Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Chương 69: Anh hùng cứu mỹ nhân.(5)




Chương 69: Anh hùng cứu mỹ nhân.(5)

Hải Yến sau khi ngất lịm đi ở buồng xông hơi thì đã không còn biết trời đâu đất hỡi nữa thì không hiểu vì sao khi nàng tỉnh dậy thì lại thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ấm quen thuộc của mình, nàng vừa cố ngồi dậy thì cái cảm giác choáng váng lại khiến nàng cảm thấy khá khó chịu, sau một vài phút ngắn ngủi thì cơn choáng váng cũng kéo ra khỏi đầu nàng.

Lúc này thì nàng sau khi vén chiếc chăn ra thì cũng nhận thấy quần áo của mình đã được ai đó thay vào bằng một bộ quần áo ngủ màu trắng, đoán chắc là thím Hoan quản gia đã thay giúp mình, còn chưa suy nghĩ gì nhiều thì nàng lại cảm thấy đầu mình hơi nhức hay nói đúng hơn là đau như ai lấy búa gõ mạnh lên đầu nàng vậy, nàng nghĩ có thể là do rượu mạnh quá nên mới như vậy.

Nàng hơi nhăn mặt mà đưa tay lên rồi day day hai bên vùng thái dương, khi cảm thấy đã dễ chịu được phần nào thì nàng lại định ngả lưng mà nằm xuống thì bỗng nàng quay sang bên trái thì ở trên mặt chiếc tủ đầu giường của mình, dưới ánh sáng yếu của chiếc đèn ngủ thì ở đó đã có một chiếc cốc nước chanh đường bằng thủy tinh, kèm bên cạnh đó là một tờ giấy có ghi:

- "Con uống đi cho giải rượu, khi nào tỉnh thì xuống dưới nhà gặp cha!!!"

Hải Yến đọc xong thì nở ra một nụ cười vì cô biết những dòng chữ này là do cha mình viết và cha mình đã viết thì chắc chắn là cha đã giải quyết xong công việc ở nước ngoài rồi nên ông mới về nhà.

Không nghĩ ngợi nhiều, Hải Yến trong tâm trạng vụ mừng thì ngay sau đó nàng cũng đưa tay về phía chiếc tủ đầu giường mà cầm cốc nước lên rồi một hơi hết cạn, sau đó thì nàng cũng đứng dậy rồi tiến ra khỏi phòng của mình, sau đó thì cũng bước xuống giường, tuy trong người nàng vẫn còn hơi choáng váng nhưng sau một vài giây thì nàng cũng đã hồi lại, rồi cũng mở cửa phòng rồi tiến ra ngoài, nàng đưa tay bám chắc vào tay vịn được làm bằng gỗ cẩm lai rồi từng bước bước xuống từng bậc thang.

Nàng khi vừa bước xuống dưới phòng khách thì thấy cha mình đang ngồi đọc sách dưới những ánh vàng từ chùm đèn lung linh đắt tiền, nhận thấy cha mình trong bộ đồ pijama kẻ sọc quen thuộc và đang ngồi xoay lưng lại mà đọc sách, đoán chắc là cha mình cũng chỉ đọc xong vài chương nữa là đi ngủ nên nàng khẽ mỉm cười rồi dò dẫm từng bước nhẹ nhàng, đến khi nàng chuẩn bị ôm chầm lấy cha mình từ phía sau thì dường như là ông ta như có giác quan thứ 6 vậy, ông ta đặt cuốn sách xuống đùi mìn rồi chẳng quay đầu lại mà liền nói:

- Nha đầu ngốc, con định hù dọa ta sao???

Hải Yến nghe vậy thì biết âm mưu của mình đã bị phá sản thì cũng chỉ biết đứng đó nhìn cha mình mà cười, ngay sau đó thì ông ta cũng quay lại rồi đứng lên rồi cởi chiếc kính trên mắt mình ra rồi chờ cho Hải Yến tiến về phía mình, sau đó ông ta cũng đưa tay lên mà gõ đầu Hải Yến một cái nhẹ nhàng làm cử chỉ ý bảo nàng ngồi xuống phía đối diện, sau đó ông ta cũng ngồi xuống rồi nói:

- Con gái con đứa, nha đầu ngốc, cha không cấm cản nhưng lần sau con uống ít thôi!!!

