“If it's natural to kill,
How come men have to go into training to learn how?”
- Joan Baez
“Nếu giết chóc là bản năng tự nhiên,
Vậy tại sao con người phải trãi qua huấn luyện để học tập kỹ năng ấy?”
- Joan Baez
- ---------
Mùa đông phương nam không rơi tuyết, chỉ cần quân nhu lương thảo đầy đủ thì người phương nam chưa từng ngại đông chiến.
Đội mở đường của Tự Vệ Quân vào Nam Trung được nửa tháng thì các gia tộc lớn ở Dương Châu cũng đã tụ tập xong tư binh, trong đó Trương gia là nhanh nhất, cướp được ấn tiên phong.
Những chiếc mũ kim loại mới tinh phản chiếu ánh nắng mặt trời sáng choang như thể được đánh bóng bằng mỡ bò nhấp nhô khấp khởi theo địa hình biến đổi ngày một gập ghềnh tựa một đàn cá bạc nhảy ngược dòng nước lao vào miệng gấu chính là miền rừng núi xa xa.
Những bộ giáp làm từ tinh cương triễu nặng tròng mắt người nhìn phối hợp với quần áo, ủng chiến và bao tay da trùm kín từ đầu đến mũi chân làm cho bước đi của đoàn quân ngày một rời rạc, kẻ mạnh khỏe vượt lên phía trước, người yếu mệt rơi lại phía sau.
Những lưỡi gươm lưỡi giáo sắc bén như vũ khí của chàng dũng sĩ diệt chằn tinh trong truyền thuyết đang chĩa ngang gác dọc đủ các phương hướng, đôi lúc 2-3 món được cùng một đôi tay khỏe mạnh bảo quản để cho vài đôi tay rã rời xung quanh có cơ hội thả lõng.
Những ống tên xốc xếch chứa đầy những mũi tên răng sói nhọn hoắc đều đặn được chế tạo bởi công nghệ tối tân nhất mới xuất xưởng ở Trường Sa đầu năm nay, còn chưa từng một lần chính thức triển lộ uy phong nơi trận tiền, chứng minh cho sức mạnh khoa học kỹ thuật của liên minh.
Những khung xe chất đầy quân nhu và lương thảo xen lẫn giữa những toán lính lạc nhịp tiền quân, chầm chậm tiến lên, đoàn quân tiên phong hạn chế mang theo súc vật kéo vì đấy là kinh nghiệm chiến đấu với sơn dân từ lâu nay, ngoại trừ ngựa chiến thì hầu hết xúc vật đồng bằng khi vào rừng núi dễ bị tiếng kêu hú của thú rừng hù dọa làm ảnh hưởng đến tốc độ hành quân, thậm chí đảo loạn trận tuyến.
Đối với phần đông phu khuân vác thì việc xung quanh có binh sĩ trang bị tận răng bao bọc tạo cho họ một cảm giác an tâm an toàn, nhưng với số ít các vị dân binh lão thành từng trãi chiến trận thì đây quả là một điều nguy hại đáng lo.
Một tay trung niên hơn 30 tuổi vừa tan ca đẩy xe, bước đi nhẹ nhàng đều nhịp như thể ca đẩy xe lúc nãy chẵng thấm vào đâu.
Chiếc xe của hắn lúc này đã được tiếp quản bởi 5-6 thanh niên tráng kiện 18-20 tuổi, họ sẽ đẩy đến hết buổi sáng, sau đó có 1 canh giờ nghĩ trưa, nghĩa là phải còn khoảng 2 canh giờ (4 tiếng) nữa mới quay vòng trở lại đội của tay trung niên nọ.
Thế nhưng thần thái trên khuôn mặt dãi dầu sương gió cuộc đời thì nặng triễu nghi ngại.
Hắn cảm thấy đoàn quân này có chút vô kỹ luật, ngoài trang bị tối tân ra thì các yếu tố còn lại quá kém, từ tố chất binh sĩ đến năng lực quản lý của sĩ quan, thậm chí so với quân khăn vàng còn kém hơn.
Chí ít thì quân khăn vàng còn trộn lẫn ăn cướp chuyên nghiệp, đi đến đâu là sát khí bừng bừng đến đó.
Còn đoàn quân này thì cứ như một bầy dê bò nhà nuôi được đeo lên sừng kỳ lân nhưng vẫn là hàng ăn cỏ.
