Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Chương 26: Là kẻ nào đứng sau???(2)




Chương 26: Là kẻ nào đứng sau???(2)

- ''If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?''

(Tạm dịch

- ''Nếu anh quỳ xuống đây và cầu xin em

Nếu anh sẵn sàng vượt ngàn đại dương chỉ để được gần bên em

Liệu em có làm anh thất vọng không?'')

Tiếng nhạc trong trẻo không rè rè như một số máy điện thoại khác của một bài hát khá nổi tiếng về tình yêu đầu những năm 2000 vang lên trong một đêm mưa rào bởi một con máy Nokia cảm ứng cà tàng, hình như là dòng à... ờ... 5800 XpressMusic cổ quá tôi cũng đếch biết nó là dòng nào.

Tiếng nhạc vang reo lên trong cửa hàng quan tài và vàng mã trong một buổi đêm tối yên ắng, một bàn tay thô ráp, gân guốc chai sần cầm cái điện thoại lên, mắt nhìn thấy là một dòng số lạ và vả lại cũng đang trong giờ làm "thí nghiệm" mà đang nửa đêm nên chỉ có thằng điên mới gọi, người này vì thế cũng không thèm nghe máy, hắn liền bấm ''từ chối'' nhưng chỉ được khoảng 1 đến 2 phút sau thì dòng số lạ đó lại vang lên, lần này người đàn ông đã biết đó chắc chắn là người quen vì chỉ có ai biết mình mới gọi đến lần thứ hai nên đã nhấc máy:

- Alô, cửa hàng Phú Văn của thầy phong thủy Nhị Phú xin nghe!!!

Và người này chính là Hà Nhị Phú - đệ tử ngoại môn của Hoàng Quy lão nhân, nghe thấy đúng giọng nói của Hà Nhị Phú vang lên thì ở đầu dây bên kia, giọng nói nam nhân hòa lẫn trong tiếng mưa rơi:

- "Nhị Phú sư huynh, là đệ Tuấn Anh đây!!!"

Nghe thấy vậy, Nhị Phú cũng vui vẻ đáp lại:

- Tuấn Anh tiểu đệ, hai năm rồi không gặp, dạo này đệ khỏe không à???

Tuấn Anh ậm ừ một lúc rồi nói nhanh:

- "Sư huynh!!! Đệ không có nhiều thời gian, ngay bây giờ huynh chuyển cho đệ sáu chiếc quan tài 1m9 tới nhà đệ và đệ cũng sẽ nhờ huynh làm chủ cho t·ang l·ễ, thôi đệ không nói nhiều nữa, có gì huynh dùng app giao nhanh mà chuyển hàng tới, chậm nhất là ngài kia mai phải có, tới đây đệ sẽ nói cụ thể cho huynh nghe sau!!!"

Hà Nhị Phú nghe xong thì vẫn chẳng hiểu mô tê cái mẹ gì nhưng do thấy Tuấn Anh đã cúp máy nên cũng không tiện hỏi thêm, chỉ biết nhà hắn đang có chút chuyện buồn, khựng lại một chút, hắn nghĩ tên tiểu đệ này làm cái quái gì mà cần tận sau cái quan tài, mà đến đó rồi rõ nên hắn lại tiếp tục làm thí nghiệm.

Sau khi xong xuôi mọi việc thì cũng đã là tận 2 giờ sáng thì hắn mới nghỉ, sau đó liền đi ra phía sau kho chế tác của mình, mở cửa kho, bật đèn rồi đếm đi đếm lại thì thấy không đủ hàng nên hắn lại rút máy ra gọi cho mấy tên đệ tử học nghề làm quan tài của mình để bọn này chuyển hàng đi trước tới Trịnh Châu còn hắn thì do công việc chưa thể đi ngay được nên nhắn với Tuấn Anh sẽ tới trong thời gian sớm nhất, sau khi được đám đệ tử tuân lệnh rồi ngay sau đó hắn cũng trở lại nhà trên.



