"Không cần." Vệ Lạc mệt mỏi nói, "Bà ấy là phụ nhân bình thường không dám cầm kiếm. Xin ngươi hãy cắt bỏ giúp ta. Trước tiên hãy hơ kiếm trên lửa cho nóng, cắt bỏ hết phần thịt thối, sau đó ngâm trong nước sôi pha ít muối, rồi dùng nước lạnh rửa sạch vết thương, cuối cùng băng bó lại là được."
Nàng nói rất rõ ràng, Võ cũng nghiêm túc lắng nghe, gật đầu đồng ý.
Thời đại này không có quá nhiều câu nệ nam nữ. Mấy ngày nay, việc thay thuốc cho Vệ Lạc đều do phụ nhân trung niên kia đảm nhiệm. Giờ Vệ Lạc bảo Võ làm việc này, y cũng không phản đối.
Võ cởi bỏ y phục của Vệ Lạc, nhìn thấy tấm lưng tr ắng nõn của nàng, không khỏi nhìn chằm chằm.
Đảo mắt, y chuyển đến chỗ sưng đỏ bị hoại tử, lập tức rùng mình.
Võ làm theo lời Vệ Lạc, nhóm lửa than để hơ thanh kiếm của mình.
Chỉ chốc lát, thanh kiếm đã đỏ rực. Võ đợi một lát cho nguội bớt, rồi nhanh nhẹn cắt bỏ từng chút thịt thối.
Rõ ràng là động tác bình thường, nhưng Võ lại mím chặt môi đến gắt gao, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Y vài lần muốn nhìn Vệ Lạc xem nàng đau đớn đến mức nào, nhưng tự nhắc mình không thể phân tâm, đành chịu đựng tiếp tục.
Chỉ một lát sau, thịt thối đã được cắt bỏ hết. Võ rửa vết thương bằng nước muối, rồi băng bó bằng thảo dược.
Ánh mắt y chuyển xuống phía dưới. Vết thương ở hông không sâu, đã bôi thuốc vài lần nên đã có dấu hiệu lành lại rõ ràng. Võ chần chừ một chút, rồi cũng thay thảo dược cho vết thương ở hông.
Khi tất cả vết thương của Vệ Lạc được băng bó hoàn toàn, Võ đã đầm đìa mồ hôi.
Đến lúc này, y mới lau đi mồ hôi, nghiêm túc nhìn về phía Vệ Lạc.
Khuôn mặt Vệ Lạc tái nhợt như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng nét mặt lại có chút đờ đẫn, nàng nghiêng đầu ngơ ngác nhìn về phía trước.
Võ nhìn nhìn, trong lòng đau xót, không khỏi quỳ gối xuống trước mặt nàng.
Cảm nhận được động tác của y, Vệ Lạc xoay chuyển ánh mắt, kinh ngạc khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Đối diện với ánh mắt của Vệ Lạc, Võ đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Y cúi đầu từ từ đứng lên, lúng ta lúng túng trả lời: "Không, không có gì."
Vệ Lạc không nói gì, nàng lại lần nữa nhắm mắt.
*****
Mười lăm ngày sau, vết thương trên lưng Vệ Lạc cuối cùng cũng hết thối rữa, thịt mới dần mọc lên. Đồng thời, phổi của nàng dường như cũng đã lành lại, hiện tại nàng không còn cảm giác muốn ho ra cả tim phổi nữa.
Vệ Lạc cuối cùng cũng không cần phải nằm bất động trên giường cả ngày. Nàng có thể nghiêng người một chút, cẩn thận di chuyển cơ thể trên giường.
Chỉ là, không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời? Vệ Lạc nhìn qua ô cửa sổ nhỏ của căn nhà tranh, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài mà ngẩn người.
May mắn là căn nhà tranh tuy nhỏ, tuy thấp, nhưng rất thoáng gió mát mẻ.
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, êm ái.
Võ đến.
Y đi đến trước mặt Vệ Lạc, tay bưng một bát canh sâm, đặt bát canh lên bàn đá bên cạnh, quay đầu lại nhìn Vệ Lạc không chớp mắt, ánh mắt si mê.
Nhìn một lúc, y chậm rãi ngồi quỳ bên giường, giọng nói ôn nhu cực kỳ: " Cô nương, uống canh sâm đi."
Võ không thích gọi Vệ Lạc là phu nhân theo lệ thường của người đương thời.
(Thật ra thời Xuân Thu chưa có danh xưng "cô nương" nhưng bản gốc Võ lại gọi Vệ Lạc là 妹伢, dịch ra là em gái thì thấy thân mật quá mà 2 người chỉ mới quen biết nhau thôi, nên mình để "cô nương" vậy. Ai biết cách dịch hay hơn nói mình sửa nha)
Vệ Lạc thấp giọng trả lời "Mỗi ngày đều uống, uống nhiều quá rồi."
Nàng vừa nói, Võ không khỏi mỉm cười, y nhìn Vệ Lạc không chớp mắt, vẻ mặt dịu dàng như thể chỉ cần nghe thấy nàng có chút bất mãn, oán giận là y đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Y dịu dàng nói: "Sâm có thể bổ nguyên khí, giúp cô mau khỏe."