Rồi ông ta nhìn Hải Yến mà khẽ cười nói tiếp:

- Cũng may là cô bạn Ngọc Dương kia của con đã đưa con về đó, nếu không phải là cô bé ấy thì ta chắc là con gái bé bỏng của ta giờ này có còn ở đây với ta không nữa!!!

Hải Yến nghe cha mình vậy thì trên nét mặt tỏ ra hơi khó hiểu, không hiểu vì sao mà nàng lại có thể ngất đi như vậy vì rượu nàng uống đều là rượu chuẩn và nàng đã từng thử qua rất nhiều các loại rượu khác nhau nhưng lần này là lần đầu tiên nàng uống rượu xong mới bị say như này, đến khi nàng định thần lại thì đang định nói với cha mình về người bạn trai Tuấn Anh của mình thì cha của nàng đã nói tiếp:

- Cánh én nhỏ của ta, ta muốn nói chuyện với con về vấn đề cũ, con có nghe không???

Hải Yến nghe cha nói vậy thì cũng gật đầu:

- Cha nói đi ạ!!!

Cha nàng nghe vậy thì gật đầu:

- Tập đoàn Vạn Tường của gia đình chúng ta đang cần một người trẻ có năng lực để lèo lái nó...



Không để cha nói hết câu thì Hải Yến đã cắt ngang:

- Cha à, con hiểu cha đang nói gì nhưng con nghĩ giờ này cũng chưa phải lúc, con chưa sẵn sàng để tiếp quản công việc của cha mẹ!!!

Cha của Hải Yến nghe nàng nói vậy thì cũng cười cười:

- Ta có nói là con phải tiếp quản ngay bây giờ đâu, ý của ta là sau khi con học xong đại học, cha sẽ về nước ở hẳn còn con thì sẽ sang Berlin để học tập theo mẹ và sẽ thay thế mẹ con ở bên đó!!!

Hải Yến nghe vậy thì cũng gật đầu rồi hỏi lại:

- Cha à, hình như là cha rất tâm huyết với tập đoàn của nhà mình!!!

Cha nàng nghe xong thì cười:

- Nha đầu ngốc, lại để ta nói về ông bà nội của con, ông nội con do tham gia kháng chiến chống Nhật Bản, sau khi Nhật đầu hàng thì ông nội con cũng theo đoàn giải giáp q·uân đ·ội Nhật cùng với q·uân đ·ội sang bên đó ở một thời gian..

Ngừng một chút ông ta lại nói tiếp:

- Rồi trong một lần ông đi dạo trên đường phố Kyoto thì gặp được bà nội của con và 9 tháng sau ta được sinh ra ở Yokohama, ta ở bên đó tới khi về nước vào năm 1982 cùng với bà nội, còn ông nội của con thì do một cơn bão tới bất ngờ nên đã không bao giờ trở về với ta và bà nội nữa!!!

Cha của Hải Yến nghẹn ngào một chút rồi lại tiếp tục:

- Rồi khi ta lên đại học thì đã gặp hai người bạn thân thiết là ai thì con cũng biết rồi đó, ta cùng với Vạn Doanh và Phúc Hưng đã trở thành 3 người học bá của đại học Công nghệ Bắc Kinh khóa 1983 - 1988.

Thấy Hải Yến vẫn đang nghe mình thì ông lại tiếp tục:

- Còn bà nội của con thì đã vun vén cho ta và sau khi tốt nghiệp đại học thì ta và hai người thúc bá thân thiết của kia đã cùng nhau lập ra một công ty nhỏ nhưng làm ăn không được, rồi bà bà nội con đã cho ta toàn bộ số tiền mà bà tích góp được và nhờ số tiền hữu hạn đó của bà thì ta đã gây dựng lên được một đế chế như ngày nay, chỉ tiếc là...