Thấy vẫn còn sớm, hắn liền lấy thân mình làm thí nghiệm xem sản phẩm mình điều chế ra và...

Trong buổi sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời vẫn còn chưa sáng hẳn tức là 4 giờ sáng, Nhị Phú sau một đêm nghịch dại đã dậy từ rất sớm để đặt vé máy bay đi tới Trịnh Châu, hắn vừa lết được cái xác già đến sân bay Tân Hải, xem đồng hồ thì lúc này cũng vừa tròn 5 giờ 30 sáng, nghĩ vẫn còn sớm nên hắn cũng ghé vào một hàng há cảo gần đó mà làm một bát cho no cái bụng bia đã trống rỗng từ hôm qua tới bây giờ.

Đánh xong một bát to vật thì cũng chỉ hết khoảng 15 phút, hắn tiến tới quầy thanh toán mà tán gẫu với bà thím chủ quán, lại tưởng một người nhiều tiền như hắn ăn một bát há cảo rẻ tiền mà vẫn còn có thể mặc cả được... đúng là ''thầy nào trò nấy''...

-------------------

Khoảng tầm hơn 5 giờ đồng hồ trên máy bay, nghỉ ngơi mất gần một ngày, Hà Nhị Phú lúc này đã có mặt trước khu phố nhà của Tuấn Anh, trước mặt của hắn bây giờ là một màu trắng của sự mất mát t·ang t·hương, sáu chiếc quan tài của hắn đã được đám đệ tử giao hỏa tốc tới lúc rạng sáng hôm qua thì bây giờ đã được đặt trong căn nhà quen thuộc hai năm trước hắn đã từng tới đây nhưng nay chỉ còn lại một màu t·ang t·hương, bên cạnh đó là sáu vòng hoa xin chia buồn cùng gia đình và bên trên tấm ván là di ảnh của cả sáu người mà mình đã được uống rượu cùng vào hai năm trước.

Đoàn người viếng thăm cũng gần như đã xong, bên này thấy sư huynh tới thì Kiến Phương trong bộ đồ tang trắng ra đón tiếp hắn còn Tuấn Anh và Khải Vũ cũng trong bộ đồ tang thì đang mời trà và cảm ơn sự giúp đỡ của các vị hương thân phụ lão, thấy Nhị Phú tới thì cả hai cũng gật gật đầu như chào hắn.

Kiến Phương bảo Nhị Phú ngồi xuống uống chén trà rồi hắn bắt đầu kể hết lại đầu đuôi sự việc cùng với một số nghi vấn của cả ba người cho sư huynh nghe và cũng giao luôn công việc nhờ vả, nghe xong thì vẻ mặt của Hà Nhị Phú trầm ngâm:

- Thế còn lão sư phụ, lão ta đã biết chưa???

Kiến Phương gật đầu:

- Biết rồi và lão còn nói đó là số trời, là định mệnh!!!

Nhị Phú nhấp một ngụm trà rồi đặt chén trà xuống bàn rồi khẽ thở dài:

- Thôi được rồi, ta sẽ giúp các đệ, xong xuôi đâu đó thì sẽ bàn kế hoạch với các đệ sau!!!

Dứt lời, hắn liền đứng lên mở chiếc va li kéo bên cạnh ra rồi lôi ra một số bộ đồ nghề để hành sự, hắn lôi ra một tờ giấy màu vàng rồi hỏi Kiến Phương:

- Ngày tháng năm sinh năm mất của cha mẹ các ngươi, ta sẽ...

Như hiểu ý, Kiến Phương nói:

- Thôi huynh không phải ghi gì đâu, huynh chuẩn bị mà hành nghề đi xem ngày, giờ tốt mà hạ huyệt!!!

Nghe xong thì Nhị Phú cũng hơi đỏ mặt xấu hổ vì hắn quên mất rằng pháp lực của ba thằng sư đệ này cao hơn mình rất rất nhiều nên những gì hắn làm như gọi hồn hay gì gì đó thì cả ba tên đã làm hết rồi, chẳng qua chúng nó lại hơi dốt về khoản xem phong thủy và y thuật là do lười học mà thôi.

