Chương 103: Vẫn là số 15 và em gái ninja...
Ngay khi rời khỏi căn phòng ký túc xá thì hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa cũng nhanh chóng bắt một chiếc taxi, đưa cho tài xế địa điểm cần tới là cửa hàng của Hà Nhị Phú để xem xem có nguyên vật liệu để ghép giường cho Tịnh Hòa không.
Sau khoảng 30 phút thì hai người hắn cũng tới với cửa hàng quan tài - vàng mã - đồ cúng của Hà Nhị Phú, ngay khi xuống xe thì cả hai đều nhìn thấy đậu bên ngoài ngay trước cửa hàng của Hà Nhị Phú là một chiếc Maserati Grecale Trogeo màu trắng ngọc, giá lăn bánh áng chừng rơi vào khoảng hơn 2 triệu tệ.
Chẳng cần phải nói, chỉ cần nhìn qua chiếc xe thì đã biết là khách quý của Hà Nhị Phú nhưng không liên quan tới hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa nên hai người hắn cứ thế mà đi vào bên trong và tất nhiên là phải né chiếc xe ra nếu không may mà làm xước sơn một cái thì có mà đền ốm tiền.
Hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa vừa vào bên trong thì cả hai người hắn chỉ thấy một em gái đang xem xét đồ đạc cũng như pháp khí do tay Hà Nhị Phú chế tạo, hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa nhìn qua dáng người cô em này một lúc thì cũng chẳng phải nói hai tên thiếu mùi gái này phải nuốt nước miếng ừng ực.
Nói tới cô nàng này thì nhìn qua cái dáng người thì phải nói là hết nước chấm, dù trời đang là đầu giờ chiều nên nàng ta đội mũ và đeo khẩu trang bịt kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt, hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa còn đang ngây ngốc thì cái giọng chua loét đậm mùi thuốc lá của Nhị Phú vang lên từ phía kho đồ của hắn từ phía sau:
"Tiểu cô nương à, theo ta thấy á thì những thứ mà cô nương cần thì phải chờ thêm mấy ngày nữa rồi, ta cũng đã liên hệ tới mấy cửa hàng xung quanh nhưng cũng không có à!!!"
Cô nương kia nghe vậy thì thở dài rồi đáp:
"Nếu ngay cả ông chủ Hà đây cũng không có thứ ta cần thì chắc là chẳng ở đâu có rồi!!!"
Dứt câu thì cô nàng cũng quay người định bước ra ngoài thì Nhị Phú từ kho vừa đi lên đã ngăn lại:
"Ấy, ấy, cô nương, xin dừng bước à, nếu như cô nương không cần ngay thì có thể đặt cọc trước mà, nếu nhanh thì ngày mai sẽ có, tôi sẽ bảo đám đệ tử của ta ship tận địa chỉ mà cô em yêu cầu!!!"
Cô nàng kia nghe vậy thì nói:
"Vẫn tài khoản cũ nhỉ???"
Nhị Phú nghe đến đây thì hai mắt hắn như sáng lên, hắn cũng nhếch mồm lên mà cười hềnh hệch:
"Đúng vậy, đúng vậy, của cô em lần này là 525 tệ, tuy nhiên do cô em là khách quen nên là ta giảm giá còn 499 à, đó là giá hữu nghị lắm rồi đó!!!"
Cô nàng kia gật đầu đáp:
"Vậy thì tối nay ta sẽ chuyển cho huynh!!!"
Dứt câu thì nàng ta cũng bước ra ngoài, nàng ta đi ra ngoài thì đương nhiên cũng sẽ đi ngang qua hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa đang đứng gần cửa ra vào và những gì đọng lại với hai người hắn là cái mùi hương nước hoa đắt tiền toát ra từ thân thể ngọt nước của nàng ta.
Còn về Hà Nhị Phú thì vớ được khách sộp thì cười hềnh hệch như được mùa vì cả tháng nay hầu như hắn không buôn bán được mẹ gì ngoài việc đi đưa đồ cho đám người Tuấn Anh dùng chùa, cũng chẳng có lịch hẹn đi khai quang, còn về hiện tại, ngay khi cô nàng đó giao hẹn và đi về, thấy biểu hiện của hai thằng đệ ruột như vậy thì lão cũng nhe răng ra mà cười mặc cho nàng ta đã đi gần như khuất tầm mắt:
"Quý khách đi thong thả à!!!"