Cha của nàng nói tới đây thì hai bên khóe mắt đã hơi rưng rưng, Hải Yến thấy vậy thì cũng lấy giấy thấm mà đưa cho cha, ông ta nhận lấy giấy rồi khẽ thấm nước mắt rồi sau đó tiếp tục:

- Chỉ tiếc là khi ta thành công thì bà nội con đã bệnh nặng, điều trăn trối cuối cùng của bà là được có cháu bồng cháu bế, trai hay gái đều được cả rồi ta cũng đi tìm Phúc Hưng vì ta đã có cảm tình với Diệu Lam và ta cùng mẹ con đã lấy nhau ngay sau đó rồi một năm sau thì ta cũng có con, duy chỉ có điều là bà nội đã mất vào một tháng trước đó, vậy nên cha mới muốn có người nối dõi đó...

Nói tới đây thì ông nhìn nhìn Hải Yến rồi khẽ cười:



- Sao, con thấy Triết Minh nhà Vạn Doanh thúc thúc thế nào???

Hải Yến nghe vậy thì cười cười:

- Cha à, con có người yêu rồi đó, anh ấy nhìn cao ráo, tính tình tốt lắm cha, anh ấy còn là...

Không để cho Hải Yến nói hết thì cha của nàng vô thức nhìn lên đồng hồ thấy đã là 23 giờ 59 phút, lại thấy Hải Yến đã khá mệt nhưng nàng vẫn cố nói thì ông đã cắt ngang:

- Thôi việc đó để sau, muộn rồi đó, con lên phòng đi ngủ đi, sáng mai ta và con sẽ nói chuyện tiếp, mẹ con bên đó nhớ con lắm đó!!!

Hải Yến nghe xong thì khẽ mím môi rồi cũng tiến lại gần rồi hôn lên gò má cha mình một cái rồi nhanh chóng chạy lên phòng của mình, nàng vừa mở cửa phòng thì khi vừa trở vào phòng thì nàng nhìn thấy màn hình điện thoại của mình trên giường đang sáng lên, nàng cũng nhanh chóng với lấy chiếc điện thoại rồi mở ra xem, thấy là đoạn tin nhắn của Tuấn Anh gửi tới, đọc xong đoạn tin nhắn của Tuấn Anh thì nàng cũng bĩu môi rồi thì thầm nói:

- Lời xin lỗi của cậu tạm được mình chấp nhận!!!

Vừa dứt lời thì bỗng bên ngoài như có một cơn gió mạnh thổi tới, Hải Yến bất giác nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài thì thấy cây cối trong vườn đang lung lay và rung lắc, còn nghĩ là cơn giông tới bất chợt nên bên ngoài mới như vậy, lại thấy cửa sổ mới chỉ khép lại chứ chưa cài nên nàng đã tạm để chiếc điện thoại của mình xuống giường rồi tiến lại mà kéo năm cánh cửa sổ lại rồi nàng cũng cài chốt chắc chắn rồi cũng trở lại bên giường để tiếp tục nhắn tin với Tuấn Anh.

Và khi nàng vừa định video call với Tuấn Anh không hiểu bên ngoài đang thổi đây là cái loại gió gì mà rõ ràng cửa sổ của phòng nàng là loại cửa sổ năm cánh, lại được dùng kính chống đạn để che chắn và đã được chính tay nàng cài chốt chắc mà không hiểu sao cơn gió này lại có thể đánh bật cánh cửa ra, mà kỳ dị là gió bên ngoài có lực đẩy vào nhưng kỳ lạ là như có một lực phát ra ở trong phòng nàng đã đánh bật cả chốt rồi cứ thế mà mở ra.

Hải Yến thấy vậy thì đang định tiến ra xem xét thì nhận thấy bên ngoài thì bầu trời vẫn vậy hay nói đúng hơn là đang trong trạng thái gió yên bể lặng, nàng đang định quay lại giường ngủ rồi để đó sang mai sẽ nói với cha thì bất giác nàng đưa mắt xuống nhìn bên dưới khoảng vườn bonsai của cha mình có một bóng người có vẻ là phụ nữ và người này với mái tóc rối bời và cũng đang ngước lên nhìn mình.