Nói chuyện thêm một hồi, Kiến Phương liền lấy xe rồi đưa hắn đi ra khu nghĩa trang cách nhà tầm 6km, đến nơi thì Nhị Phú liền lập tức đi loanh quanh, thăm thú, đánh giá thế đất một hồi thì Nhị Phú lúc này thì hắn cũng lấy ra chiếc la bàn âm dương của mình để xem xét định huyệt và sau 15 phút thì mọi việc gần như đã xong, sau đó hắn cùng Kiến Phương cũng trở lại t·ang l·ễ.

Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, sau khi mà mà mọi việc hậu sự cho cha mẹ đã xong xuôi hết, cả bốn người đều đã rất mệt mỏi nhưng vì việc báo thù cho cha mẹ nên ba người Nguyễn Hoàng Dương không có thời gian để nghỉ ngơi nên đã sử dụng phép để điều dưỡng lại khí tức cho mình sao cho nhanh nhất có thể, còn về Nhị Phú thì do không có phận sự tham gia báo thù nên hắn chỉ phải nghỉ ngơi một lúc.



Lại nói thêm trong bộ 108 phép thiên cang địa sát mà Hoàng Quy lão nhân đã chỉ dạy cho ba người Nguyễn Hoàng Dương thì còn có phép khởi tử hồi sinh vốn là có thể dùng để cứu người gần c·hết hoặc vừa mới c·hết có thể sống lại nhưng với điều kiện là thân thể người đó phải nguyên vẹn, không có tổn thương gì vì nếu như cơ thể đó bị tổn thương quá nặng mà người đó lại c·hết từ một khoảng thời gian rất lâu sẽ có những sai số nhất định.

Nếu như mà miễn cưỡng bất chấp dùng phép này thì người được cứu sống sẽ rất dễ có nguy cơ cao biến thành quỷ thi nên cả ba người đã không làm mà chỉ dám xuống âm ty để tìm gặp Diêm Vương để mượn sổ sinh tử xem sinh mệnh nhưng đáng tiếc là trong sổ lại không có tên của cả sáu người vậy suy ra là cả sáu người đã b·ị b·ắt hết hồn phách nên tên đã biến mất trong sổ sinh tử.

Thời gian lúc này đã là gần tối mà cả bốn người đều đang đói bụng nên Khải Vũ đã đi ra ngoài để mua đồ ăn cho cả bốn người cùng ăn tối mà vừa bàn kế hoạch luôn, sau bữa tối đơn giản thì lúc này thì trăng đã lên cao, những cơn gió cuối mùa thu thổi qua mát mẻ, đối với người khác thì cơn gió mát thoảng qua như để giảm đi cái nắng gắt của ban ngày nhưng đối với ba người Nguyễn Hoàng Dương thì đây chính là thời điểm mà họ quyết tâm tìm ra kẻ đứng sau hai vụ t·ai n·ạn đã gây ra c·ái c·hết cho cha mẹ mình.

Sau một hồi nghe ngóng thì biết ba tên sư đệ của mình rất nóng lòng báo thù cho cha mẹ tuy nhiên chúng nó lại chẳng có ý gì hay cả nên Hà Nhị Phú nói:

- Haizz tuy là cảnh sát điều tra trên cái dương gian này không tìm ra được chứng cứ nhưng ba tên các ngươi vẫn có cách để tìm hiểu mà!!!

Khải Vũ không hiểu ý, quay sang hỏi lại:

- Vậy huynh có ý gì, nói ra đi, bọn đệ nghĩ nát cả óc rồi mà không ra!!!

