thì cũng mặc kệ một bên tai b·ị t·hương đang rỉ ra yêu huyết tuy nhiên thì vẫn không hề nao núng hay run sợ mà tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn liền đưa tay phải lên rồi cả mười đầu ngón tay lộ ra mười cái móng vuốt nhọn hoắt rồi chộp lấy cổ của Kim Yến mà bóp lấy rồi cười lớn:

"Ta không bỏ đó thì sao!!!''

Tuấn Anh nghe vậy thì tỏ ra gấp gáp:

"Nếu vậy thì đừng trách ta phải mạnh tay, kiếp này... cô ấy... là... của... ta... không phải thê tử nhà ngươi!!!''

Huyết Ngư nhếch mép lên cười rồi cúi đầu xuống lè cái lưỡi dài, đen xì gần giống như một con tắc kè mà liếm lên đôi má của Kim Yến, sau đó thì nhìn Tuấn Anh tỏ rõ vẻ thách thức:

"Có giỏi thì... đến đây mà cứu nàng...''

Dứt lời và không để cho Tuấn Anh kịp phản ứng, Huyết Ngư liền thổi ra một đám khí như hỏa mù từ trong miệng hòng là để đánh lạc hướng Tuấn Anh, sau đó hắn ôm chặt Kim Yến rồi dùng tay bịt chặt miệng của nàng rồi lần lần lùi đi, mặc kệ cô nàng đang giãy giụa liền nhanh chóng phóng ra bên ngoài trong sự bất lực của Tuấn Anh.

Cũng phải thôi, vì đám khí hỏa mù này của Huyết Ngư vào thiên đình chi chiến năm xưa cũng đã từng khiến cho đám thiên binh trên thiên đình khốn đốn chứ nói gì tới một vị thái ất tán tiên như Tuấn Anh.

Về phía Kim Yến lúc này thì có vẻ như nàng không chịu được cái mùi tanh đặc trưng của Huyết Ngư, lại nhận thấy có sơ hở, Kim Yến liền cắn một cái vào tay khiến Huyết Ngư bị giật mình mà buông tay ra khỏi miệng nàng, rồi nắm lấy một chút sơ hở của Huyết Ngư thì nàng liền kêu lên gì đó nhưng sau đó thì cũng nhanh chóng bị Huyết Ngư khống chế khiến nàng ngất đi rồi cũng bị hắn kéo đi mất hút.



Còn Tuấn Anh bên này do bị đám khí hỏa mù kia khiến cho thiên nhãn, thiên thính gần như đã gặp phải khắc chế cứng khiến hắn không thể làm gì, chỉ có thể bất lực mà nghe giọng Kim Yến thất thanh vọng lại:

"GPS của... mình....''

Và chỉ có một chút âm như vậy, Tuấn Anh đã tìm thấy được vị trí của Huyết Ngư qua âm tính nhưng chưa kịp lao theo thì một cơn đau điếng phía sau đầu khiến Tuấn Anh cứ thế mà ngất đi không còn biết tới thế giới xung nó tròn méo thế nào nữa...

---------------------

Khi này tại khu vực vùng biển sâu thuộc địa phận cai quản của Đông Hải, cụ thể hơn thì địa điểm là tại Đông Hải long cung của Đông Hải Long vương đời thứ 3 Ngao Xích, khi này do không có nhiệm vụ làm mưa nên hắn đang thưởng rượu, nhấm cái đồ khô trên đất liền xem nó như thế nào, đang nhẩm nhẩm trong mồm thì bên ngoài chạy vào một tên lính với ý như thông báo:

"Báo... áo..."

Long Vương phẩy tay:

"Hừ, tên tôm tít này, nhà ngươi làm cái quái gì mà to mồm thế, ngươi có muốn ta cho nhà ngươi lên cạn làm mồi nhắm cho đám bợm nhậu không hử???''

Tên lính mang họ tôm kia quỳ xuống đáp:

"Dạ bẩm Long Vương tha tội ạ, thần có tin muốn bẩm báo ạ!!!''

Long Vương ngồi xuống ghế rồi ra dấu ý bảo tên lính kia nói:

"Nói đi!!!"

Tên lính quỳ xuống báo:

"Thưa Long Vương, bên ngoài long cung có một đôi nam nữ, người đó đang muốn tìm ngài ạ!!!''

Long Vương hỏi:

"Chúng có nói là ai không???''

Tên lính đáp:

"Dạ bẩm, người nam có nói hắn là đệ tử của Hoàng Quy lão nhân ạ!!!''

Long Vương đang vuốt bộ râu đỏ đang nghe để xem kẻ nào đến đây để tìm mình thì khi nghe thấy hai chữ, chỉ hai chữ "Hoàng Quy'' là hắn đã biết đó là khách quý rồi, Long Vương liền phất tay:

"Khách quý, khách quý, cho mời vào!!!''

Tên lính kia chắp tay:

"Tuân lệnh!!!''

Dứt lời, tên lính tôm kia cũng cúi người rồi đi ra ngoài, còn về phần mình, Long Vương cũng lệnh cho đám hầu nữ dọn trà lên để đãi khách...

Dù không liên quan nhưng cũng phải nói qua bên phía Liên Mộc sơn khi này, trong chính điện thì Hoàng Quy lão nhân đang nghịch nghịch cái ai phôn 6s pờ lút do Hà Nhị Phú tặng lão, khi này thì lão ta đang cày cái món gọi là chém trái cây, đang hăng thì không hiểu sao lão đột nhiên hắt xì mấy cái liên tục khiến cho ngón tay lão vuốt nhầm phải quả bom và... game ô vờ, lão thua game thì chán nản liền chửi thề:

''Chó c·hết, đang hay thì đứt dây đàn..."

Và khi lão vừa dứt lời thì giữa hư không hiện lên một tờ giấy, lão ta thấy vậy thì cũng chộp lấy rồi đọc qua sau đó thì giữa cái không gian im ắng nơi Liên Mộc sơn vang lên một tiếng gầm khiến cho yêu ma chúng quỷ hay thổ địa phải sun hết cả vòi lại...