Chương 27: Là kẻ nào đứng sau???(3)
Khải Vũ vừa dứt lời thì cái tiếng lạch cà lạch cạch, cộng thêm tiếng kẽo kẹt của bản lề cửa sổ, mặt nền sàn nhà cũng bắt đầu có hiện tượng rung lắc, về phía hai người Nguyễn Khang và Huyền Chân khi cảm nhận được rung động thì cả hai liền nhanh chóng cúi người chui xuống gầm bàn, tuy nhiên thì sau tầm một phút thì cơn rung lắc kia chấm dứt, hai người lúc này không còn cảm thấy rung lắc gì nữa thì liền chui ra, Huyền Chân đứng lên phủi bụi trên quần áo của mình rồi cho cả chồng.
Hai người còn chưa hết bàng hoàng thì bỗng từ bên ngoài khung cửa sổ một thanh sắt như ai đó phi vào bên trong rồi lao thẳng về phía Huyền Chân, mắt thấy thanh sắt đang lao tới người vợ mình, Nguyễn Khang không suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng xoay vợ mình quay lại dùng thân mình để chặn lại thanh sắt kia tránh cho vợ mình b·ị t·hương nhưng vì lực tác động của ngoại lực khiến thanh sắt lao tới quá mạnh, lại đâm trúng vào vùng tử huyệt, xuyên qua cả hai người.
Tuấn Anh thấy cha mẹ c·hết ngay trước mặt mình mà không thể làm gì được thì hét lên:
- Cha, mẹ!!!
Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì, hắn nhanh chóng tiến lại về phía thân thể hai người thì thấy thanh sắt này vẫn còn rung động, thấy vậy hắn chắc chắn rằng thanh sắt với lực đạo như này thì không thể nào là vô tình, chỉ có thể là chủ ý của kẻ thần bí nào đó.
Còn về Khải Vũ, sau khi thấy thanh sắt bất ngờ phi từ cửa sổ vào, đâm xuyên qua cả người hắn, cũng may chỉ là bóng ảnh, thì khi hắn nhìn lại ra phía bên ngoài qua khung cửa để xem là kẻ nào nhưng hắn lại không thấy ai có biểu hiện gì khả nghi thì liền quay lại vào bên trong phòng.
Lúc này cả hai người Nguyễn Khang và Huyền Chân đều chỉ còn lại một chút sức tàn, hai người nắm chặt tay nhau để chờ thời khắc lìa cõi trần, bỗng từ bên ngoài cửa sổ bay vào một bóng ảnh cao lớn nhưng chỉ là một cái bóng đen không hơn không kém, Tuấn Anh thấy vậy thì liền chỉ thẳng vào cái bóng rồi nói:
- Khải Vũ, bóng ảnh này rất giống với tên đã đánh với tôi, rất có thể là hắn!!!
Lúc này, bóng đen kia dù không rõ mặt mũi như thế nào nhưng có thể nhận thấy là hắn đang nhìn vợ chồng hai người Nguyễn Khang và Huyền Chân, sau đó lên tiếng:
- "Khà... khà... hai ngươi chính là cha mẹ kiếp này của viên thiên kim đan hoàn chỉnh, bây giờ ta sẽ hút lấy hồn phách của hai ngươi!!!"
Dứt lời, mặc kệ hai vợ chồng Nguyễn Khang đang đau đớn về xác thịt nhưng vẫn chẳng hiểu cái mô tê gì thì bóng ảnh đó liền giơ tay và xòe ra năm đầu ngón tay còn được bonus thêm bộ nail dài và nhọn, hắn vận lực và hai luồng hồn phách từ thân xác của Nguyễn Khang và Huyền Chân đang nằm trên vũng máu lập tức bị tách ra rồi nằm gọn trong lòng bàn tay của bóng ảnh đó, còn thân thể hai vợ chồng cũng vì thế mà mất đi sinh khí và bây giờ chỉ còn lại là hai cái xác không hồn nằm lạnh lẽo bên nhau.