Và lúc này cơn sợ hãi đã nhanh chóng lan tỏa ra cả người của nàng, ngay lập tức nàng định hô lên nhưng không hiểu sao cổ họng nàng lại như bị nghẹn lại và bất chợt một tia sét đỏ rực xé toạc cả bầu trời đêm rồi đánh thẳng về phía người phụ nữ đó, còn Hải Yến thì sau khi bình tĩnh lại thì nàng cũng nhân thời gian này thì nàng cũng nhanh chóng chạy đi rồi cũng không quên cầm lại chiếc điện thoại trên giường rồi nhanh chóng mở cửa phòng mà chạy ra bên ngoài.

Nàng vừa mở cửa ra mà chạy ra ngoài để nói với cha mình nhưng điều kỳ lạ là đây chính là nhà của nàng mà ngay khi nàng vừa ra bên ngoài thì nàng lại nhận thấy mình vẫn đang đứng trong phòng mình, vẫn là vị trí cũng - ngay trước khung cửa sổ và không chỉ có mỗi nàng mà trước mặt nàng còn có ả đàn bà mặc đồ đỏ đó và điều đáng sợ hơn là ả ta có nét mặt không khác gì nàng, phải nói là giống đến 80 phần trăm, còn 20 phần trăm còn lại sẽ rõ.

Lúc này thì ả đàn bà giống Hải Yến đang nhìn nàng hay nói đúng hơn là đang hít hà cái mùi hương cơ thể của nàng vì ả ta làm gì có mắt mà chỉ có hai cái tròng mắt đen xì sâu hoắm, chưa kể trong hai bên hốc mắt của ả ta còn có những con dòi bọ đang lúc nha lúc nhúc cắn xé những cái mảng thịt thối trên khuôn mặt đã thối rữa một phần.

Hải Yến với ánh mắt sợ hãi mà nhìn ả, nàng mặc dù không muốn nhưng hai con mắt nàng lại không tài nào có thể khép lại được, tuy nhiên thì nhìn dần thì cũng thành quen, nàng sau đó nhân lúc vẫn còn có điện thoại ở trong tay mà nhớ đến Tuấn Anh vì nàng nghĩ rằng hắn không hề có sợ ma quỷ vì nàng nhớ là khi hắn xem phim ở những đoạn có t·ai n·ạn thảm khốc đều không hề lo sợ như nàng.

Nàng hy vọng rằng trong giờ phút sinh tử thì hắn sẽ có phép thuật mà ngay lập tức sẽ đến bên mình mà đánh bay con quỷ này đi nhưng đáng tiếc là Tuấn Anh hắn có phép thần thông nhưng đáng buồn là khi nàng vừa kịp ấn gọi cho hắn thì bỗng như có một loại hương thơm gì đó lan tỏa ra và đã khiến nàng lịm đi, ngay sau đó thì một cơn gió đó như có đẩy đã đánh bật hết những thanh hoa sắt rồi nó tạo ra một sức hút đã hút cả người nàng đi.

Còn chiếc điện thoại của nàng thì sau khi vừa kết nối được với Tuấn Anh thì bỗng một luồng sét đỏ rực không rõ từ đâu tới đã đánh tan nát chiếc điện thoại và ngay lập tức thì những âm thanh từ phòng nàng đã truyền ra bên ngoài, tới khi cánh cửa phòng nàng được ai đó mở ra thì điều đầu tiên đập vào mắt người đó là những thanh hoa sắt cửa sổ đã bị thứ gì đó đánh bay xuống, lại chưa kể là âm thanh do một cánh cửa sổ rơi xuống khoảng sân đã tạo ra một tiếng động lớn.

