Sau khi Tố rời đi, Vệ Lạc vẫn một mình ở lại hậu hoa viên, mồ hôi nhễ nhại như mưa, miệt mài rèn luyện kiếm thuật. Nàng luôn có niềm tin mãnh liệt vào kiếm thuật, cảm thấy đó là nền tảng để nàng đứng vững trong thiên hạ. Ở thời đại này, tiền tài hay tình yêu đều không đáng tin, chỉ có võ dũng của bản thân mới là vốn liếng lớn nhất giữa thời loạn thế, là tiền đề để nàng an cư lạc nghiệp, tự do tự tại.
Vì thế, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, nàng đều tập trung luyện kiếm.
Hiện tại trình độ của nàng đã đạt đến mức có thể dùng Mộc Kiếm điều khiển cả lá cây, nước chảy, ẩn chứa kiếm thế uyển chuyển như mây trôi. Khi toàn tâm toàn ý đắm chìm vào kiếm đạo, nàng không chỉ gạt bỏ mọi muộn phiền, tâm hồn tĩnh lặng mà còn có thể kiểm soát hết thảy cảm xúc. Vệ Lạc biết rằng kiếm thuật của nàng đã tiến bộ hơn so với khi ở nước Sở.
Buổi yến tiệc tối nay đặc biệt long trọng.
Vệ Lạc tắm rửa thay y phục, trang điểm nhẹ nhàng. Khi mặt trời vừa lặn xuống chân trời, dưới sự hộ tống của chúng kiếm khách, nàng ngồi lên xe ngựa bắt đầu tiến vào Tấn cung.
Đường phố Tân Điền lúc này vô cùng phồn hoa. Khi người dân đang trở về nhà dưới ánh hoàng hôn, xe ngựa của chúng sứ giả chư quốc từ khắp nơi lấp đầy đường phố.
Xe ngựa của Vệ Lạc vừa xuất hiện, mọi người đều nhìn về phía nàng và nhường đường. Ai cũng nhận ra đây là xe của phu nhân Tấn Hầu. Ngồi trong xe, Vệ Lạc nghe thấy tiếng bàn tán của người đi đường và chúng sứ giả về mình.
"Đây là phu nhân Tấn Hầu sao?"
"Đúng vậy, nghe nói nàng rất đố kỵ!"
"Tấn Hầu nạp nàng làm phu nhân, chẳng phải muốn diệt Tấn sao?"
"Phu nhân lưỡng thành xinh đẹp vô song, được trượng phu yêu thương cũng là lẽ thường."
"Ước gì được thấy dung nhan của mỹ nhân."
"Phụ nhân đố kỵ như vậy, dù có dung mạo diễm lệ cũng chỉ là Bao Tự có thái độ yêu mị mê hoặc mà thôi."
Vệ Lạc nghe thấy, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Nàng vươn tay kéo rèm xe để lộ mặt mình ra. Mọi tiếng bàn tán đều im bặt.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn Vệ Lạc khoác áo choàng đỏ thẫm đang ngồi quỳ trên xe. Mái tóc đen như mây, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như sao, đang ngồi đó với nụ cười mỉm, mặt mày mang theo một cỗ lạnh lẽo. Toàn thân nàng toát lên một loại uy nghiêm hoa mỹ giống như tính cách nàng.
Nàng có một loại ánh hào quang, một loại khí chất tự tin, mạnh mẽ và ung dung. Phong tư như thế là độc nhất vô nhị không ai có được.
Những nam nhân đã nhìn quen các loại mỹ nhân chưa từng gặp ai như vậy. Vẻ đẹp cao quý và nghiêm nghị này không thể so sánh với Bao Tự hay bất kỳ yêu phụ nào khác.
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước, hai bên đường là những quyền quý đức cao vọng trọng, hoặc hiền sĩ tuổi trẻ tài cao đang đi theo xe ngựa của Vệ Lạc, đồng thời đánh giá nàng.
Họ không khỏi nghĩ đến những chiến tích của nàng: bắt sống và bức tử Sở vương tự sát, đánh thắng tông sư, thuyết phục đại quân Tần - Sở rút lui. Một phụ nhân như vậy dù hành động có khác người, cũng không thể so sánh với những nữ nhân chỉ biết dùng sắc đẹp để lấy lòng người khác!
Trong sự im lặng, trầm tư và những lời bàn tán đánh giá, xe ngựa của Vệ Lạc tiến vào Tấn cung. Trời đã tối, khắp nơi thắp đuốc sáng rực.