Tuấn Anh thấy cảnh đó xảy ra quá nhanh ngay trước mắt mình mà quên mất rằng mình đang ở trong thế giới hồi ức nên đã lôi kim long châm ra mà lao lên phía cái bóng rồi vung gậy đập thẳng xuống đầu cái bóng nhưng cây kim long châm của hắn lại đi xuyên qua thân ảnh cái bóng, Khải Vũ thấy vậy liền tiến lại gần rồi nắm chặt lấy cổ tay của Tuấn Anh:
- Đủ rồi đấy, đây dù sao cũng chỉ là không gian của quá khứ thôi, bình tĩnh lại đi!!!
Nói xong, hắn chờ cho Tuấn Anh bình tĩnh lại rồi kéo ra một bên thì cùng lúc bóng ảnh đó lướt ra khỏi cửa sổ, thấy vậy thì hai người cũng bay ra theo cùng, lúc này khi ra tới bên ngoài thì bóng ảnh kia dù ở dưới ánh mặt trời nhưng bóng ảnh đó như là... theo dân chuyên lý như Khải Vũ thì trông bóng ảnh tên này như là vantablack vậy, hắn vẫn chỉ là một màu đen xì nên cả hai cũng không thể tìm thêm được thông tin gì nữa.
Bóng ảnh kẻ đó lơ lửng giữa không trung sau đó liền thả một thứ gì đó xuống tầng thượng văn phòng và rầm... cả một tòa nhà lớn nằm bên cạnh cục phòng chống c·háy n·ổ đã đổ sập xuống và đã trở thành một đống đất đá, mấy anh bảo vệ bên dưới cảm nhận được thì cũng nhanh chóng chạy ra bên ngoài và nơi này chỉ có thêm 25 người không may b·ị t·hương, cũng may là không có nguy hiểm gì tới tính mạng.
Một lúc sau thì một người đàn ông với cái băng trắng trên đầu hốt hoảng chạy tới xem xét và người đó chính là Ngũ Thương - người đã gọi điện cho Tuấn Anh để thông báo cho hắn biết tin dữ, ông ta với cái đầu băng bó, có lẽ đã b·ị t·hương từ trước, chạy lại đào bới rồi dần dần nhiều người khác cũng kéo tới để giúp đỡ cứu hộ cứu những người còn đang bị mắc kẹt bên trong và mọi việc xảy ra đúng như những gì mà cả hai người đã hai người đã được biết.
Sau đó để không hao tổn thêm linh lực thì cả hai người liền quyết định cùng nhau di chuyển qua khoảng thời gian tầm hai giờ đồng hồ sau đó, cả hai đã xuất hiện tại thời điểm lúc 9 giờ 30 và lại còn đứng ngay giữa đường cao tốc gần với cơ sở của cục phòng chống c·háy n·ổ.
Khải Vũ vừa mở mắt ra thì đúng lúc hắn đã thấy được bóng dáng chiếc Haval H6 màu xanh lam quen thuộc ở đằng xa xa đang băng băng đi trên đường ở làn đường bên kia, hắn quay sang đang định nói với Tuấn Anh gì đó thì không thấy huynh đệ của mình đâu, bỗng một tiếng còi xe vang lên khiến hắn giật mình rồi quay lại, một chiếc xe container với trọng tải lớn đang lao đi gần tới chỗ hắn, hắn vừa quay lại thì chiếc xe trọng tại gần chục tấn đã lao xuyên qua người hắn.
Chiếc xe lao đi với vận tốc khoảng 80km/h sau khi xuyên qua khiến hắn thất thần đơ cả người, mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, hắn bất lực liền thì thầm nhỏ:
- Hây con mẹ nó, cũng may là chỉ gần chục tấn, nếu có thêm hàng hóa và còn là trước khi đi theo sư phụ thì có thể bây giờ thân xác mình chắc chỉ còn là một đống thịt nát mất!!!
Bất chợt như nhớ ra điều gì, Khải Vũ hướng mắt nhìn lại biển số của xe thì nhận ra đây chính là chiếc xe đã đâm thẳng vào xe của cha mẹ hắn và làm bốn người cha mẹ cùng vợ chồng hai người thúc bá thân thiết của mình t·hiệt m·ạng.
Không chần chừ, hắn liền phi thân lên bay theo chiếc xe để tìm hiểu rõ nguyên nhân vụ t·ai n·ạn, đang bay thì bỗng năm bóng đen từ phía sau bay vụt qua người hắn, thấy vậy Khải Vũ liền tăng tốc định đuổi theo thì giọng nói của Tuấn Anh vang lên:
- Đuổi làm gì, xuống đây ngồi với tôi đã, một tên ở đây này!!!
