Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới

Chương 102: Của ta là số 15...




Tuấn Anh nghe hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên cà khịa như thế thì hắn cũng nhanh chóng quấn tạm cái khăn tắm rồi mặc mẹ nước trong người nhỏ xuống sàn nhà tong tỏng mà cứ vậy bước đến cái tủ nhỏ ở đầu giường rồi cầm lấy điện thoại sau đó cũng gọi lại cho Kim Yến, Kim Yến ở đầu bên kia sau một hồi chờ đợi Tuấn Anh hắn thì nàng cũng bắt máy nhưng qua giọng nói có thể hiểu là nàng đang tỏ ra dỗi hờn, phải để cho Tuấn Anh năn nỉ mãi thì khi này nàng mới nói:

"Tuấn Anh à, cha mình hôm nay nhân ngày mở thêm hai chi nhánh kinh doanh ở nước và cũng thêm việc mình về nước..."

Chưa nói hết câu thì nàng cười, Tuấn Anh cũng hiểu ý là Kim Yến đang ở gần Trương Viễn nên dù sao trước đó hắn cũng đã tùy tiện xóa đi một phần ký ức của Trương Viễn lẫn đoạn video trong bộ nhớ của hệ thống camera an ninh của nhà họ Trương về việc Kim Yến bị Huyết Ngư bắt cóc khi ông ta thăm hắn ở bệnh viện và hai anh bảo an cũng được Kiến Phương nhờ vả dưới âm ty hồi hồn lại nên cũng không nói gì mà chỉ cười:

"Vậy thì cho mình gửi lời chúc mừng tới Trương thúc thúc nhé!!!''

Kim Yến cũng diễn theo hắn trước mặt Trương Viễn mà nói thêm:

"Dù sao thì cha mình cũng muốn cảm ơn mọi người đã đón mình khi về nước và ông ấy cũng vừa nhắm tới một khu đất tận 300 héc ta để mở một khu nghỉ dưỡng, nên ông ấy cũng muốn mời cậu và mọi người ngày mai tới nhà mình dùng bữa cơm hoặc cũng có thể là một nhà hàng cao cấp!!!"

Tuấn Anh chưa kịp nói gì thì Tịnh Hòa bên này do giọt nước trên người hắn chảy xuống chạm vào màn hình đúng chỗ bật loa ngoài nên cũng nghe thấy nên vô cùng hoan hỉ, hắn liền giật lấy điện thoại trong tay của Tuấn Anh rồi nói lại với Kim Yến:

"Trương tiểu thư vậy là những gì người đẹp nói hôm qua là thật hả!!!"

Kim Yến nghe cái giọng sang sảng của Tịnh Hòa thì cũng cười cười:

"Tịnh Hòa đại sư, anh và Kính Thiên chân nhân cũng tới đây nhé!!!"

Tịnh Hòa nghe vậy thì cũng vỗ vỗ cái bụng phệ mà cười hềnh hệch:

"Đến chứ, đến chứ, cảm ơn tiểu thư đã mời..."

Không để Tịnh Hòa nói hết câu, Tuấn Anh đưa tay lên gạt qua đám bọt xà bông trên lông mày rồi giật lại cái điện thoại từ tay Tịnh Hòa rồi cười cười lại với Kim Yến:

"Cảm ơn Trương tiểu thư nhé, kiểu gì thì tối mai mấy người chúng mình sẽ tới!!!"

Kim Yến phía kia cũng cười:

"Nhớ đến đó, có gì thay đổi mình sẽ nhắn tin thông báo trên nh..."

Không để cho nàng nói hết thì lại thêm một giọt nước từ những đầu ngón tay của Tuấn Anh đã rơi xuống cái màn hình mà chẳng hiểu sao lại rơi đúng vào vùng nút kết thúc cuộc gọi đỏ lòe, nhận thấy cuộc gọi chưa gì đã kết thúc đã khiến cho câu nói cuối cùng của Kim Yến bị cắt ngang, lúc này ba Tuấn Anh, Tịnh Hòa và Kính Thiên 6 mắt ngơ ngác nhìn nhau...

Chẳng phải nói thì kẻ ngốc cũng biết kết cục khi mấy người hắn đến bữa tiệc của Trương tỷ phú sẽ như thế nào, đặc biệt là Tuấn Anh vì hắn là người cuối cùng nói chuyện với Kim Yến và để phá vỡ cái bầu không khí tĩnh lặng này Kính Thiên trên mặt không đổi sắc mà nói:

"Kiểu này rất có thể ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu đó, cứ yên tâm là tôi và Tịnh Hòa sẽ làm lễ cầu siêu cho cậu!!!"