Tuấn Anh và Kiến Phương thường ngày nghĩ ra nhiều ý hay nhưng bây giờ trong đầu lại chẳng có ý gì hay cả cũng quay sang nhìn hắn, thấy ba tên tiểu đệ đang nhìn mình, Nhị Phú liền nở ra nụ cười lộ ra hàm răng ố vàng một cách đầy nham hiểm:

- Ơ hay ba cái thằng chữ thầy trả lại thầy này, chẳng phải lão già đó đã dạy cho ba tên ngốc các ngươi thuật đảo không à, với tu vi là thượng đẳng tiên như các ngươi thì các ngươi có thể quay trở lại thời gian được một tuần trước đó để xem lại à!!!

Tuấn Anh nghe xong thì nhớ ra mà cười phá lên:

- Hay, sư huynh bá thật, huynh không nói thì bọn đệ cũng quên mất đó, thôi huynh ở lại đây canh xác cho bọn đệ nha!!!!

Hà Nhị Phú lắc đầu:

- Kệ xác các ngươi chứ, ta ở với các ngươi cũng đã lâu rồi, ta cũng nhớ vợ ta rồi, ta về Thiên Tân đây, có gì thì ta cũng sẽ qua chỗ sư phụ để tìm người giúp đỡ các ngươi à!!!

Dứt lời thì Hà Nhị Phú đứng dậy rồi kéo theo cái va li kéo mà không biết đã ở bên cạnh hắn từ lúc nào mà nhanh chóng đi ra ngoài cổng, mặc kệ những lời níu kéo của ba tên sư đệ, khi vừa ra khỏi cổng được hai ba bước thì hắn quay lại:

- Ấy suýt quên, tiền các ngươi cần thanh toán cho ta là 3 vạn tệ đó, so với huynh đệ đồng môn thì đó là giá rẻ nhất rồi, lo mà trả dần đi, nhớ là tiền thật chứ đừng có dùng!!!

Nói xong thì hắn vừa cười rồi bước tiếp đi, mặc kệ cho ba tên sư đệ của mình vẫn còn đang ngây ngốc, ba người Nguyễn Hoàng Dương lúc này mới định thần lại, bây giờ cho tiền chắc cũng không ai muốn níu kéo cái gã sư huynh này, Khải Vũ chờ cho hắn đi khuất rồi quát:

- Đồ hà tiện, đối với sư đệ mình mà hắn ta cũng phải chi li từng tí một, đồ hà tiện Hà Nhị Phú!!!



Kiến Phương cũng cười khổ:

- Khỏi phải nói thì cũng biết cái tính đó từ ai mà ra rồi!!!

Phát tiết xong thì khoảng nửa giờ sau thì ba người Nguyễn Hoàng Dương lại tiếp tục bàn bạc để phân công và đã chia xong công việc ra làm hai phần, phần Kiến Phương thì sẽ không nhập định vào thần trí để quay về lại khoảng thời gian trước khi mà cha mẹ của ba người bị t·ai n·ạn mà q·ua đ·ời, còn về phía Tuấn Anh và Khải Vũ thì cả hai sẽ nhập định cùng nhau để đưa thần thức của cả hai trở về quá khứ của ba ngày trước.

Ba người khóa hết cổng nẻo chắc chắn lại để đề phòng trộm nhưng chủ yếu là để đề phòng một vị nào đó không mời mà đến, Kiến Phương đóng lại cửa phòng khách lại rồi quay đầu lại gật đầu để ra hiệu cho hai người Tuấn Anh và Khải Vũ.

Thấy đã ổn áp thì đồng thời cả hai người Tuấn Anh và Khải Vũ liền ngồi xuống sàn rồi từ từ nhắm mắt lại mà niệm câu chú mở tâm trí rồi dần dần tâm trí cả hai bắt đầu rời khỏi thể xác, khoảng vài giây sau thì phần hồn của hai người Tuấn Anh và Khải Vũ đang lơ lửng ở trên một khoảng không gian màu trắng, rồi bỗng không gian trước mặt cả hai trôi tuột lại về phía đằng sau.