Khải Vũ ngó xuống thì hắn thấy Tuấn Anh đang ngồi trên nóc xe tải, hắn thấy vậy thì cũng hạ mình xuống, vừa đáp xuống ngồi thì Tuấn Anh chỉ vào trong cabin lái xe rồi nói:
- Quen mặt chứ???
Khải Vũ ngó xuống nhìn vào trong xe thì thấy người lái xe đang vô cùng bình thường nhưng điều bất bình thường ở đây là xuất hiện thêm một tên quỷ có sừng quen mặt, nó ngồi cạnh gã lái xe và có ý định che mắt người lái xe rồi chỉ nửa giây sau thì chuyện cũng xảy ra, chiếc xe của nhà Khải Vũ do mất lái nên hai xe đã tông thẳng vào nhau, Tuấn Anh quay sang nói:
- Bây giờ thì hiểu nguyên nhân rồi chứ???
Khải Vũ gật đầu:
- Hiểu rồi!!!
Vừa dứt câu, hai người liền nhảy xuống rồi hạ xuống mặt đường, đang định trở lại với thân xác thì bỗng Khải Vũ tự nhiên thấy khó thở, còn Tuấn Anh thì lúc này bất giác lại đang nhìn ngó xung quanh thì hắn lại bắt gặp cái bóng đen ở văn phòng của cục phòng cháy chữa cháy đang bay lởn vởn ở chỗ con hẻm cách vụ t·ai n·ạn không xa, đúng lúc này thì hắn đã thấy Khải Vũ của khoảng thời gian đó được báo tin nên đã tới hiện trường.
Tuấn Anh liền quay lại thì thấy Khải Vũ đang có vấn đề gì đó, hắn liền tiến lại thì vụt, thanh viễn long đao của Khải Vũ v·út một cái và nhằm thẳng đầu mình mà chém xuống, cũng may là thân thủ hắn khá tốt nên đã không chần chừ mà tránh sang một bên mà né đòn, khuôn mặt hắn lúc này biến sắc, còn chưa hiểu cái mô tê gì vì sao huynh đệ mình lại chém mình thì Khải Vũ hô lên:
- Không ổn rồi, có vẻ như thân thể của tôi ở thế giới hiện tại đã bị khống chế, cậu tạm thời chống đỡ đi!!!
Khải Vũ vừa dứt lời thì hắn liền lao về phía Tuấn Anh rồi lại tiếp tục vung đao chém tới, biết không thể chậm trễ thêm được nữa, Tuấn Anh liền triệu hồi kim long châm ra để đối lại viễn long đao của Khải Vũ.
Hai thanh thần khí vừa chạm vào nhau liền phát ra âm thanh vô cùng nhức óc đối với yêu ma chúng quỷ, đặc biệt là những con có tu vi yếu nếu nghe phải chắc sẽ bị hồn phi phách tán, không hổ là thần khí do Thái Thượng Lão Quân luyện thành.
Trở lại bên ngoài thế giới thực thì Kiến Phương đang bị một đám quỷ với tu vi rơi vào khoảng quỷ thủ, nói chung là đám quỷ quái lâu la không rõ từ đâu và do ai phía tới lại đang vây quanh, lúc đầu thì Kiến Phương với phượng vân kích trong tay chiếm thế thượng phong nhưng dần bị rơi vào thế hạ phong vì đám quỷ này dùng quả chiến thuật ''ruồi bâu shit'' nên rất khó cho Kiến Phương vừa trông xác hai huynh đệ mà chống đỡ lại.
Một tên nhân lúc Kiến Phương không để ý đã đặt một viên gì đó vào người của Khải Vũ, hắn đang định đặt nốt vào người của Tuấn Anh thì số nhọ, vừa bị Kiến Phương phát hiện ra thì hắn đã bị một kích xiên cho một nhát thẳng vào ngực lăn quay ra c·hết rồi thân thể thì tan thành bụi.