Và không sớm thì muộn cái tiếng động đó đã ngay lập tức khiến cho cha của Hải Yến chú ý mà chạy lên cùng với mấy anh vệ sĩ và khi ông mở cửa phòng thì đã thấy căn phòng của con gái mình đã trống rỗng, đồ đạc đã bị đổ vỡ hết cả ra nền đất, còn về phía khung cửa sổ thì chỉ còn những cánh cửa trơ khung và hai tấm rèm đang bay phấp phới theo chiều gió...

----------------

Ở diễn biến trước đó thì ngay sau khi Hải Yến ngất lịm đi thì bên này, cô nàng Ngọc Dương kia thì trên nét mặt của cô ta đã nở ra một nụ cười trông vô cùng mãn nguyện, Ngọc Dương nhìn nhìn Hải Yến rồi đưa cái bàn tay không còn là một bàn tay trắng trẻo của người con gái nữa mà thay vào đó là một bàn tay trắng trợt như tử thi, lớp da thô ráp và cả mười đầu ngón tay của kẻ này đều là những đầu móng tay sắc nhọn như của một con thú dữ.



Rồi cô nàng Ngọc Dương kia liền hóa thành một gã đàn ông với cái búi tóc trên đầu, chưa kể là lối ăn mặc như của một gã quý tộc từ thời nhà Nguyên, hắn ta với ánh mắt thèm thuồng nhìn lên cơ thể trắng trẻo, lại còn chỉ có một lớn khăn trắng mỏng manh quấn quanh người để che đi cái vẻ đẹp của người thiếu nữ mới tuổi đôi mươi.

Bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve đôi má của Hải Yến rồi hắn cũng cười cười một cách dâm dục, đang định giở trò đ·ồi b·ại để c·ướp đi đời con gái của Hải Yến thì vụt một cái, một bóng hình cao lớn với làn da đỏ rực bước đến và đó không ai khác chính là tên quái Huyết Ngư.

Hắn đang định nói gì đó thì khi thấy cảnh này thì hắn như tức điên lên và do hắn ta vốn là một con cá được một vị bồ tát nuôi dưỡng nên bản lĩnh của nó cũng không phải là dạng xoàng, gã kia còn chưa kịp nói gì thì tên Huyết Ngư với vẻ mặt hung thần ác sát liền lao lên rồi túm lấy cổ áo của gã kia rồi ấn hắn lên tường rồi gằn lên:

- Tên chó c·hết, ngươi định làm điều đó với nàng ấy sao???

Gã kia thấy Huyết Ngư tới thì cũng cười lên:

- Con nguyệt súc như ngươi mà dám túm áo ta sao???

Dứt lời, gã đó chưa gì đã xoay chuyển tình thế, hắn ta lúc này đã đứng hai chân dưới đất rồi cánh tay phải của hắn thì đang vươn lên ngay trước mặt hắn mà chỉ về phía Huyết Ngư còn Huyết Ngư thì bị phép của gã ta siết chặt lấy cổ họng của mình mà nhấc bổng hắn lên.

Huyết Ngư lúc này bị cảm thấy bị nghẹn họng, biết mình không thể nào là đối thủ của gã trước mặt, hắn ta liền xuống nước:

- Đạ... đại... nhâ... nhân... ta... xin... ngài hãy giữ lời hứa!!!

Gã kia nghe vậy thì cũng thả lỏng cánh tay rồi thả Huyết Ngư xuống rồi nói:

- Hừ, suýt chút nữa thì...

Rồi như nhớ ra việc gì đó, hắn liền nói với tên Huyết Ngư kia:

- Ngươi bây giờ hãy tới hồ nước đó với con súc vật kia mà lấy máu của nó...

Huyết Ngư nghe vậy thì hỏi lại:

- Ta sẽ đi nhưng còn ngài thì làm gì???

Gã đó nghe Huyết Ngư hỏi vậy thì nhếch mép rồi cười:

- Ta sẽ đưa con bé đó về nhà của nó...

Hắn vừa nói xong thì thấy vẻ mặt nghi ngờ của Huyết Ngư và hắn đang nhìn mình với ánh mắt hằm hè thì gã này cũng nhếch mép:

- Nếu ngươi không tin thì ngươi có thể theo ta!!!