Tuấn Anh nghe vậy, lại thấy vẻ mặt đang cố giấu đi cái nét cười trên cái mặt phúng phính của Tịnh Hòa thì liền gạt đi:

"Con mẹ nó, sống hay tạch là chuyện của tôi, cứ chờ tôi tắm xong rồi còn sang nhà lão Hà kiếm gỗ mà lắp giường cho tên trọc!!!"

Dứt lời thì Tuấn Anh cũng nhanh chóng cầm lại điện thoại rồi quay trở lại phòng tắm để tiếp tục công cuộc tắm rửa, đương nhiên là hắn vốn là con nghiện Tam Quốc và cái máu đa nghi của Mr Thích Vợ Thiên Hạ - Tào A Man đã nhiễm sâu vào máu nên hắn cũng không quên đóng cửa phòng tắm lại nhằm đề phòng Tịnh Hòa giở trò để trả thù vì cái vụ hắn đạp Tịnh Hòa lăn từ trên giường xuống sàn nhà rạng sáng nay.

Sau khoảng hơn 15 phút thì công cuộc dọn dẹp cái thằng người gần như đã xong xuôi, Tuấn Anh ngay khi ra khỏi phòng tắm thì phía sau hắn là một màn hơi nước bốc lên mù mịt như sương mù đêm đông, đưa mắt nhìn qua nhìn lại quanh phòng lại không thấy mặt mũi Tịnh Hòa đâu, chỉ còn lại một mình Kính Thiên đang nằm vắt chân lướt điện thoại trên giường, Tuấn Anh liền hỏi:

"Trên trọc đâu???"

Kính Thiên không nhìn lại mà đáp:

"Haizz, hắn bị Tào A Man đuổi mà tại cậu trong đó lâu quá nên đang đi nhờ bên phòng cậu em Trần Dụng bên kia!!!"

Kính Thiên vừa dứt lời thì từ ngoài cửa phòng cánh cửa tự dưng như có một thế lực vô hình nào đó đẩy bung cả hai cánh cửa phòng ra, theo sau đó là một luồng âm phong kỳ dị thổi vào trong phòng khiến cho không khí trong phòng lạnh đi một cách bất thường mặc mẹ bên ngoài nhiệt độ đang là 37 độ, luồng âm phong này khiến thính giác của cả Tuấn Anh và đặc biệt là Kính Thiên đều có cảm giác có bạn không mời mà tới.

Tuấn Anh qua đôi thần nhãn của mình thì thấy ngoài cửa là một gã béo, lùn, có vẻ như đang trong trạng thái say rượu vì gã cứ nấc cụt liên hồi, đang bước vào như chốn không người, cứ làm như đây là nhà của hắn không bằng vậy, Tuấn Anh đang định giải quyết cho xong thì Kính Thiên đã nhanh chóng ngăn lại rồi nhìn hắn, trên miệng nở ra một nét cười một cách âm hiểm:

"Tên này thì cậu phải để tôi khởi động một chút!!!"

Dứt câu thì Kính Thiên cũng pause lại con game rồi nhanh chóng đứng lên mà tiến về phía cửa phòng, hai tay hắn kết lại nhằm bắt ấn, trong miệng thì liên tục lẩm nhẩm chú ngữ, ngay khi vừa áp sát cái gã âm hồn kia, Kính Thiên liền vung tay định vỗ một chưởng xuống nhằm trấn áp và cũng là để giải rượu cho tên âm hồn cù bất cù bơ không rõ lại lịch này.

Nhưng chẳng hiểu sao gã âm hồn này trong cơn say như cảm nhận được gì đó, hắn còn đang lèm bà lèm bèm như mấy con mẹ bán rau ngoài chợ thì nấc lên một cái rồi tỏ ra như là mình đã tỉnh rượu:

"... hả..., là pháp sư nhân gian sao... haha, đúng lúc lắm, ta đây cũng muốn vận động một chút!!!"

Dứt câu, gã âm hồn này như biến thành một người... à nhầm... là một âm hồn khác vậy, cái trạng thái say xỉn kia ngay lập tức trở nên thanh thoát hẳn, hắn nghiêng người tránh một chưởng của Kính Thiên, rồi thân ảnh hắn thoắt cái đã hiện ra ngay sau lưng Kính Thiên.

Cứ nghĩ rằng tên trai trẻ trước mặt này chỉ là một tên đạo sĩ mới hành nghề thì hắn định vung tay nhắm vào lưng Kính Thiên nhằm đánh lén Kính Thiên nhưng mà hắn cũng không có ngờ là Kính Thiên cũng không phải người ăn chay, ngay khi Kính Thiên đánh hụt mà mất dấu của gã âm hồn kia nên theo như kỹ năng nghiệp vụ thì kiểu gì tên này cũng sẽ xuất hiện phía sau và y như rằng là đúng như vậy.

