Vệ Lạc tỉnh lại lần nữa, Kính Lăng đã rời đi từ lúc nào.
Chiếc giường lớn trống không, những tầng màn trắng mỏng manh bay phất phơ trong gió.
Hơi thở của Kính Lăng dường như vẫn còn vương vấn trong đại điện rộng mở.
Vệ Lạc quay đầu, nhặt lên một sợi tóc của hắn từ chiếc gối ngọc, nhẹ nhàng quấn quanh ngón trỏ. Nàng cuộn nó lại, rồi lại thả ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng một thị tỳ hỏi han, "Phu nhân, người có muốn rửa mặt không?"
"Vào đi."
"Vâng."
Cánh cửa lớn kẽo kẹt mở ra, bốn thị tỳ nối đuôi nhau bước vào. Vệ Lạc lười biếng ngồi dậy, vừa chống khuỷu tay lên đã cảm thấy lạnh toát, cúi xuống nhìn thì thấy mình chẳng mảnh vải che thân.
Chúng thị tỳ cúi đầu, tay bưng đồ rửa mặt cung kính đứng hầu.
"Để đó rồi lui ra!"
"Vâng."
Sau khi rửa mặt, Vệ Lạc bước ra khỏi tẩm điện trong trạng thái mơ màng.
Nàng vừa ra đến uyển môn đã thấy một thân ảnh áo trắng đứng giữa sân. Dáng người cao lớn, thanh mảnh, bộ y phục trắng như hòa cùng gió bay. Giữa khu vườn đầy cây lá rậm rạp, thân ảnh ấy phảng phất như một cây dương liễu trắng.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, người nọ chậm rãi quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, người tới nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười đẹp như một đóa sen nở bung trong khoảnh khắc.
Vệ Lạc nhìn chằm chằm, không dám tin vào mắt mình, lắp bắp gọi: "Tố?"
Tố nhìn nàng si ngốc, nghe được tiếng nàng gọi to, vội vàng bước lên một bước, dừng lại khi chỉ còn cách nàng ba bước. Hắn cúi đầu thật sâu, run giọng nói: "Tề Nghĩa Tín Quân ra mắt phu nhân."
Đến lúc này, Vệ Lạc mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhìn Tố, chậm rãi rũ mắt xuống.
Vốn dĩ nàng muốn hỏi, sao hắn lại đến đây vào sáng sớm thế này, và đã đợi ở đây từ bao giờ? Nhưng vừa nghĩ đến đó, nàng đã hiểu ra, Tố chắc hẳn đã được Kính Lăng cho phép đến thăm nàng.
Có lẽ, Kính Lăng hy vọng Tố có thể nói gì đó với nàng.
Tố đã sống cùng nàng hơn một năm, rất hiểu tính cách của Vệ Lạc. Thấy nàng rũ mắt, hắn khẽ giương khoé môi, thanh âm trong trẻo như ngọc vang lên, "Được Tấn Quân cho phép, đến thăm phu nhân."
Hắn cười rất thoải mái. Thanh âm lại trở nên dịu dàng, "Lạc, nàng vẫn khỏe chứ?" Giọng hắn vẫn còn run rẩy.
Vệ Lạc nhìn về phía hắn, nhìn thấy niềm vui và cả nỗi buồn sâu thẳm ẩn giấu trong đôi mắt đào hoa ấy. Môi nàng khẽ run, nhẹ nhàng đáp: "Ta vẫn khỏe." Rồi nàng lẩm bẩm: "Tố, chàng..." Chàng sao vẫn chưa quên ta? Khi ấy chàng rời đi, ta đã nghĩ chàng sẽ hạnh phúc, sao chàng vẫn chưa buông bỏ, vẫn còn nhớ đến ta?
Nhưng những lời này, dường như không thể nói ra một cách trực tiếp như vậy?
Tố ngậm cười, vẻ mặt rạng rỡ si ngốc nhìn Vệ Lạc.
Vệ Lạc chần chờ một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gọi: "Người đâu, chuẩn bị sập!"
"Vâng." Mấy thị tỳ nhanh chóng dọn ra chỗ ngồi dưới bóng cây trong sân, bày biện trà bánh cho hai người.
Vệ Lạc ngồi xuống, nàng cúi đầu để tránh ánh mắt si khổ của Tố, trong lòng vừa đau xót vừa cảm khái.