Ngay khi cô nàng kia vừa đi ra khỏi cửa hàng của Nhị Phú thì đúng lúc Tuấn Anh cũng vừa hay đi đó trở về, nhìn qua có thể thấy trên tay hắn còn đang cầm 2 bịch túi đen không rõ là gì nhưng gạt qua một bên đã, ngay khi hắn bước tới bậc thềm để vào bên trong cửa tiệm thì cũng đúng lúc cô nàng bịt kín như ninja kia bước ra, hắn và cô nàng kia có dịp chạm mặt nhau, tưởng là một điều bình thường nhưng cảm giác nó lạ lắm.
Tuấn Anh chỉ nhìn lướt qua đôi mắt của cô nàng kia thì hắn như bị nàng ta hớp hồn vậy, và cứ thế hai người lướt q·ua đ·ời nhau nhưng không hề làm nhau đau, chờ cho nàng ta lên chiếc Maserati phóng đi khỏi cửa hàng thì khi này Nhị Phú mới ra rồi dùng một cái phép nho nhỏ bắn về phía Tuấn Anh rồi nói:
"Sư đệ, ngươi nhìn đủ chưa!!!"
Tuấn Anh khi này như đã bừng tỉnh, nhìn Nhị Phú mà cười cười:
"Sư huynh, con cái nhà ai thế???"
Nghe Tuấn Anh hỏi vậy thì cả Kính Thiên và Tịnh Hòa bên trong cũng vểnh tai lên mà hóng hớt, Hà Nhị Phú nhanh tay chộp lấy cái bọc túi đen trên tay Tuấn Anh rồi đáp:
"Khách VIP của ta đó, thôi mấy tên các ngươi vào trong rồi nói!!!"
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng nhanh chóng đi vào trong cửa hàng của Nhị Phú, Tịnh Hòa và Kính Thiên khi này cũng vào xem sao, bốn người ngồi xuống ghế thì Nhị Phú chưa kịp rót trà ra thì Tuấn Anh đã hỏi:
"Này, huynh cho đệ biết đó là ai đi!!!"
Kính Thiên bên này cũng tớn lên:
"Cô em này tuy chưa có nhìn rõ mặt nhưng qua ánh mắt và mùi hương, chưa kể lại còn đi xe Maserati đắt tiền nữa, chắc chắn đây là một em gái con nhà quyền thế..."
Ngưng chút hắn lại nói tiếp:
"Chưa hết, nếu nàng ta tìm tới huynh thì chắc chắn sẽ là đồng nghiệp với đám người bọn đệ rồi!!!"
Nhị Phú nhấp một ngụm trà rồi đáp:
"Nói thật, ta cũng chẳng biết cô em đó là ai nhưng mà đã mua hàng chỗ ta nhiều lần rồi, nên dù không biết mặt nhưng qua con xe Maserati kia thì đúng là hoặc cũng có thể là con cái nhà quyền thế à!!!"
Tuấn Anh nghe tới đây thì chán chẳng buồn nói:
"Ngay cả một tên lõi đời như huynh mà cũng chỉ biết có vậy thì còn nói làm con mẹ gì!!!"
Nhị Phú khoái chí cười, sau đó lại hỏi ba người:
''Ta mà biết dung nhan của nàng ta thế nào thì chắc gì mấy tên các ngươi có phần!!!''
Lại nhấp thêm ngụm trà nóng, Nhị Phú lại hỏi:
"Mà tự nhiên sao hôm nay mấy người các ngươi lại tới chỗ ta làm gì, nếu mà chỉ hỏi về cô em kia thì ta đã nói rồi, ta chẳng biết gì đâu, nếu mà rủ ta đi uống rượu thì tối nay ta xin khiếu, mấy ngày nữa ta còn phải đi khai quang cho một gã đại gia nữa nên không thể có cồn trong người được!!!"
Tuấn Anh nghe vậy thì nhún vai:
"Đúng là bọn đệ có muốn rủ huynh đi uống rượu nhà Kim Yến nhưng nếu huynh nói thế thì thôi, còn vấn đề thứ 2 là..."