Do không muốn Tuấn Anh ra tay nên ngay khi xác định được mục tiêu thì Kính Thiên cũng một bước nhảy lên không rồi nhanh chóng xoay người, cắn đầu lưỡi rồi không rõ hắn rút ra một xấp bùa từ khi nào trên tay trái rồi cũng phun máu vào xấp bùa rồi vung tay đánh về phía gã âm hồn kia, còn trong miệng thì hô một tiếng:

"Thái thượng Tam thanh cấp cấp như luật lệnh... phá!!!"

Câu chú vừa dứt thì ngay lập tức khoảng cách giữa Kính Thiên và tên âm hồn kia nổ một tiếng lớn, tuy là về mặt vật lý thì chẳng có mẹ gì xảy ra nhưng phép này của Kính Thiên không lớn thì nhiều cũng đã gây ra ảnh hưởng tới hồn thể của tên âm hồn kia và chiêu này đã khiến hắn lùi lại vài ba bước, còn phía Kính Thiên thì nhìn tên âm hồn kia rồi nhếch mép lên cười, sau đó thì hất hàm về phía hắn:

"Còn tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, có giỏi thì đến đây, anh mời chú vài điệu tango!!!"

Tên âm hồn kia nghe vậy thì cũng chắp tay hành lễ với Kính Thiên rồi nói:

"Pháp lực của đạo hữu quả nhiên là top 15 trong số những pháp sư nhân gian mà ta đã từng giao thủ!!!"

Kính Thiên nghe vậy thì cụt hứng, trên đầu đã chảy ra một vạch hắc tuyết:

"Pháp lực ta như vậy mà chỉ có trong top 15 thôi sao..."

Dứt câu thì hắn lại nhún vai nói tiếp:

"Nhưng mà ngươi đã tới đây rồi thì chứng tỏ là muốn kiếm chuyện với ta, nên là đi siêu sinh được rồi!!!"

Kính Thiên dứt câu thì cũng ngay lập tức trên tay đã bắt quyết thì gã âm hồn kia đã nói:

"Thứ ngươi dùng vừa rồi là đạo pháp Mao Sơn vậy ngươi và lão Thôi Giáp Cương có quan hệ gì???"

Kính Thiên nghe thấy cái tên mà mình chưa nói cho ai và cũng chẳng thèm nhắc đến cái tên này nhưng khi nghe gã âm hồn đó nói ra thì đưa tay lên rồi giơ ngón giữa về phía hắn rồi nói:

"Ngươi nói đến cái lão già đó làm gì, lão lỗ mũi trâu đó là sư phụ của ta!!!"

Gã âm hồn kia cười lớn:

"Thì ra ngươi là Lưu Kính Thiên, đệ tử của lão ta, haha nói chung là trong cái phòng này thì Tuấn Anh đại tiên ta đã biết nên hôm nay theo lệnh tới đây bái phỏng, ai ngờ lại gặp tiểu tử lỗ mũi trâu nhà ngươi ở đây!!!"

Tuấn Anh phía bên này cũng nhún vai nhìn gã âm hồn:

"Vậy thì còn không khai ra danh tính để còn liên lạc!!!"

Gã âm hồn kia quay về phía Tuấn Anh rồi chắp tay hành lễ rồi nói:

"Tại hạ là Vạn Thập Doanh, là quỷ chuyển lời của phía Phong Đô thành, nay lên trần gian để cấp báo với đại tiên là sắp tới ngài chuẩn bị có một trận đánh lớn đấy, lên cả thiên cung!!!"

Tuấn Anh nghe vậy thì há hốc mồm:

"Ái chà, căng thế cơ à, vậy ta đánh với kẻ nào thế???"

Vạn Thập Doanh nhún vai rồi đáp:

"Bên đó chỉ nói có thế thôi, còn lại thì tương lai ngài sẽ rõ!!!"

Rồi hắn quay sang phía Kính Thiên rồi hất hàm hỏi:

"Tiểu đạo sĩ nhà ngươi..."

Không nói hết câu thì hai mắt hắn nhìn phía thằng em ở chỗ ngã ba của Kính Thiên rồi giơ cái ngón tay út lên mà hỏi:

"Thế thằng bé của nhà ngươi đã to hơn quả ớt chưa???"

Tuấn Anh đứng bên này nghe vậy thì không nhịn được cười mà cười phá lên, Kính Thiên thấy vậy thì điên tiết, hai tay hắn nhanh chóng bắt ấn:

"Con mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ cho nhà ngươi..."

Chưa kịp nói hết câu thì Vạn Thập Doanh liền xua xua tay với ý bình tĩnh rồi nói tiếp:

"Thôi, vào chủ đề chính, ta cũng thông báo cho nhà ngươi biết là Thôi Giáp Cương nhà ngươi nhờ ta nói lại với ngươi một tin...''