Vừa vào cung, Vệ Lạc thấy đại điện tiếp khách đã đông đúc, tiếng người ồn ào, xe ngựa tụ tập ở quảng trường phía trước.
Chúng võ sĩ nhìn thấy xe ngựa của nàng, đồng loạt cúi đầu giơ giáo lên cao, hành đại lễ.
Xe ngựa của Vệ Lạc đi qua xe của chúng sứ giả khác, dừng lại ở sân sau quảng trường.
Nàng chậm rãi bước xuống xe. Hai cung nữ tiến đến, hướng nàng hành lễ: "Quân hầu lệnh phu nhân nhanh chóng vào điện."
Vệ Lạc gật đầu.
Dưới sự hướng dẫn của hai cung nữ, nàng đi vào đại điện qua cửa hông. Vừa bước vào, Vệ Lạc thấy Kính Lăng đang ngồi quỳ trên sập, mặc áo bào đen, đầu đội hầu quan, thân hình uy nghi như núi.
Cùng lúc đó, khi nàng bước vào đại điện, tất cả khách quý bên trong điện đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Dường như bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng ngợp, cả đại điện bỗng chốc im lặng.
Vệ Lạc rũ mi, khóe miệng mỉm cười chậm rãi bước đến bên phải Kính Lăng rồi ngồi xuống. Nàng vừa ngồi quỳ, một thanh âm trong trẻo vang lên từ cửa chính điện: "Trung Sơn hầu đến!"
"Lịch hầu đến!"
Chúng sứ giả và quan lại lần lượt vào điện, sự chú ý của mọi người chuyển từ Vệ Lạc sang họ. Vệ Lạc vẫn mỉm cười, lặng lẽ quan sát các quan khách từ khắp nơi đến. Kính Lăng ngồi phía trước, từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn nàng, nàng cũng không nói một lời.
Vệ Lạc biết cuộc trò chuyện của mình với Tố sáng nay chắc chắn đã đến tai Kính Lăng. Chắc hẳn hắn đang tức giận vì sự cố chấp của nàng?
"Thùng thùng...." Tiếng trống vang lên.
Tiếng trống báo hiệu yến tiệc bắt đầu. Lúc này, đại điện đã chật kín người, Vệ Lạc nhìn lướt qua, thấy ít nhất có chính sứ của 25-26 nước đã an tọa.
Kính Lăng đứng lên, nâng chung rượu hướng về chúng sứ giả, cười nói: "Chư quân đến Tân Điền, Kính Lăng thật may mắn! Xin mời uống cạn chung này!"
Mọi người cùng uống cạn.
Kính Lăng lại nâng chung rượu đầy, cười nói: "Kính Lăng được thiên tử phong làm Tấn Hầu, chư quân không ngại đường xa vạn dặm đến đây, nước Tấn thật may mắn! Quỷ thần phù hộ! Xin mời uống cạn chung này!"
Mọi người lại uống cạn.
Sau ba lượt rượu, Kính Lăng ngồi xuống. Tiếng chuông nhạc du dương vang lên, chúng cung nữ bước vào dọn thức ăn, rót rượu.
Đại điện sáng rực ánh đuốc, mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả. Nhạc công ngồi phía sau Kính Lăng và Vệ Lạc bắt đầu tấu lên khúc nhạc chào mừng khách quý, cả đại điện tràn ngập không khí vui vẻ ấm áp.
Kính Lăng hơi nghiêng người về phía sau. Hắn đến gần Vệ Lạc, không quay đầu lại mà nói: "Khi bị chất vấn, hãy đáp trả mạnh mẽ một chút."
Vệ Lạc ngẩn người.
Nàng ngạc nhiên nhìn Kính Lăng, không thể tin vào tai mình. Hắn lại muốn nàng đáp trả mạnh mẽ khi bị chất vấn. Trái tim nàng đập loạn nhịp. Nàng run môi, khẽ gọi: "Kính Lăng?"
Kính Lăng không đáp lại. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi gần Vệ Lạc, không hề rời xa.
Vệ Lạc chớp mắt, đôi mắt mặc ngọc ánh lên ý cười, nàng khẽ cong môi, thanh âm mềm mại ôn nhu gọi: "Phu chủ?"
Kính Lăng khẽ hừ một tiếng trong mũi, coi như trả lời. Vệ Lạc mỉm cười, tròng mắt xoay chuyển, tay áo khẽ nhấc, bàn tay nhỏ từ trong tay áo đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của hắn.
Kính Lăng không né tránh.