Một thanh niên cùng ca đẩy vừa mới chạy đi đâu trở lại, vừa gặp tay trung niên thì lên tiếng:
“Ngưu lão ca?
Nhìn sắc mặt ngươi ảm thế!
Đi qua bên này, thằng nhãi con Cẩu Đản mới tìm được chỗ của đoàn văn công.
Không ngờ chính lệnh ban ra chưa được 3 tháng mà Trương gia đã tổ chức được một đoàn văn công mấy chục người.
Haha!
Có mấy cô nàng xinh lắm, phải gọi là hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Ta nói lần nào đi đánh trận cũng như vầy ta sau này xung làm dân binh không lấy tiền công cũng được.
Ờ mà không được, bớt nửa giá thôi!
Hahaha!”
Thành niên ngữa mặt lên trời cười hà hà một tràng quay sang vẫn thấy vị lão ca bên cạnh vẫn nét mặt hầm hầm khó ở:
“Ể?
Ngưu lão ca!
Ngươi lo lắng cái gì?
Ta nói, chị dâu cũng mất được 4 năm.
Chúng ta vất vả lắm mới sống qua được chiến loạn, lết xác từ hố lửa đến đất Giang Nam giàu có tươi đẹp này.
Ngươi cũng nên suy nghĩ cho mình, còn cho bầy nhỏ nữa.
A Đại 14 ta không nói, A Tam 10 tuổi coi như tạm tự lo được, nhưng còn tiểu Hồng thì sao?
Nàng mới 4 tuổi, từ nhỏ không có sữa mẹ đã yếu ớt, lại là thân con gái.
Ngươi nên tìm cho nàng một người mẹ a Ngưu lão ca!
...”
Tiếng nói bị cắt đứt bởi cánh tay của gã trung niên gọi Ngưu lão ca đưa lên chặn họng.
Thanh niên chợt nhân ra đoàn quân đã tiến đến miệng một thung lũng lúc nào chẵng hay, cây cối xung quanh ngày càng nhiều, nối thẳng lên triền núi cao hun hút, trong tầm mắt có thể thấy lờ mờ những sương mù còn rãi rắc sau những vách đá cheo leo xa xăm.
“Ngươi làm gì a Ngưu lão ca?”- Thanh niên không hiểu hành động của gã trung niên Ngưu ca hỏi.
Trong mắt thanh niên nọ chỉ có một chốn thiên nhiên an bình, hắn còn thầm vui vì trưa nay có khả năng cao sẽ được một buổi nghĩ trưa mát mẻ trong lòng thung lũng đây.
“Kha tử!
Gọi đám huynh đệ trong thôn quay lại đây.
Mau!”
“Gì a Ngưu ca?
Ngươi làm ta quíu!”
“Ta có dự cảm không tốt.
Mau lên!”
Bởi vì đám trai tráng mới lớn thừa hormone, từ khi tới Giang Nam lại ăn no ngủ kỹ thừa sức khỏe, mà nơi đoàn quân nhu này quan thống lĩnh và các đốc quân nhìn chung là dễ tính thế nên dân binh tan ca liền bay biến tung tăng khắp nơi.
Thanh niên Kha tử mất một lúc lâu mới kéo một đám người quen trở về bên cạnh trung niên Ngưu ca nhưng vẫn còn 2 người chưa tìm được.
Lúc này đã là nửa sau giờ Ngọ, đoàn quân cũng đã lọt thỏm hoàn toàn vào thung lũng, trung niên Ngưu ca ngước lên triền dốc không thấy có một bóng lính canh phòng hay trinh thám nào được để lại dò xét canh chừng thì tâm trạng càng bất an.
- -----------
Trưa ngày hôm sau, một tòa doanh trại mọc lên ở khoách cách 2 dặm (1km) trước miệng thung lũng, rời xa rừng cây một đoạn đủ để xe nỏ bắn 3, 4 đợt.
Nơi cốc khẩu, một hệ thống phòng thủ đơn sơ với chông gỗ rào gai vừa mới mọc lên do giặc cướp Ô Giang khống chế.
Mặc dù đơn sơ nhưng lợi dụng ưu thế địa hình nhỏ hẹp dốc nghiêng nên rất khó công phá.
Chiều hôm qua kỵ binh của Chu gia phi nhanh lên lại gặp phải đá gỗ lăn xuống nhất thời tổn thương mười mấy chiến mã loại ưu, đối với xứ Giang Nam mà nói, như vậy đã có thể tính là tổn thương thảm trọng.
