Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới

Chương 90: Luyện kiếm sư.




Sau khi nghe Na Tra nói qua sự việc một hồi thì Hàn Giang aka chuột tinh con gái nuôi của Lý Tịnh - không phải em gái mưa muốn lấy Đường Tăng trong Tây Du đâu ahihi - thì cô ả liền hạ chiếc ly rượu vang lên bàn, sau đó thì cũng đứng dậy rồi tiến về phía cửa sổ mà đưa mắt hướng ra ban công rồi nhìn ra xa xăm như có tâm sự, sau đó thì nàng tựa đầu vào cạnh cửa rồi nghiêng nghiêng đầu tiếp tục đánh mắt nhìn ra xa xăm hướng tới vầng trăng màu hơi đỏ phía Hằng Nga mà như đang có đấu tranh trong suy nghĩ của mình, cuối cùng thì như đã có quyết định thì nàng ta lại hít một hơi thuốc lá sâu rồi nói với Na Tra:

"Ca ca, nếu như ả kia không sinh ra được một nữ tử thì ta có được ăn thịt ả không???"

Na Tra nghe thấy những lời này vừa nói ra trong miệng của chuột tinh Hàn Giang thì đang ngồi cũng phải đứng bật dậy, còn đang định lôi hỏa tiên thương ra mà xiên chết cái con súc vật này thì nàng ta lại nói tiếp:

"Đùa chút thôi, ta bị mỡ máu, cộng thêm viêm gan B nên kiêng thịt và đồ mỡ bây giờ đã chuyển sang ăn chay trường..."

Nói tới đây thì ả ta cũng mới quay lại nhìn Na Tra rồi nói tiếp:

"Làm cái gì mà nóng thế...''

Ngừng một chút nàng lại nói tiếp:

''Thôi được rồi, ta sẽ giúp lão ta có con gái nhưng với điều kiện..."

Na Tra sau đó cũng cất lại hỏa tiêm thương rồi nói:

"Nói ra đi, ta muốn nghe thử điều kiện của ngươi!!!"

Hàn Giang nghe thế thì cũng chỉ nhếch mép lên cười:

"Ta sẽ là người đặt tên cho nó!!!"

Na Tra nghe thế thì cũng nhận thấy điều kiện này cũng chẳng có gì gọi là khó nhằn, dù sao cũng chỉ là việc đặt tên cho tiểu muội muội mà cũng chẳng rõ là sau đây Lý Tịnh sẽ có thêm con trai hay không nữa nhưng thôi cái việc để cho Hàn Giang đặt tên thì rất bình thường, tới khi đó bản thân mình chỉ việc mở mồm ra nói với lão già là xong, nghĩ tới đây thì Na Tra cũng gật đầu đáp ứng với Hàn Giang, sau đó thì hắn cũng nhìn thẳng vào mặt của cô nàng rồi chất vấn:

"Trước khi chúng ta tới đó, ta muốn hỏi ngươi tại sao ta lại thấy có mùi của yêu khí ở đây, chưa kể lại còn có cả những đống thịt thối bầy nhầy nữa, có phải do các ngươi lại trốn thiên đạo lén lút ăn thịt người không???"

Hàn Giang nghe vậy thì trên mặt vẫn tỏ ra không quan tâm, không chút sợ hãi trước màn tra hỏi này của Na Tra, nàng ta chỉ xoay người rồi tiến lại phía bàn nước mà cầm lấy ly rượu lên tiếp tục nhấp thêm vài ngụm mà nhìn sang phía Na Tra nhún vai mà đáp:

"Tam ca, ngươi quên đây là động yêu quái à, nơi này chỉ toàn là yêu quái nên chuyện có yêu khí là bình thường, còn đống thịt kia là thịt động vật chứ có phải là người đâu mà lo!!!"

Na Tra nghe đưa em nuôi nói vậy thì hắn cũng đưa ánh mắt quét qua người cô nàng Hàn Giang với ý thăm dò thì cũng nhận thấy rõ là cô ta đang nói thật thì cũng hỏi tiếp:

"Vậy sao khi ta giả làm người thường vào đây thì lại bị 6 bà cháu con yêu kia còn định ăn thịt ta???"

Hàn Giang chán nản nhìn Na Tra sau đó thì chỉ nhún vai đáp:

"Là yêu quái bao năm phải ăn thịt động vật khác gì người thường ăn chay, thấy một tiểu thịt tươi vô cớ dâng tới tận mồm thì khác gì thịt đã bày ra trước mắt, không thèm mới lạ!!!"