Còn về phần Kiến Phương lúc này thì đã triệu ra phượng vân kích trên tay trái và đồng thời còn mở luôn cả thiên nhãn để trông chừng cho hai vị huynh đệ, cùng lúc ở bên trong một chiều không gian khác, hai người Tuấn Anh và Khải Vũ hay đúng hơn là thần thức của hai người, sau khi mọi thứ đã ổn định lại thì cả hai cùng mở mắt.

Trước mắt hai người bây giờ là một khoảng sáng mờ mờ màu vàng mỡ gà đục, cả hai để ý xung quanh thì hình ảnh cũng bắt đầu rõ nét dần, nhìn một lúc thì cả hai đều nhận ra đây chính là văn phòng của người cha quá cố Nguyễn Khang của Tuấn Anh.

Mọi thứ ở đây đều bình thường nhưng điều đặc biệt khiến cho Tuấn Anh nhận ra trên bàn làm việc của cha mình có một tấm ảnh chụp gia đình cả ba người trong một dịp đi chơi, hắn liền tiến lại để nhìn cho rõ, thấy vậy, Khải Vũ bên này cũng biết ý liền quay ra cửa sổ để nhìn đi nơi khác để lại cho huynh đệ mình một chút không gian riêng tư, hai mắt Tuấn Anh lúc này đã đỏ hoe, rưng rưng nước mắt chỉ chực chờ khoảnh khắc tuôn xuống.

Vì đây là lần đầu tiên mà hắn sử dụng thuật đảo không ở thế giới thực nên không giống khi thực hành bên trong thế giới của Thanh Thiên Sơn hà đồ nên hắn muốn cầm lấy tấm ảnh nhưng khi chuẩn bị chạm vào bức ảnh thì cánh cửa bất ngờ mở ra, tiếng động của bản lề kêu lên khiến cả hai giật mình, Khải Vũ liền quay đầu lại và Tuấn Anh cũng ngẩng mặt lên nhìn và người mở cửa không ai khác chính là Nguyễn Khang và người đi theo sau là mẹ hắn, Huyền Chân.

Nhìn thấy cha mẹ mình vẫn còn lành lặn, Tuấn Anh không giữ nổi xúc động mà lao lên định ôm lấy cha mẹ mình nhưng tiếc là hắn lại xuyên qua cơ thể cha mẹ mình, biết không thể ôm lấy cha mẹ mình, nhớ ra điều gì đó thì hắn liền đưa tay lên để cố gắng chạm lại vào khuôn mặt của mẹ mình nhưng bàn tay của hắn lại đi xuyên qua khuôn mặt của Huyền Chân.

Bất lực Tuấn Anh với khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, hắn liền quỳ sụp xuống rồi lạy cả hai người ba lạy tượng trưng cho ơn sinh thành, dưỡng dục, Khải Vũ cũng tiến tới gần, đặt tay lên vai Tuấn Anh rồi kéo hắn đứng dậy rồi vỗ vai an ủi:

- Huynh đệ, người đã mất thì cũng đã mất rồi, với thực lực của ba người chúng ta hiện giờ thì không thể nào mang họ về đâu, thôi cố gắng lên, mạnh mẽ lên!!!

Tuấn Anh nghe xong thì lấy tay gạt đi nước mắt rồi gật gật đầu đồng ý với Khải Vũ:

- Đa tạ cậu!!!

Vừa nói xong thì bất chợt Khải Vũ như nhớ ra điều gì đó liền nói:

- Bây giờ là mấy giờ rồi???

Tuấn Anh sau khi bình tĩnh lại, quay lại ngó nghiêng xung quanh, thấy một chiếc đồng hồ điện treo tường, nhìn kỹ hắn liền nói:

- Là đúng 7 giờ 29 phút!!!

Khải Vũ cũng nhìn theo rồi nói:

- Vậy thì theo như cảnh sát điều tra và thêm lời nói của một số nhân chứng thì văn phòng của cục sập vào lúc 7 giờ 31 phút!!!

Tuấn Anh lấy áo lau đi nước mắt rồi gật đầu:

- Cố chờ thêm hai phút nữa để xem kẻ nào đã gây ra việc này!!!