Sáng nay Cố gia hợp binh với Chu gia tổ chức mấy đợt tiến công, chủ tướng Cố gia là Cố Ung vung tay biến đổi 3-4 loại trận hình khác nhau cũng không thể đảm bảo dùng thương vong nhỏ đánh vào thung lũng thế là thuyết phục chủ tướng Chu gia Chu Trị tạm hoãn tiến công bàn lại sách lược.
Một bên chuẫn bị chu đáo, cố thủ không lùi, một bên tiếc mạng binh lính, ưa thích dùng trí, thế là hình thành thế trận giăng co.
Xế trưa thì lính trinh sát của Cố gia chặn lại một số kẻ quần áo lem luốc nghi là gian tế.
Trong trướng lớn nằm ở trung tâm doanh trại dành cho chủ tướng.
Trung niên dân phu Ngưu ca vừa mới thuật lại sự việc xảy ra hôm qua.
Cố Ung mặt không cảm xúc hỏi:
“Ta vẫn không hiểu.
Trương gia lần này nguyện xung làm quân tiên phong, tổ chức hơn 2000 người, tính thêm dân phu không dưới 3500 người, khí giới trang bị so Lạc Dương ngự lâm quân chỉ hơn không kém.
Bọn họ còn bị vây trong cốc, vậy thì một tên dân phu như ngươi làm sao thoát ra được, lại còn mang theo một đám dân phu choai choai?
Không cần nói láo, ta đã tra khảo qua bọn hắn.
Đều là nông dân bình thường”
Người trung niên dân phu bị uy thế của Cố Ung áp chế làm cho có chút hãi sợ, cố gắng trấn tĩnh nói:
“Tướng quân đã tra khảo bọn hắn vậy chắc cũng biết tiểu nhân ngày trước dẫn theo họ chạy loạn khăn vàng xuống phía nam.
Tiểu nhân vốn là thợ săn trong thôn, bởi có sức vóc lại hơi tinh mắt nên được ủng làm thủ lĩnh lưu dân.
Trung Nguyên giặc cướp hoành hành, tiểu nhân gặp nhiều nên nhạy.
Hôm qua lúc vừa tiến vào thung lũng thì tiểu nhân đã cảm thấy lạnh run trong lòng, tiểu nhân lo lắng thế là tụ tập đám huynh đệ thân quen lại cẩn thận quan sát địa thế, chú ý tình hình, vậy nên mới kịp thời phản ứng, lẫn trốn vào lối vắng leo ra ngoài cốc.
Mặc dù vậy vẫn còn 2 người bà con bị kẹt lại trong cốc với quân binh, không biết sống chết thế nào.
Xin tướng quân mau mau phái binh cứu trợ.
Tiểu nhân nguyện làm dẫn đường.
Bây giờ mới qua 1 ngày, giặc cướp chắc chắn chưa phát hiện lối nhỏ mà bọn tiểu nhân dùng”
Chu Trị phì cười:
“Xì hà hà!
Ta thấy ngươi đây là muốn dẫn chúng ta vào ổ phục kích của Ô Giang tặc.
Ngươi là gian tế chứ dân phu nổi gì?”
Trung niên dân phu toát mồ hôi lắc đầu ngoay ngoáy nói:
“Tiểu nhân không phải gian tế.
Tiểu nhân thật sự là dân phu do Trương thị thuê, có lưu sách đóng tên hẵn hòi.
Chứng từ đóng dấu còn để trong nhà, tướng quân sai người đến hỏi con ta A Đại tất sẽ giao cho ngài.
Xin tướng quân minh xét!”
Cố Ung thở dài nói:
“Từ đây quay lại Ngô quận cho dù là cưỡi mã vương cũng mất một ngày trời, chưa kể còn phải ghé qua Trương thị đối chiếu văn bằng, rồi tra xét chỗ quan địa phương để xác nhận lại hộ tịch của ngươi cho chắc ăn.
Tính đâu ra đấy cũng mất 3 ngày.
Đến lúc đó thì quân của Trương thị trong cốc đã chết khát.
Vả lại, cho dù chứng minh được ngươi đúng là dân phu thì thế nào?
Còn có khả năng là ngươi phản bội hoặc bị địch nhân dùng con tin uy hiếp.