Kính Thiên nghe vậy thì tạm dừng bắt quyết rồi tỏ ra gấp gáp:

''Thôn Viên Kiệt à, nói đi, lão già đó nói gì???"

Vạn Thập Doanh vung tay lấy ra một tấm phù rồi đeo kính lên mắt rồi nheo nheo nhìn qua, sau đó nói lại với Kính Thiên:

''Cụ thể hắn ta nói với ngươi là cũng chuẩn bị mà về thôn Viên Kiệt quê ngươi đi, sắp tới sẽ có việc liên quan tới đạo sĩ ngươi đó, còn việc gì thì là..."

Kính Thiên tỏ ra gấp gáp:

''Có gì thì nói hết mẹ nó ra đi, còn úp úp mở mở làm con mẹ gì!!!''

Vạn Thập Doanh nhìn Kính Thiên vuốt hai sợ râu cá trên mà cười cười:

"Thiên cơ bất khả lộ...''

Kính Thiên nghe xong thì điên hết cả người:

"Con mẹ nó, có nói cũng như không!!!"

Rồi Vạn Thập Doanh nhìn hai người rồi chắp tay với ý cáo từ, sau đó thì cả thân ảnh của hắn cũng dần dần tan biến rồi chìm vào lòng đất, Tuấn Anh thấy vậy thì cười cười Kính Thiên rồi nói:

"Haha, vậy là hắn ta đã nhìn thấy hết của cậu, lại còn là quả ớt nữa chứ!!!"

Tuấn Anh vừa dứt lời thì tên Vạn Thập Doanh kia lại bất thình lình hiện lên giữa phòng rồi nói:

"Suýt nữa thì quên mất việc lớn, ta muốn nói là phía dưới Phong Đô thành thì Phong Đô đại đế đang chuẩn bị để đi ngoại giao, toàn quyền quản lý được giao cho cái tên...''

Ngưng một chút, hắn day day sống mũi rồi lẩm bẩm:

''Cái tên, cái tên gì ấy nhỉ à, là Bắc Đô Âm Vương, hôm nào có dịp ngươi cứ xuống đó làm quen, biết đâu lại được hỗ trợ!!!"

Vạn Thập Doanh vừa dứt câu thì một lá thần phù phóng đến đánh thẳng vào lưng hắn và một cơn đau đến tê dại khiến cho hắn phải rên lên đau đớn, còn Kính Thiên nhìn qua trên mặt hắn có vẻ như hả hê lắm:

"Này thì quả ớt này, nói cho nhà ngươi biết, của ta ít nhất cũng phải 15cm khiến chị em chết mệt luôn!!!"

Lăn lộn vì đau đớn một hồi thì Vạn Thập Doanh cũng im mồm rồi ngất đi, còn phía Tuấn Anh sau khi nghe Vạn Thập Doanh nói như vậy thì càng cười rồi nói với Kính Thiên:

"Nếu theo như lời gã Vạn Thập Doanh kia nói thì cậu chuẩn bị đồ nghề mà về quê đi, có gì không làm được thì ới tôi!!!"

Ngừng một chút thì Tuấn Anh nói tiếp:

"Cậu ở lại mà chơi với hắn, tôi đi sang chỗ Hà lão huynh đây!!!"

Dứt câu thì Tuấn Anh cũng thả người ra sau rồi cả thân ảnh của hắn cũng biến mất giữa căn phòng, Kính Thiên thấy vậy thì thở dài, hắn còn chưa biết xử lý cái tên Vạn Thập Doanh này như thế nào thì đúng lúc từ phía ngoài cửa Tịnh Hòa sau khi đi oánh nhau với quân Tào Tháo đã trở lại, tên trọc vừa vào trong phòng thì đập vào mắt là một cái hồn thể của Vạn Thập Doanh đang nằm thẳng cẳng giữa phòng thì hỏi Kính Thiên:

"Tên nào đây???"

Kính Thiên cười cười:

"Kệ mẹ hắn, là người dưới âm bị tôi dọa cho ấy mà, thôi, giờ chúng ta qua chỗ Nhị Phú lão huynh xem xem có gì hay!!!"

Rồi cả hai cũng đóng lại cửa phòng, bỗng như nhớ ra gì gì đó, Kính Thiên sau khi khóa lại cửa phòng của mình thì quay sang nói với Tịnh Hòa:

"Hòa thượng, cậu còn tiền mặt không???"

Tịnh Hòa nghe vậy thì cũng nhét tay vào sâu trong túi quần rồi đáp:

"Ước chừng còn 2 vạn!!!"

Kính Thiên nghe vậy thì cười:

"Thế là đủ rồi, giờ mới có 3 giờ 20 nên tôi và cậu mỗi người 5000 góp thành 1 vạn để tôi quyết tử số 15!!!"