Na Tra biết mình không còn nói được gì nữa thì liền tiến về phía Hàn Giang rồi nắm chặt lấy tay của cô nàng rồi không nói không rằng mà trực tiếp kéo cả hai nhảy ra khỏi cửa sổ của tòa nhà mà bay tới nơi cần tới, còn với căn phòng có vẻ như xa hoa của Hàn Giang thì ngay khi hai bóng người ra khỏi thì cửa phòng lẫn mọi cánh cửa đều tự động đóng sầm lại chứng tỏ nơi này là một nơi có hệ thống an ninh tốt, xem ra công nghệ của yêu quái ở thời đại này cũng đã có những bước phát triển mà có khi còn hơn con người và chắc cũng là để song hành cùng với nhân loại.

Khoảng hai giờ sau tại một phòng tiện nghi của một khách sạn vô cùng sang trọng thì khi này trong phòng nghỉ thì ba cha con Lý Tịnh và Na Tra đang xem xem Hàn Giang dùng hồn đan của mình trị nội thương trong thân thể của em gái kia, với y thuật dù không phải là cao siêu nhưng có trong tay cô nàng nội đan của chuột tinh giúp được phần nào thì đã phần nào giúp cho cô nàng kia phần nào đã được hồi phục lại sức khỏe.

Về phía Na Tra thì khi trước, hắn đứng trên mấy tầng mây trên cao nên không nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ này nên khi vừa đưa Hàn Giang vào bên trong phòng nghỉ ngơi thì khi nhìn thấy người nằm trên chiếc giường kia thì một màn này hắn cũng phải giật mình nên đã đứng hình mất mấy giây, đến khi bị Lý Tịnh vung chân sút vào mông một cái mới khiến cho hắn bừng tỉnh rồi sau đó thì Lý Tịnh liền kéo Na Tra ra bên ngoài.

Hai cha con tiến ra ngoài phòng lớn bên ngoài để nói chuyện, trước khi bàn chuyện thì Na Tra cũng đóng cánh cửa phòng để không ai ngoài hành lang biết gì bên trong và tất nhiên là hai cha con khi này cũng đã thay đổi thân ảnh của mình từ một doanh nhân và một gã trai mập trở lại như cũ, nhận thấy không có ai còn đi lại xung quanh bên ngoài, chắc có lẽ là do mưa gió nên ai ai cũng đã chui vào phòng rúc trong chăn từ lâu còn chống đẩy với đối tác hay không thì bố ai mà biết, trở lại với hai cha con Lý Tịnh, khi này Lý Thiên mới nói:

"Ngốc tử, chắc là ngươi đã nhận thấy vẻ ngoài của người này rất quen phải không???"

Na Tra cũng khẽ gật đầu:

"Đúng vậy thưa phụ vương, người phụ nữ này rất giống với..."

Không để Na Tra nói hết câu, Lý Tịnh đã đáp:

"Đúng vậy, là rất giống với lại mẫu thân của ngươi, thế nên ngay khi nhận thấy nàng thì chính ta đã có cảm tình, hy vọng kiếp này nàng ta sẽ giúp ta có một đứa nữ nhi!!!"

Na Tra nghe thế thì cũng nhếch mép lên mà cười khẩy:

"Phụ vương, người quên mất là cô nàng đó còn chưa tỉnh lại, chưa kể là thời đại này không phải cứ thế mà tự dưng ngủ với nhau đâu, nếu Ngọc Hoàng bên trên mà biết là có thể phụ vương sẽ bị giáng làm cấp phó cho ta đó, nặng hơn có khi còn chịu khổ như thằng trọc mấy trăm năm trước!!!"

Lý Tịnh nghe vậy thì không thèm kiêng nể mẹ gì liền vung chân sút cho Na Tra thêm một phát nữa vào mông mà nói:

"Ranh con, ngươi nghĩ ta không biết sao mà còn bày đặt lên mặt với ta, ta sẽ tự biết làm gì!!!"

Lý Tịnh vừa dứt lời thì phía bên này, Hàn Giang có vẻ như đã xong việc, nàng vừa đẩy cửa phòng để đi ra thì ngay khi nàng ta vừa hé mặt ra để thông báo với hai cha con:

"Ông già, vào đi, hỏi xem người ta bị làm sao và cũng đừng có hành động sớm!!!"

Ngay khi hai cha con vào bên trong thì Na Tra để ý thấy trên nét mặt của Hàn Giang có chút gì đó mệt mỏi thì cũng tiến lại đỡ lấy cô nàng rồi dìu nàng tiến lại chỗ ghế dài trong phòng khách để ngồi xuống dưỡng khi, Hàn Giang sau khi ngồi xuống thì khẽ thở một hơi rồi nói:

"Nghĩa phụ, nàng ta bây giờ đã ổn định rồi, tiếp theo là việc của người!!!"