"Ừm."
Vệ Lạc không cãi lại.
Võ đưa bát canh sâm đ ến bên môi nàng, cẩn thận từng li từng tí đút cho nàng. Động tác của y rất nhẹ nhàng, ôn nhu. Mỗi lần đút một ngụm, y lại lấy ra một chiếc khăn gấm nhỏ, lau đi rượu sâm tràn ra khóe miệng nàng.
Ánh mắt Võ nhìn Vệ Lạc tràn đầy thỏa mãn và chuyên chú, như thể y đang làm một việc vô cùng thiêng liêng.
Vệ Lạc uống xong bát canh sâm, Võ cất bát đi. Sau đó, y ngồi xuống mép giường lau chùi thanh kiếm của mình. Vừa lau, y vừa ngân nga một bài hát Sở.
Giữa tiếng hát của y, Vệ Lạc lại chìm vào giấc ngủ.
Nàng đã mất quá nhiều máu, dù đã qua nửa tháng, mỗi lần nàng chỉ có thể tỉnh táo được khoảng nửa canh giờ rồi lại ngủ thiếp đi.
Mỗi lần tỉnh lại, nàng không phải bắt gặp ánh mắt Võ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, thì là nghe thấy y hát bằng tiếng Sở. Trong tiếng hát đó có niềm vui thuần khiết nhất. Ngay cả ánh mắt y nhìn nàng cũng là một loại si mê thuần khiết nhất, gần như không chứa d*c vọng.
Nửa tháng trôi qua, Vệ Lạc cuối cùng cũng có thể ngồi dậy trên giường, có thể chậm rãi đi vài bước với sự giúp đỡ của phụ nhân trung niên kia.
Nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như trước, người cũng gầy đi rất nhiều, bộ áo gai trên người như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng sẽ bị cuốn đi.
Mỗi khi chiều tà, Vệ Lạc lại được người phụ nhân trung niên dìu ra bãi cỏ sau nhà tranh, lặng lẽ ngồi đó ngắm hoàng hôn, ngắm ánh chiều tà, ngắm nhìn bầu trời.
Nơi ẩn náu này nằm ở vùng ngoại giao giữa nước Sở và Trung Sơn, là một nơi cực kỳ hẻo lánh. Phía Đông là một khu rừng nguyên sinh rộng mênh mông, phía Tây là một con sông lớn.
Bản thân nơi ẩn náu là một vùng núi non hiểm trở, cây cối rậm rạp, chỉ có mười mấy hộ gia đình sống rải rác trong đó. Mỗi nhà cách nhau khá xa, khoảng hai dặm.
Hơn nữa, ngoài Võ và người phụ nữ trung niên kia, thỉnh thoảng có gặp một vài người dân, nhưng Vệ Lạc không hiểu được tiếng của họ, và những người này cũng không biết chữ.
Vệ Lạc biết rằng nơi mình đang ở thực sự là một vùng quê hẻo lánh biệt lập. Ngoại trừ Võ, những người ở đây có lẽ cả đời cũng không ra khỏi được ngọn núi này.
Yên tĩnh cũng tốt, điều mà trái tim nàng cần nhất lúc này là sự yên tĩnh.
Chỉ là có nhiều lúc, Vệ Lạc lại xoa xoa bụng mình, đau buồn cho đứa con đã mất.
*****
"Sự tình tra như thế nào?"
Kính Lăng nhắm hai mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.
Một kiếm khách bước lên, ngập ngừng nói: "Quân thượng, Ổn Công mới đi được mười ngày, chắc chưa đến nước Việt."
Kính Lăng nghe vậy, môi mỏng khẽ mấp máy, thấp giọng nói: "Mới mười ngày sao? Sao như cả năm vậy?"
Thanh âm hắn rất nhỏ, rất trầm. Tiếng thở dài tan vào trong gió, theo màn trướng trước giường nhẹ nhàng phiêu động.
Ngày ấy hắn nôn ra máu và bất tỉnh, sau đó hắn không còn nôn ra máu nữa. Hắn vẫn ăn uống bình thường, đến tối lại nhắm mắt. Nhưng không hiểu sao, tinh thần hắn ngày càng mệt mỏi, người ngày càng gầy yếu. Mỗi lần mở mắt ra, hắn lại thích ngẩn người. Xử lý quốc sự cũng chỉ là cố gắng chống đỡ, đôi khi nói được vài câu lại ngơ ngác, mặt lộ vẻ đau buồn.
Kiếm khách cúi đầu, thanh âm có chút khàn: "Quân thượng suốt ngày ủ rũ, càng ngày càng gầy. Thần xin quân thượng nghỉ ngơi đôi chút!" Hắn ta biết quân thượng nhắm mắt mỗi đêm nhưng thực ra không ngủ, chỉ nắm như vậy cho đến sáng.
Kính Lăng nhắm mắt, không để ý.
Kiếm khách tiến lên một bước quỳ xuống, chắp tay nói: "Quân thượng, bách tính nước Tấn, cơ nghiệp ngàn năm đều trông cậy vào một mình quân thượng. Quân thượng sao có thể vì phu nhân mà hao tổn tinh thần ngày đêm như vậy?"