Vì thói quen cởi mở trong chuyện tình cảm, đàn ông thời này không có tính chiếm hữu với phụ nữ như đời sau. Thế nên, Vệ Lạc được Kính Lăng trao cho Tố, rồi lại được hắn mang về từ tay Tố. Sau những lần trao đổi như vậy, lẽ ra một người không còn trong trắng như Vệ Lạc sẽ khó mà trở thành phu nhân của một vị quốc quân, ít nhất cũng sẽ có người lên tiếng chỉ trích. Nhưng ở thời đại này, không ai thấy điều đó là kỳ lạ.
Theo phong tục thời này, trong lúc Vệ Lạc ở cùng Tố, đừng nói là cùng giường với hắn, dù có sinh con cho Tố, Kính Lăng cũng không để ý. Nếu Vệ Lạc gặp khó khăn, nàng có thể cùng đứa trẻ đến nương tựa Kính Lăng, hắn cũng sẽ vui lòng tiếp nhận.
Không chỉ vậy, Vệ Lạc biết rằng, có những bậc quyền quý khi dan díu với phụ nhân, còn sẵn lòng giới thiệu cho bằng hữu cùng chung hưởng.
Ở triều đại này, khái niệm danh tiết chưa tồn tại. Chúng thiếu nữ có quan hệ nam nữ trước hôn nhân là chuyện thường tình, thậm chí mang thai trước khi cưới cũng không phải là điều gì to tát.
Đêm đó trong yến tiệc, Tố công khai bày tỏ nỗi nhớ nhung Vệ Lạc, nàng cũng đáp lại bằng thái độ lưu luyến tình xưa. Người thời này không những không chê trách, ngược lại còn cảm thấy cả hai nặng tình nghĩa.
Vì vậy, Tố ngồi trong phủ Tấn công tử, trước mặt bao thị tỳ kiếm khách, bày tỏ sự si mê với phu nhân của người khác mà ai nấy đều bình thản.
Ngược lại, Vệ Lạc có vẻ gượng gạo. Không chỉ vì thói quen từ hậu thế mà còn do lần trước, chỉ vài câu nói với Tố, Kính Lăng đã siết tay nàng đến bầm tím. Có thể thấy, không biết từ bao giờ, Kính Lăng đã có tính chiếm hữu với nàng.
Thấy Vệ Lạc lạnh nhạt, Tố có chút đau lòng. Hắn cúi đầu, chua xót hỏi: "Lạc còn oán ta?"
"Không!" Vệ Lạc vội đáp, ngẩng đầu lên ôn nhu nhìn Tố, khẽ thở dài: "Tố, chàng còn không rõ sao? Ta mong chàng hạnh phúc, quên ta đi, ôm thê nhi sống vui đến già."
Lời Vệ Lạc vừa dứt, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia thống khổ.
Hắn vô lực nhìn Vệ Lạc, rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Hắn ở trong lòng thầm nghĩ: Hạnh phúc, ôm thê nhi hạnh phúc? Cả đời này, ta còn có thể có hạnh phúc như thế sao?
Nhưng hắn không muốn Vệ Lạc lo lắng, bèn gật đầu lẩm bẩm: "Ừ, ta chắc chắn sẽ quên, chắc chắn hạnh phúc."
Lời nói ấy cùng với vẻ mặt đờ đẫn, thật không có sức thuyết phục.
Vệ Lạc thở dài. Lòng nàng rối như tơ vò, chỉ biết thở dài.
Sau hồi lâu im lặng, thanh âm sâu kín của Vệ Lạc vang lên: "Tố, lần này chàng đến, là Kính Lăng... chàng ấy muốn chàng khuyên ta sao?"
Nàng hỏi xong, rất lâu không thấy Tố trả lời. Vệ Lạc ngước lên, nhìn Tố bằng ánh mắt dò hỏi, lại bắt gặp biểu cảm chua xót, thất thần của hắn.
Vệ Lạc hơi ngạc nhiên, cất giọng gọi: "Tố?"
Tố giật mình tỉnh lại. Hắn cười chua xót, tránh ánh mắt Vệ Lạc, thầm nghĩ: Nàng nhắc đến Kính Lăng cả người liền khác hẳn, mặt mày ôn nhu như nước, mắt chứa đầy thống khổ và khát khao, nét mặt biến đổi không ngừng. Nàng, vẫn một lòng hướng về Tấn Hầu. Trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy.