Tóm lại là chúng ta khó mà tin được lời ngươi nói”
Trung niên dân phu nghe nói như vậy không biết làm sao, ngây người trầm tư, trong lòng rối như tơ vò, một mặt muốn lộ ra bí mật của bản thân để thuyết phục hai vị tướng quân trước mặt hòng kiếm chác một phần thưởng xứng đáng để lo cho tương lai tụi nhỏ trong nhà, một mặt lại không dám bởi vì bí mật khả năng sẽ đưa hắn rời xa tụi nhỏ, nhất là đứa con gái mới 4 tuổi, hoàn toàn không có năng lực tự chăm sóc.
Chu Trị lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của trung niên dân phu:
“Trương gia dù sao cũng là đại tộc, trong hợp đồng hẵn là có ghi phí bồi thường tổn thất chứ?”
Trung niên dân phu ngỡ là Chu Trị khảo vấn, cho là mình có thể bắt thời cơ thuyết phục vị tướng quân trước mặt nên cố gắng nhớ kỹ lại, thành thật đáp:
“Vâng có thưa tướng quân.
Chết trận 50 lượng bạc, 15 thạch lương thảo phân ra 10 năm hoặc 5 năm tùy người nhà lựa chọn.
Thương tật tàn chi 20 lượng bạc, mỗi năm 1 thạch lương thảo đến 50 tuổi.
Phổ thông thương tật hỗ trợ bao trọn chi phí thuốc men, 3 thạch lương thảo”
(P/s: 1 thạch ngoài dùng làm đơn vị thông thường thì ở những nơi dư thừa lương thảo nó còn được dùng để chỉ lượng cơm ăn đủ cho một người khỏe mạnh trưởng thành dùng trong 1 năm.
Giống như ở xứ dừa miền Tây 1 chục đôi khi là 12, 14 thậm chí 18 trái)
Chu Trị thấy trung niên dân phu dừng lại không nói nữa thì hỏi:
“Chỉ có như vậy?”
Trung niên sửng sốt không hiểu sau đó nghĩ đến điều gì thế là trả lời:
“Kỳ thực như vậy đã rất nhiều.
Ngày trước ở Trung Nguyên đều là bắt làm không công, còn bị đánh đập.
Tai nạn tử thương không người hỏi han.
Giang Nam các vị đại nhân so với Trung Nguyên thế gia đại tộc quả thật như tiên phật so với ma quỷ”
Cố Ung phì cười nói:
“Chu tướng quân là hỏi trường hợp giống như ngươi vậy có được bồi thường không?”
“Ách!
Cái này tiểu nhân không rõ.
Bọn tiểu nhân may mắn không có thương tật gì, chỉ bị chút kinh sợ.
Về phần 2 người bà con còn mắc kẹt ở trong thung lũng.
Tiểu nhân hoàn toàn không hi vọng người nhà họ phải đi nhận bồi thường.
Bọn tiểu nhân kéo nhau đến Giang Nam này cũng là hi vọng có cuộc sống bình yên.
Thấy Trương gia binh tốt khí giới hùng mạnh, tin chắc an toàn nên mới dám nhận nhiệm vụ dân phu lần này.
Ai ngờ số trời...”
- Trung niên dân phu càng nói giọng càng bùi ngùi thê lương.
Chu Trị gật gật đầu cắt ngang:
“Được rồi, ở đây đã không có việc của ngươi.
Bất kể là ngươi nói thật hay nói dối.
Ta coi như chưa nghe qua.
Lui xuống nghỉ ngơi đi.
Ta đã cho người đi đối chiếu văn bằng, nếu như xác nhận thân phận của ngươi không sai sẽ có người hộ tống các ngươi đến thành trấn gần nhất, sau đó quan lại địa phương sẽ hỗ trợ đưa các ngươi về nhà”
Sau đó quay sang chủ bạ (thư ký trong quân đội):
“Phát cho bọn hắn mỗi người 10 lượng bạc.
Viết môt trương thư tín kể rõ sự việc đưa cho Trương gia.
Tránh họ Trương lại trách ta lo chuyện bao đồng”
Chu Trị đây là dựa theo mốc thương tật tàn chi để bồi hoàn, có lẽ hắn tin chắc Trương gia bên kia sẽ bổ sung 10 lượng bạc còn lại, về phần lương thảo thì đám dân phu này sức dài vai rộng không thương chẵng tật, muốn cho hay không tùy Trương gia.