Lý Tịnh cũng gật gật đầu rồi nói:

"Hàn nhi, ngươi dù không phải máu mủ của ta nhưng ta thấy ngươi có chí hướng thiện nên ta mới nhận ngươi làm nghĩa tử, ta cũng không muốn nói ra đâu nhưng..."

Ngừng một chút thì Lý Tịnh khi này cũng tiến lại ghế rồi đặt đôi bàn tay lên hai bờ vai nhỏ của Hàn Giang rồi nói tiếp:

"Đa tạ, con gái!!!"

Hàn Giang kể từ khi được Lý Tịnh cảm hóa và nhận nuôi từ mấy trăm năm thì khi này có vẻ như nàng đã được ông cha nuôi lần đầu xuống nước cảm ơn mình, trong đó lại còn có trong đó chút gì đó còn gọi là hơi ấm gia đình thì Hàn Giang trên khóe mắt đã đỏ hoe mà rưng rưng nước mắt rồi cũng ôm chặt lấy Lý Tịnh mà kêu lên hai tiếng mà cả mấy trăm năm nay nàng đã không động tới:

 "Cha... cha...!!!"

Hai người đang ôm nhau như tình phụ tử lâu ngày như vậy đến khi Na Tra tiến lại rồi cũng cười để cắt đứt cái không gian im lặng của căn phòng:

 "Vậy là ngươi cũng đã coi ông ta là cha rồi sao???"

Hàn Giang nghe thấy vậy thì nàng cũng tách Lý Tịnh ra rồi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh rồi đáp:

"Mọi chuyện đã xong!!!"

Rồi nàng cũng hướng tới Na Tra mà nói tiếp:

''Việc của ta xong rồi, cứ như giao kèo trước đó đi..."

Lý Tịnh nghe vậy thì nghĩ là Hàn Giang lại có ý đồ xâu với phàm nhân thì trên mặt hắn liền biến sắc, còn nghĩ là Hàn Giang vẫn còn cái tính của yêu quái nên thái độ hắn đã quay ngoắt 360° liền trừng mắt nhìn Hàn Giang mà như muốn quát lên:

"Ta tưởng rằng việc cảm hóa đã khiến ngươi thay đổi, hóa ra ngươi vẫn như thế, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời!!!"

Dứt lời thì Lý Tịnh liền định rút kiếm ra mà định chém đến Hàn Giang thì phía sau Na Tra với phản ứng nhanh lẹ liền lao lên bắt lấy cổ tay của Lý Tịnh rồi nói:

"Phụ vương, không phải như cha nghĩ đâu, để con giải thích!!!"

Khi này trong mắt của Lý Tịnh khi này dù chưa rõ đầu đuôi như nào nhưng trong hai con mắt hắn đã hằn lên những tia máu của sự tức tối, không thèm nhìn Na Tra lấy một cái liền quát:

 "Nói... xem... ta muốn nghe!!!"

Na Tra sau đó thì cũng sắp xếp lại câu từ trong đầu rồi nói:

"Nghĩa muội đã dùng đến hồn đan để cứu chữa cho cô nàng kia và điều kiện cô ta đưa ra là để đánh đổi, do thời gian gấp gáp nên con đã đành phải đồng ý!!!"

Hà Giang nghe Na Tra nói vậy thì sau khi bị Lý Tịnh thay đổi thái độ do chưa rõ lý do thì hai mắt nàng khi này lại đỏ ửng lên rồi nói:

 "Cứ giải thích cho cha đi, ta đi trước!!!"

Dứt lời thì thân ảnh của Hàn Giang cũng biến mất vào hư không, trong gian phòng khách bây giờ chỉ còn lại hai cha con Lý Tịnh, Na Tra, cùng lắm là trong phòng ngủ là cô nàng bị cảm lạnh hay bệnh gì đó kia, còn Na Tra khi này cũng chỉ thở dài rồi nói tiếp:

"Phụ vương, điều kiện mà nó đưa ra cho con đó chính là để nó đặt tên cho đứa bé!!!"

Lý Tịnh nghe vậy thì cũng thở dài rồi tra kiếm lại vào trong bao rồi nói:

"Thì ra, ta lại trách nhầm nó rồi!!!"

Na Tra sau đó thì cũng tiến ra phía bàn nước rồi rót ra một chén trà rồi tu hết, sau đó lại đứng lên định nói gì đó thì phía bên trong phòng ngủ thì cô nàng kia đã tỉnh dậy và nói vọng ra nhưng giọng có hơi yếu ớt nhưng những gì mà cô ta nói vọng ra thì cũng là đủ nghe:

"Có ai ở đây không???"

Na Tra biết thời điểm này mình không nên ở lại làm rào cản thì liền quay người tiến ra phía cửa chính và trước khi hắn ra khỏi phòng thì hắn đã trở lại với cái thân thể của một gã tiểu thịt tươi thấp béo da trắng và không quên nói lại:

"Phụ vương, chúc người có một đêm vui vẻ!!!"