Vệ Lạc mềm mại nắm lấy ngón trỏ của hắn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên lòng bàn tay hắn, lại dịu dàng gọi: "Phu chủ."
Kính Lăng lần nữa từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Vệ Lạc cười cong mặt mày, từ trong mũi phát ra một tiếng kiều mềm, nhẹ lẩm bẩm: "Không biết vì sao, sáng nay tỉnh dậy ta cứ thấy mệt mỏi." Hai chữ "mệt mỏi" được nàng kéo dài âm cuối. Làn điệu nước Việt vốn đã mềm mại, lại thêm thanh âm của Vệ Lạc trời sinh quyến rũ. Khi nàng nói ra những lời đó, sự nhu nhược yếu ơt, đáng yêu của nàng khiến trong lòng Kính Lăng cực kỳ rung động.
Hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ thở dài một tiếng, bàn tay to đưa ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng. Hắn nắm chặt tay nàng, thanh âm trầm ấm bất giác trở nên dịu dàng: "Sau yến tiệc, ta sẽ gọi đại phu đến xem mạch cho nàng."
Vệ Lạc nghe vậy, khẽ "ừ" một tiếng, vẫn là giọng mũi lười biếng, mềm nhẹ quyến rũ.
Kính Lăng nghe được trong tai, hừ lạnh ra tiếng: "Giảo hoạt, xảo quyệt!"
Vệ Lạc uỷ khuất bĩu môi, yếu ớt lên án: "Phu chủ lại dùng lời nói làm tổn thương ta!" Giọng nói ấy thật sự rất ủy khuất.
Kính Lăng cố gắng kìm nén mong muốn quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng đặt lên đùi mình, những ngón tay với khớp xương thô ráp xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, bất lực thở dài: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, nàng là kiếp nạn của ta!" Lời thở dài này thật bất đắc dĩ, thật bất lực!
Nghe đến đó, Vệ Lạc cười khanh khách.
Tiếng cười của nàng trong trẻo, điềm tĩnh mỹ miều, êm dịu như nước chảy như tiếng hát, êm tai cực kỳ. Kính Lăng nghe thấy tiếng cười ấy, trong lòng như si, cơn giận cũng tan biến.
Hắn không ngờ rằng, cơn giận của mình lại dễ dàng bị nàng xua tan bằng những lời bông đùa như vậy, không khỏi thở dài một tiếng.
Vệ Lạc vẫn cười khúc khích, nàng mềm mại nhu mì hỏi: "Phu chủ sao cứ mãi thở dài? Hay là dục hỏa vẫn vượng?"
Kính Lăng ngẩn ra, hắn vạn lần không ngờ, Vệ Lạc luôn luôn e thẹn lại có thể nói ra những lời dụ hoặc như vậy trong hoàn cảnh này. Ngay lập tức, một dòng nhiệt huyết dâng lên từ bụng dưới của hắn.
Hắn siết chặt bàn tay nhỏ bé của Vệ Lạc, phun ra một ngụm khí thô, cắn răng nói: "Vi phu thế nào, đêm nay Tiểu Nhi sẽ biết!"
Vệ Lạc đỏ mặt, định đáp lại thì tiếng chuông nhạc đột ngột dừng lại, tiếng hát của nhạc công cũng im bặt.
Thời khắc chất vấn đã đến.
Kính Lăng không đứng dậy, hắn lười biếng dựa vào sập, bàn tay to dưới ống tay áo vuốt v e tay Vệ Lạc, cao giọng nói: "Yến tiệc đã bắt đầu, hiền sĩ cùng quan lại chư quốc từ khắp nơi đã tề tựu đông đủ, nếu có lời muốn nói, cứ nói! Nếu có điều thắc mắc, cứ hỏi! Khải!"
Chữ "khải" vừa dứt, tiếng chuông vang lên ba hồi. Tiếng ồn ào bàn tán dần lắng xuống.
Ngay khi tiếng chuông dừng lại, Vệ Lạc cảm nhận rõ ràng mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía nàng, đánh giá nàng. Ngay cả chúng kiếm khách canh gác và cung nữ cũng cảm nhận được điều đó, họ cùng với chúng hiền sĩ, quan lại quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Lạc.
Vệ Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi tay Kính Lăng. Lúc nãy trên đường đi trong lòng nàng còn lo lắng, nhưng giờ khắc này, nàng tràn đầy sức mạnh cùng tự tin. Chỉ cần Kính Lăng có chút nhượng bộ, dù chỉ là một chút do dự, nàng cũng sẽ càng thêm tin tưởng, càng thêm mạnh mẽ!