Trung niên dân phu không hiểu được quan hệ qua lại giữa các thế gia đại tộc, chỉ cảm thấy Chu Trị rộng lượng nhân ái, thế là cảm động không thôi.
Một người lính nhận lấy chứng nhận với thủ kho quân nhu xong thì mang theo trung niên dân phu ra ngoài.
Vừa ra khỏi trướng người lính liền cẩn thận nhắc nhở:
“Lát nữa chỗ quan quân nhu sẽ phát ra 2 giấy chứng nhận.
Lão huynh ngươi cầm 1 tờ, ta cầm 1 tờ.
Đám các ngươi nhận bạc này không dùng được ngay, phải mang theo chứng nhận tới quan địa phương đổi.
Cho nên tuyệt đối đừng làm mất giấy chứng nhận, rõ chưa?”
Trung niên dân phu thắc mắc:
“Dũng sĩ đại nhân”
“Cái quỷ dũng sĩ đại nhân.
Nghe nổi gai ót!
Nhìn lão huynh ngươi cũng đáng tuổi cha chú ta.
Không chê gọi một tiếng lão đệ là được!”
“Ách!
Lão... đệ,
Vì sao không thể dùng bạc này được ngay?”
Anh lính được dịp khoe khoang thì hớn hở:
“Bạc này là bạc dát mỏng y sư trong quân thường dùng cho việc khử độc.
Nghe lão huynh ngươi bảo từ phương bắc mới đến không biết cũng đúng.
Phương nam chúng ta khí hậu ẩm ướt, độc trùng nhiều, cho dù là thợ săn vào rừng cũng thường mang theo một mẫu bạc nhỏ cho an tâm, có người còn chơi cả khuyên vàng.
Có điều lão huynh không phải lo.
Quân đội mang theo nhiều bạc không chỉ để y bệnh còn để thuận tiện trao đổi và khao thưởng binh lính tại thành trấn ven đường, cho nên chỉ cần cầm văn thư chứng nhận là các ngươi có thể đổi được thỏi bạc thông dụng.
Huống hồ Chu gia chúng ta dù sao cũng là Ngô địa tứ đại thế tộc, chút chuyện nhỏ nhặt này ai không nể mặt mũi?”
Trung niên dân phu nghe anh lính nói chuyện rộng thoáng không câu nệ thì cũng sinh cảm giác gần gũi:
“Thợ săn phương nam giàu như vậy?
Thợ săn phương bắc bọn ta có thể không chết đói đã may phước, săn được hái được cái gì quý cũng chỉ dám đổi lương thảo để dành.
Cả đời không dám đụng vào bạc vàng”
Anh lính phì cười:
“Hà hà!
Cũng không hẵn.
Khoảng chừng gần 10 năm trở lại đây thôi.
Trước đó cũng chỉ có đội đi săn của thế gia đại tộc mới trang bị những thứ này.
Thợ săn bình thường trừ phi có quen thân với sơn dân mới đổi được một đôi khuyên vàng vòng bạc.
Ta nói lão huynh nghe.
Sơn dân bọn họ cùng với đám thợ săn phương bắc các ngươi vừa vặn trái ngược.
Trong rừng núi thừa thải bạc vàng, ngọc quý, thạch anh, hổ phách, chỉ là thiếu khuyết lương thực.
Trước đó trên núi với đồng bằng hiềm khích, ta nghe ông ta kể lại ngày xưa hai bên đánh nhau suốt.
Mãi đến sau này Giang Nam 3 minh hội rồi Hội Đồng tích cực hòa hoãn hai bên, thúc đẩy buôn bán trao đổi thì sản vật quý báu từ rừng núi mới chảy xuống đồng bằng.
Hàng nhiều giá cả cũng giảm, mặc dù còn cao nhưng đời sống bây giờ khấm khá, người thường như chúng ta bấm bụng tích góp một năm chờ vãn Tết giá hạ lại mua.
Ta đây chính là khuyên lão huynh người cầm tiền đừng vội dùng ngay, tốt nhất là mua cái gì phục vụ nghề ngỗng của mình sau này ấy.
Lão huynh ngươi có thể dẫn một đám nông dân chạy ra khỏi thung lũng, coi bộ hồi con làm thợ săn cũng luyện được một phen tay nghề.
Nhưng ta nói thật, ngươi tốt nhất chọn nghề khác”
Trung niên dân phu cau mày:
“Tại sao?”