Kính Lăng vẫn không đáp.
Một loạt tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa. Một lát sau, một thị tỳ nhẹ nhàng nói: "Quân thượng, Khánh Quân xin yết kiến."
"Cho vào."
Giọng Kính Lăng trầm thấp, yếu ớt.
Cửa tẩm điện được đẩy ra, Khánh Quân bước vào.
Ông ta liếc nhìn kiếm khách, thấy người kia lắc đầu chán nản, Khánh Quân không khỏi thở dài trong lòng.
Ông ta cầm một tập thẻ tre, chắp tay trước ngực hướng Kính Lăng nói: "Quân thượng, tường thành Triệu thành đã xây xong, Triệu lĩnh chủ lo sợ bị tấn công lần nữa, đã cho gia cố thêm năm lớp gạch."
Nói đến đây, Khánh Quân dừng một chút nhìn Kính Lăng, lại nói thêm: "Lĩnh chủ Hàn thành..."
Ông ta vừa mới nói đến đó, thanh âm khàn khàn mà vô lực của Kính Lăng vang lên: "Chuyện liên quan đến phụ nhân của ta, ta sẽ tự quyết."
Khánh Quân cúi đầu, hướng Kính Lăng vái chào thật sâu, run giọng nói: "Nghe nói quân Hầu hàng đêm không ngủ, ngày ngày thất thần, cùng các đại thần nghị sự không phải mệt mỏi cũng là ngơ ngác. Quân thượng, quân thượng, người còn cần đến gia quốc hay không?"
Giữa lời trách móc khàn khàn nghẹn ngào của Khánh Quân, Kính Lăng nhắm mắt lại.
Rất lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: "Ta nhắm mắt lại là thấy Tiểu Nhi, mở mắt ra cũng thấy Tiểu Nhi. E là không sống được bao lâu nữa."
Hắn thế mà lại nói ra những lời như vậy!
Khánh Quân đau lòng khôn xiết, vội gọi một tiếng: "Quân thượng!" Vừa dứt lời, ông ta đã không kìm được mà quỳ sụp xuống khóc nức nở.
Không chỉ ông ta, trong tẩm điện, tất cả thị tỳ và kiếm khách đều quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào không thành tiếng.
Kính Lăng dường như không nghe thấy tiếng khóc của mọi người.
Hắn vẫn nhắm mắt, mãi một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Gia quốc còn đó, lão phụ còn đó!"
Những lời này chứa đựng một phần quyết tâm, một phần chua xót. Dường như hắn đang tự nhủ với bản thân phải tỉnh lại, phải vì gia quốc, vì phụ thân mà tỉnh lại.
Khánh Quân nghe vậy, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn Kính Lăng, nhìn khuôn mặt tuấn tú tiều tụy và hoảng hốt của hắn, há miệng định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Kính Lăng đã tự động viên mình như vậy ba lần rồi. Nhưng hắn vẫn ngày càng hoảng loạn!
Nghĩ đến đây, Khánh Quân cảm thấy buồn bực khó xử. Ông ta lại nằm rạp xuống đất, khóc lớn: "Quân thượng, quân thượng, nếu phu nhân biết quân thượng hao tổn tinh thần như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng lắm!"
Quả nhiên, nhắc đến Vệ Lạc, Kính Lăng có chút tỉnh táo hơn.
Hắn khẽ động đậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp của Kính Lăng vang lên: "Tiểu Nhi, nàng, nàng hận ta..."
Hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mi, lẩm bẩm nói: "Nàng hận ta, hận ta."
Khánh Quân cảm thấy bất lực sâu sắc.
Đột nhiên, ông ta nghĩ ra điều gì. Cúi đầu thi lễ thật sâu trước Kính Lăng, cất cao giọng: "Bẩm quân Hầu, một trong những Củ Tử của Mặc gia - Ân Duẫn đang trên đường đến Tân Điền!"
Cái gì?
Kính Lăng sững người một lúc, đột nhiên hiểu ý nghĩa trong lời nói của ông ta, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Khánh Quân, hỏi: "Khi nào hắn đến?"
"Mười ngày nữa sẽ đến!"
"Tốt!"
Giọng Kính Lăng cuối cùng cũng có chút sức lực: "Hãy phái sứ giả nghênh đón long trọng, nói cô rất mong được gặp hắn."
Khánh Quân sững sờ: Ân Duẫn chỉ là một Củ Tử của Mặc gia, thân phận của hắn dường như không xứng đáng được đón tiếp bằng nghi lễ long trọng. Nếu thế nhân biết được, sẽ chê cười quân Hầu vì một phụ nhân mà dùng nghi lễ dành cho bậc quốc khách để đón tiếp một thứ dân.
Nghĩ đến đây, Khánh Quân há hốc mồm, nhưng cuối cùng không nói nên lời phản đối: Quân Hầu quả là bậc anh chủ trăm năm khó gặp, chỉ cần ngài có thể vượt qua được giai đoạn này, chắc chắn sẽ trở lại như xưa. Chuyện nhỏ như lễ nghi, không cần phải so đo.