Dứt lời thì Na Tra đã ngay lập tức bước xuyên qua cánh cửa mà không thèm ngoái lại, do câu đó của Na Tra nói chỉ đủ nghe giữa hai người nên Lý Tịnh vô cùng tức tối nhưng mà nói thẳng ra là "đã nghiện còn ngại" nên lão cũng nuốt cơn tức vào trong rồi cũng đáp lại câu gọi của cô nàng kia:

"Có tôi đây!!!"

Rồi hắn cũng hóa thành thân ảnh của một tên doanh nhân thành đạt rồi tiến vào bên trong căn phòng và kể từ giây phút đó, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì đúng như kiểu tiếng sét ái tình giữa tiên và phàm nhân, do trên thiên đình đã có những cải cách mở cửa nên không còn bảo thủ như mấy ngàn năm trước miễn sao sản phẩm của hai bên được đăng ký đào tạo trước là được.

Hai người Lý Tịnh và cô nương kia nói chuyện khoảng một giờ đồng hồ thì đã rõ cô nàng kia tên là Tiêu Ân Ngọc, là người Trịnh Châu - Hà Nam, do nàng yêu phải một thằng sở khanh nên khi đi tới chỗ hắn ở quận Tây Thành - thành phố Đại Đồng tỉnh Sơn Tây nên khi nàng biết mình là một tuesday đang chen chân vào một mối tình với một gã đã có gia đình êm ấm nên nàng đã tát và sút vào "thằng em" của tên đó và cứ thế mà hừng hực khí thế quay bước về nhà.

Nhưng với cái trạng thái thất tình, cộng thêm trời trở gió bất thường, cộng thêm mưa lạnh khiến nàng ta run run vì lạnh lẫn ướt, những chiếc xe trên đường dù nhìn thấy nàng cũng không thèm dừng lại mà cứ vậy lướt qua, rét run cộng thêm bất lực nên trong nàng đã có ý định buông xuôi, nhân lúc nàng đang ở giữa cầu và bên dưới là một dòng sông với những cơn sóng cuồn cuộn, khi nàng vừa trèo lên thành cầu và đang chuẩn bị gieo mình xuống lòng sông thì lại đột nhiên ngất đi rồi khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong phòng ngủ của khách sạn.

Lý Tịnh khi này trong bộ dáng của người hiện đại thì nghe vậy cũng biết cô nàng này đang thiếu thốn tình cảm nên bây giờ nàng ta không khác gì một đống cỏ khô còn Lý Tịnh hắn không khác gì một mồi lửa và khi cả hai quyện vào nhau thì chỉ còn nước mà bùng cháy lên thành một đám lửa và cứ vậy, cứ vậy thì hai người đã có một đêm nồng cháy...

Rồi cứ thế, cứ thế dòng thời gian lướt đi như ai đó bị anh Tào Tháo đuổi tới sát đuýt, không nhanh thì suýt nữa gặp Chu Bin thì hơn 9 tháng sau, cụ thể là nửa đêm ngày 15 tháng 10 năm 1997, khi này tại bệnh viện sản tại thành phố Thương Khâu tỉnh Hà Nam quê nhà của cô nàng hay nói rõ hơn là nương tử của Lý Tịnh - Tiêu Ân Ngọc đã vào thời gian lâm bồn.

Khi này đã là khoảng thời gian vào một buổi đêm trăng rằm sáng chói xuống dưới trần gian, trong sảnh chờ của bệnh viện là những ông bố hay nói đúng hơn là sắp làm bố thì vọng ra liên tục những tiếng kêu gào vì đau đẻ của những sản phụ phía trong, còn Lý Tịnh thì lần này đã là lần thứ tư chờ đợi nhi tử nhưng lần gần nhất mà hắn có cảm giác này đã là cả nghìn năm nên cái cảm giác lo lắng vẫn như lần đầu.

Còn phía Na Tra thì khi này hắn đang đứng hóng ra phía cửa sổ, đưa mắt hướng lên phía vầng trăng vàng nơi ả Hằng Nga làm chủ, trông hắn như có vẻ đang liên lạc với ai đó rồi khi hắn nghe thấy tiếng reo ở bên trong phòng chờ rõ mồn một của Lý Tịnh thì hắn cũng biết là mẹ kế của mình đã hạ sinh một bé gái và cũng giờ khắc này trong tai hắn cũng vang lên một giọng nói và giọng nói đó là của Hàn Giang vì theo giao kèo cách đây gần một năm là để nàng đặt tên cho tiểu muội muội:

"Lý... Mộng... Nguyệt..."