Nếu như một mình Kiến Phương mà không phải trông thân xác cho hai người huynh đệ thì chắc chắn là đám quỷ này sẽ được ngắm gà k·hỏa t·hân sớm hơn dự kiến, Kiến Phương đang bị quây thì bỗng một luồng sáng màu lục từ bên ngoài không rõ từ đâu tới rồi phóng ra một luồng kình lực cực đại và đã g·iết sạch đám quỷ, xong xuôi liền bay quanh phía trên xác của Khải Vũ một vòng rồi hút ra một viên gì màu đen.
Cùng lúc trong không gian quá khứ thì Khải Vũ đã cảm thấy trong người dễ chịu hơn liền xua tay báo dừng lại không đánh với Tuấn Anh nữa, biểu hiện rằng mình đã ổn, sau đó cả hai liền thu binh khí lại rồi và rồi cùng trở lại thế giới hiện tại, vừa hồi lại được hồn vào trong cơ thể thì Khải Vũ cảm thấy đau nhói một cái thì kêu lên như muốn khóc:
- Ayza!!!! Đau c·hết ta mất!!!! Con mẹ nó đau đấm chịu được!!!!
Tuấn Anh thấy huynh đệ mình kêu đau thì cười lớn, chưa kịp mở mồm ra thì phát hiện ra trước mặt là một luồng sáng màu xanh lục, biết đó là ai rồi, thì hắn huých nhẹ Khải Vũ một cái, Kiến Phương bên này cũng vừa hay thu phượng vân kích lại thì luồng sáng màu xanh đó liền hiện ra là một sợi thần niệm của Hoàng Quy lão nhân, lão nói:
- Haizz!!! Ba tên ngốc các ngươi khá lắm, nhưng không thay đổi được gì đâu, đây là kiếp mệnh rồi, đừng chối bỏ nó, các ngươi hãy chuẩn bị đi, sẽ có người giúp các ngươi!!!
Nói xong thì luồng thần thức của lão tan biến vào hư không và để lại cho ba người một mớ hỗn độn toàn bụi do xác quỷ và đống quỷ huyết nhầy nhụa, cả ba người đều cười khổ vì ai ngờ lão sư phụ mất nết của mình sau khi xử xong cả đám quỷ thì lại để lại cho bọn chúng một đống hổ lốn...
Sau khi ba người Nguyễn Hoàng Dương cùng với chục tên âm thần chức vụ thấp bị Kiến Phương lôi từ dưới âm ty lên để giúp đỡ dọn rác để vác về âm xong xuôi, cả ba người đều cảm thấy mệt mỏi nên đã ngủ một lúc và đã hẹn giờ là một tiếng sau chuông báo sẽ kêu để ba người dậy còn bàn kế sách.
Trước khi ngủ thì Tuấn Anh đã dùng phép bố trận để đề phòng quỷ quái yêu ma đến t·ấn c·ông bất ngờ rồi theo hắn nói thì rõ ràng là đã hẹn báo thức một tiếng đồng hồ sau sẽ tỉnh dậy thì chẳng rõ là cái tiếng chuông báo thức có reo hay không hay lại giữa chừng đã bị tắt đi thì cả ba người ngủ như c·hết đến tận 1 giờ chiều ngày hôm sau.
Khi tỉnh dậy, Kiến Phương nhìn điện thoại thì giật ngồi bật dậy và bụp, do hắn không để ý nên đã đập đầu vào bàn và còn được bonus thêm trên trán một quả ổi be bé xinh xinh, đưa tay lên xoa xoa đang định mở mồm đánh thức hai thằng bạn thì hắn thấy Tuấn Anh và Khải Vũ đang ôm nhau ngủ trên ghế khá là tình cảm, cười khẩy một cái rồi hắn liền chụp ảnh làm "bằng chứng" lại còn không quên chụp kỹ cái miệng của Khải Vũ đang chảy cả dãi ra ghế sofa.
Thoắt cái thời gian trôi nhanh cho tới tối đó, sau khi giành ra cả buổi để bàn kỹ kế hoạch bắt kẻ đứng đằng sau xong thì cả ba đều quyết định sẽ đi xử lý ngay trong đêm cho nóng.
Sau khi cả ba quyết định xong rồi chuẩn bị cho cuộc điều tra, Tuấn Anh dùng phép để khóa cửa nhà, xong xuôi cả ba liền gọi mây tới rồi phóng đi đến khu rừng trước đó mà Tuấn Anh đã từng gặp gỡ và giao lưu võ thuật với kẻ lạ mặt bí ẩn đó.