Nói đoạn hắn quay sang nhìn Kính Thiên, thấy vậy thì Kính Thiên cũng nói tiếp:
"À thì ngày mai, ngày kia đệ cũng phải về Vũ Hán có chút chuyện mà trước khi đi thì cũng muốn sang bên huynh tìm kiếm chút đồ, tiện thể hỏi thăm dưới nhà xưởng huynh còn chút gỗ thừa nào không???"
Nhị Phú khó hiểu nhìn Kính Thiên:
"Hừ, ngươi nhờ ta vừa bảo trì pháp khí, lại kiếm ở chỗ ta chút vật liệu, vậy ngươi có cho ta chút hoa hồng nào không???"
Kính Thiên cười:
"Có chứ, có chứ!!!"
Nhị Phú hỏi tiếp:
"Vậy ngươi xuống xưởng đóng quan tài xem còn chút gỗ thừa nào không thì lấy!!!"
Tịnh Hòa nghe vậy như nhận ra điều gì, hắn liền trợn mắt nhìn hai người Tuấn Anh và Kính Thiên:
"Này, hai người cậu định lấy gỗ đóng quan tài của Hà lão huynh mang về đóng giường cho tôi à???"
Tuấn Anh nhún vai đáp:
"Cậu lo cái gì, trong cái phòng này thì tôi và Kính Thiên thì yêu ma chúng quỷ gặp còn phải đái ra quần, chưa kể cậu còn có pháp lực cao hơn cả Kính Thiên thì sợ cái mẹ gì!!!"
Tịnh Hòa nhăn mặt đáp:
"Mô phật, như thế thì tốn pháp lực lắm!!!"
Hà Nhị Phú bên này thấy cảnh này thì liền chỉ về phía cái phòng kho phía sau rồi nói:
"Thôi, mấy tên các ngươi cứ liến thoắng đau hết cả đầu, trong đó còn mấy cái tấm pallet gỗ đấy, thấy cái nào ổn thì lấy còn không thì mang hết đi cho ta cũng được, ta đỡ phải thuê người dọn dẹp!!!"
Kính Thiên nhăn mặt:
"Này, huynh muốn bọn ta là ôsin giúp huynh à???"
Nhị Phú nhún vai:
"Tùy, ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không dọn nhanh thì mai ta cho đi làm củi!!!"
Kính Thiên do không muốn sàn nhà hay gối của mình ngập tràn trong đống nước dãi của Tịnh Hòa nên cũng đành cắn răng mà gật đầu:
"Được rồi, được rồi, ta sẽ dọn đi cho huynh đỡ chướng mắt!!!"
Hà Nhị Phú nghe vậy thì trên mặt nở ra nụ cười khoái chí:
"Đa tạ Kính Thiên huynh đệ, cuối cùng thì cái kho của ta cũng có chỗ để đồ rồi!!!"
Nói xong thì Kính Thiên và Tịnh Hòa cũng tiến về phía phòng kho phía sau gần garage để xe rồi bật đèn, ngay khi hắn vừa mở cửa, bật đèn lên thì từ trong phòng kho đó lao ra một bóng hình mờ mờ, với tác phong nghiệp vụ thì ngay lập tức Kính Thiên hắn định bắt quyết đánh ra một chưởng ấn thì Nhị Phú đã ngăn lại:
"Ấy, ấy, ấy, là tạp vụ mới của ta đó, nó trông kho!!!"
Khi này thì ba người mới nhìn lại thì thấy trên vai phải của Nhị Phú là một đứa bé con, sau đó thì Nhị Phú nói với cái đứa nhóc này:
"Thôi, thôi ngươi đi chơi đi, muốn đi đâu thì đi nhưng nhớ là tối về mà ngự tiếp trong đó!!!"
Đứa nhóc linh hồn đó nghe Nhị Phú nói vậy liền cười:
"Đa tạ chủ nhân!!!"
Dứt câu thì thằng nhóc cũng bay đi, khi này thì Nhị Phú mới nói:
"Haizz, thằng nhóc này là cái món cổ mạn đồng đó, do con mụ vợ ta năm ngoái nó đi du lịch Thái Lan bằng tiền của ta, rồi mụ lại mua cái con búp bê này về, mụ bảo là mang về để mà phát tài phát lộc cái gì gì á!!!"