“Thì sơn dân bao tiêu rồi chớ sao?
Nghe đâu Hội Đồng vừa mới ban hành luật lệ mới, trao quyền cai quản phần lớn núi rừng cho sơn dân, phạm vi dành cho dân đồng bằng chúng ta ngày một ít.
Kỳ thực ngươi từ phương bắc mới tới nên không rõ.
Chuyện này đã đánh tiếng từ mấy năm trước, hầu hết thợ săn dưới đồng bằng đã sớm tích trữ đủ để đổi nghề.
Ngay cả Hồng Nghĩa Đường cũng từ 2 năm trước bắt đầu chỉ thu thảo dược trồng, không thu thảo dược hái”
Trung niên dân phu cảm thấy quái quái:
“Lão đệ, ta nói không phải, ngươi bỏ qua cho.
Ta thấy binh lực chúng ta hùng mạnh, trang bị tối tân so với lính chính quy của triều đình mà ta gặp qua còn hơn nhiều.
Sao không đánh đuổi sơn dân, chiếm hết làm của riêng?”
Không trách hắn, đây chính là cách làm thường gặp của thế gia đại tộc Trung Nguyên, hắn gặp nhiều nên thuộc.
Nhưng anh lính nọ mới 17-18 tuổi, sinh ra lớn lên ở đất Ngô nơi thế gia đại tộc thường thường chọn cách thỏa hiệp với dân miền núi:
“Ê! Ngươi mới tới, ta bỏ qua coi như không nghe.
Sau này chớ có nói việc này!
Không khéo liên lụy đến ta nha.
Chưa nói đến sơn dân có ưu thế địa hình, sức chiến đấu dẽo dai linh hoạt.
Chỉ nói bọn họ cũng là đồng minh của chúng ta, cùng là thành viên của liên minh.
Hòa khí sinh tài không tốt sao?”
“Cái này?
Vậy chúng ta bây giờ đi đánh ai?”
- Trung niên dân phu hơi thẹn, cố gắng phân bua.
Anh lính đột nhiên dừng bước, nhìn sâu vào mắt trung niên dân phu một lúc thốt lên:
“Quỷ!
Ta bây giờ bắt đầu tin ngươi là gian tế!
Nếu không thì quan tuyên truyền của Trương thị chính là bị heo ăn não.
Chúng ta đây là đi đánh giặc cướp Ô Giang hội a!
Đám này không nguyện ý ở chung, cả ngày hô đánh hô giết.
Bọn họ muốn đem hết thảy con em đất Ngô kéo qua sông so đấu với Trung Nguyên đánh tới Lạc Dương, khôi phục nghiệp bá của Hạng Tịch.
Chúng ta cũng là không có cách nào.
Từ đầu năm đến nay Hội Đồng đã phát mấy đợt thư tín yêu cầu Ô Giang hội giải tán hoặc dời đi nơi khác.
Bọn họ không chịu, còn mấy lần tập kích khủng bố đe dọa ngược lại chúng ta, thậm chí đánh tới trụ sở Hội Đồng, ý đồ ám sát minh chủ.
Bọn họ muốn nổi sóng không ngừng, chúng ta chỉ có thể quyết tâm nạo sông khơi dòng bình sóng dữ a!”
Trung niên dân phu cau mày suy tư, hắn vốn cho rằng trận chiến này chỉ là tranh đoạt địa bàn bình thường, cái gọi là Đại Nam Đồng Minh Hội kỳ thực cũng cùng triều đình Lạc Dương chẵng kém bao nhiêu, nhưng qua những lời kể của anh lính trước mặt thì xem chừng hẵn vãi vắt óc suy tính lại bước đường tương lai của mình.
Anh lính gặp trung niên dân phu ngơ mặt ra thì bổ sung:
“Lão huynh ngươi người phương Bắc nên chắc không biết.
Phương nam chúng ta sông nước nhiều, sóng dữ cùng nhiều.
Các gia tộc lớn thường thường phải tổ chức nạo vét kênh mương sông rạch để tiện cho việc đi lại.
Ta cũng không hiểu, đây là tổ tiên lưu lại phương pháp, có lẽ có thần sông hà bá gì đấy, ai biết được!”
Mặc dù chả trúng trật vào đâu Trung niên dân phu lắc đầu nói:
“Cảm ơn lão đệ giải thích”