Phi hành từ nhà được khoảng hơn 60km về phía tây bắc, Tuấn Anh thấy vị trí quen thuộc liền bảo hai người dừng lại rồi hạ xuống đất, nhìn phong cảnh xung quanh thấy khá giống với nơi mà hắn đã gặp tên to cao bí ẩn đó nhưng vì chưa chắc chắn hắn liền dùng phép để gọi thổ địa vùng này lên để hỏi, khoảng chục giây sau, một lão già tay đang chống gậy hóa ra từ làn khói trắng hiện ra từ dưới mặt đất, nhận thấy ba người đứng trước mặt mình là tiên nhân, lão thổ địa liền chắp tay hành lễ:
- Ta là thổ công nơi này, xin bái kiến ba vị tiên nhân!!!
Tuấn Anh gật đầu rồi hỏi lão:
- Thổ công, lão cho ta biết là ở quanh bán kính 500 mét có tên yêu ma hay quỷ nào đến đây làm càn không???
Lão thổ địa gãi đầu hỏi lại:
- Thưa tiên nhân, lão thần đây không biết bán kính 500 mét là gì cả, xin ngài nói rõ!!!
Ba người Nguyễn Hoàng Dương nghe xong thì như chỉ muốn ngất đi, Tuấn Anh méo mặt, quạ bay trên đầu nói:
- Hây lão thổ địa, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, lão phải tiếp thu kiến thức mới đi chứ!!!
Rồi hắn quay sang hỏi hai người Khải Vũ và Kiến Phương:
- 500 mét là bao nhiêu dặm nhỉ???
Kiến Phương nhún vai đáp:
- Làm tròn tới chữ số thập phân thứ hai thì là khoảng tầm 0,31 dặm, cậu cứ hỏi là 1 dặm xung quanh là lão hiểu!!!
Lão thổ địa nghe xong thì cũng cười rồi nói:
- Hây lão thần đây cũng già rồi nên chuẩn bị về hưu, nên ta đang cho tên đồ đệ là linh thần thực hành nên lần tới sẽ có thổ địa mới lên tiếp các ngài à....
Không để lão nói hết Khải Vũ chen vào:
- Hây hây lão già, ông vào chủ đề chính đi được không, chúng tôi đang rất vội!!!
Lão nghe xong thì cười rồi nói:
- Hầy ta già thật rồi nói năng lung tung quá!!!
Ba người gắt, đồng thanh:
- Nói đi!!!!
- À... à... thì xung quanh nơi đây thì không có con yêu quái nào làm càn cả nhưng lại có một tên đại vương là Tích Đao gì đó đang trú chân ở đây, ta thấy hắn ngày nào cũng t·ra t·ấn các linh hồn mà hắn...
Tuấn Anh liền cắt lời lão:
- Hắn có binh khí là hai dây xích đúng không???
Lão thổ địa gật đầu tán thành với hắn rồi nói thêm:
- Khoảng ba ngày trước thì lão đây cũng có đi ngang qua nơi ở của hắn để cống nạp sản vật vì hắn bắt toàn bộ thổ địa nơi đây phải cống nạp mỗi ngày một viên linh thạch để hắn dưỡng khí trong người thì ta thấy hắn đang đánh nhau với một linh hồn nào đó!!!
Lão ngừng một chút lấy hơi, Khải Vũ và Kiến Phương sốt ruột liền giục:
- Tiếp đi!!!
Lão thổ địa nói tiếp:
- Ta thấy hắn đã đánh cho linh hồn đó chạy trối c·hết và còn nói là hắn sẽ đích thân đi tìm linh hồn đó và thôn phệ hắn luôn!!!
Tuấn Anh nghe xong thì cười:
- Linh hồn đó chính là ta đang ở trạng thái thoát xác để truy hồn thì không may ta gặp phải hắn nên ở trạng thái linh hồn ta không phải đối thủ của hắn nên mới bị tơi tả như vậy, ông có thể giúp tụi ta tìm hắn không???
Lão thổ địa liền gật đầu đáp ứng, rồi sau đó lão đi trước dẫn đầu cả ba tiến thẳng vào khu rừng có vẻ như vô cùng âm u...