Rồi lão nói tiếp:
"Ngay khi mụ ta giơ con búp bê ra thì ta đã thấy ngự trong con búp bê là thằng nhóc này, ta triệu nó ra hỏi thì mới biết là nó là thai nhi, chưa kịp thành hình thì đã bị phá thai, thấy nó đáng thương nên ta đã giúp nó khai thông linh trí mà nuôi nó từ đó đến nay à, giờ thì ta chỉ cần chờ nó đủ tuổi rồi cho xuống âm ty mà đi nghĩa vụ thôi..."
Giải thích xong thì Nhị Phú liền nói với ba người:
''Thôi, ta đi làm việc đây, các ngươi bê xong thì nhớ đóng cửa hàng lại cho ta!!!"
Kính Thiên gật đầu rồi đáp:
"Ok!!!"
Tuấn Anh cũng chuẩn bị vào theo Kính Thiên để lấy pallet ra thì điện thoại trong túi hắn vang lên tiếng nhạc chuông báo hiệu có cuộc gọi tới, Tuấn Anh cũng rút máy ra thì thấy trên màn hình hiện ra người gọi với cái tên là "Kim Yến So Cute" thì hắn cũng bắt máy:
"Mình nghe này tiểu thư!!!"
Kim Yến đầu dây bên kia liền nói:
"Này, mình gọi cho cậu lúc trưa nay là để mời cậu và mọi người tham dự tiệc của cha mình, còn bây giờ thì mình mời cậu tháp tùng mình đi tham dự sự kiện quốc tế!!!"
Tuấn Anh cười đáp:
"Vậy tại hạ có thể tháp tùng tiểu thư đi đâu nào???"
Kim Yến ở đầu dây bên kia khẽ cười rồi đáp:
"Người chị em của biểu tỷ của mình là siêu mẫu á, hôm nay là hãng Chanel ra mắt bộ sưu tập mới, mình có 2 vé VIP nên muốn mời cậu đi cùng, 4 giờ 15 show sẽ bắt đầu, chúng ta đi xem khoảng 20 phút rồi về nhập tiệc là vừa đẹp, chỉ có hai người mình thôi, mình mời!!!"
Tuấn Anh đắn đo một hồi rồi đáp:
"Được rồi, vậy chúng mình gặp ở chỗ cũ nhé..."
Không để hắn kịp nói hết thì Kim Yến đã cắt ngang:
"10 phút nữa mình sẽ đưa xe qua ký túc xá đón cậu, thế nhé!!!"
Không để Tuấn Anh kịp nói gì thêm thì Kim Yến đã tắt máy, thấy vậy thì hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa bên này cũng cười cười, Tịnh Hòa nhe răng ra cười:
"Ảo thật đấy, miếng ngon đến mồm còn không nuốt thì người ta nói là ngu đó, tiến lên đi huynh đệ!!!"
Tuấn Anh nghe Tịnh Hòa cà khịa thì liền giơ ngón giữa về phía hắn:
"Tôi có lòng tốt muốn mang đồ về giúp cậu, cậu đã khịa tôi như vậy thì, cậu tự làm phép mà xách tấm pallet đó về..."
Ngưng một chút, Tuấn Anh nói tiếp:
"Khi về nhớ đóng cửa lại cho lão Hà!!!"
Dứt câu, Tuấn Anh liền thoắt cái cả thân ảnh hắn đã biến mất, cũng đúng lúc Kính Thiên từ trong kho đã lôi một tấm pallet với kích thước 2×1m8 ra thì không thấy Tuấn Anh đâu, hắn thở rồi quay sang Tịnh Hòa:
"Gã Việt Nam đâu rồi???"
Tịnh Hòa nhún vai:
"Đi hẹn hò có lẽ là lại đi hẹn hò với Kim Yến rồi!!!"
Kính Thiên thở dốc, hít sâu một hơi, sau đó quệt mồ hôi trên trán rồi bảo Tịnh Hòa đỡ lấy tấm pallet sau đó nói:
"Cậu có phép nên vác về trước đi, tôi sẽ đi taxi về!!!"
Tịnh Hòa nghe Kính Thiên không về phòng thì hỏi:
"Cậu định đi đâu???"
Kính Thiên nhún vai rồi nở một nụ cười đầy ma quái:
"Con số 15 á, chỉ cần qua 17h30 là biết à, một là cuộc đời nở hoa, hai là cuộc sống bế tắc!!!"