Tố nghĩ đến đây, lòng buồn khổ khôn nguôi. Hắn với tay lấy chung rượu trên bàn ngửa cổ uống cạn. Theo dòng rượu trôi xuống cổ họng, vị chua chát pha chút mùi cam lan tỏa, Tố thở dài trong lòng: Ta nghĩ gì thế này? Sao ta có thể nghĩ như vậy?
Hắn đặt mạnh chung rượu xuống bàn, ngẩng lên nhìn Vệ Lạc. Bắt gặp ánh mắt ôn nhu, lo lắng của nàng, hắn mỉm cười. Nụ cười tuy có chút gượng gạo, nhưng vẫn có thể coi là rạng rỡ, hắn nhẹ giọng nói: "Lạc, ta ở đất phong rất tốt." Không trả lời câu hỏi của Vệ Lạc, hắn tiếp tục: "Cuộc chiến giữa các Tề công tử và chúng quyền quý ngày càng gay gắt, ta đã rút lui khỏi chức vụ ở nước Tề, chuyên tâm kinh doanh đất phong, đến thích khách cũng chẳng gặp. Ở nước Tề, ít ai còn nhắc đến Nghĩa Tín Quân ta."
Quả nhiên, nghe đến đây Vệ Lạc mỉm cười xinh đẹp. Ánh mắt nàng sáng lên, nhìn thấy hắn vui vẻ, liên tục gật đầu: "Tốt, rất tốt! Nhưng mà, chúng quyền quý ở nước Tề, chàng vẫn cần phải cẩn trọng, lấy thân thiện làm trọng, dùng mưu kế khống chế. Dù không có lợi, cũng phải khiến người ta không thể hãm hại."
Tố gật đầu: "Ừ, ta đang làm như vậy."
Hắn nhếch miệng cười, tám chiếc răng dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên, cùng đôi mắt đào hoa lưu chuyển, nụ cười ấy thật rạng rỡ: "Lạc, ta đã hạnh phúc."
Kỳ thật ta biết, thời điểm ta đem hai thành đổi lấy nàng, nàng dựa vào gối ta, ta ngâm nga cho nàng nghe, đó mới gọi là hạnh phúc! Khi cùng nàng du ngoạn trên thuyền, dựa vào nhau giữa hồ nước, mới gọi là hạnh phúc! Từ đó về sau, ta đã không biết thế nào là hạnh phúc. Nhưng mà, Lạc mong ta hạnh phúc, ta liền hạnh phúc!
Vệ Lạc đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
Tố ngậm cười, vui vẻ nói tiếp: "Đất phong nhiều rừng rậm thú dữ, ta thường đi săn một mình. Có một con sông dài hai mươi dặm, ta còn sắm một chiếc thuyền nhỏ, giương đuốc chơi suốt đêm."
Quả nhiên, Vệ Lạc nghe vậy, nụ cười càng thêm tươi tắn, mây mù u ám đã tan đi hơn nửa.
Dưới bóng cây, hai người ngồi đối diện, dung mạo đều hoa nhường nguyệt thẹn, tươi cười rạng rỡ, khung cảnh thật đẹp.
Sau hồi lâu trò chuyện, Tố ngừng lại, trong lúc Vệ Lạc dần thu lại nụ cười, hắn trầm giọng nói: "Hiện giờ trong thành Tân Điền, chúng hiền sĩ bàn tán xôn xao đều là về nàng."
Hắn lo lắng nhìn Vệ Lạc, thấy nàng vẫn bình thản, mới nói tiếp: "Lạc, Tấn Hầu vừa mới kế vị, nàng là phu nhân, nhất cử nhất động đều bị người đời chú ý. Nàng, có lẽ nên an phận một chút."
Lời hắn nói là khuyên nhủ.
Vệ Lạc nghe ra trong lời Tố có sự lo lắng và hoang mang. Đúng vậy, hắn và Kính Lăng, cũng như mọi người đều không thể hiểu sự kiên trì của nàng.
Dưới ánh mắt tha thiết của Tố, Vệ Lạc cười chua xót. Nàng chớp mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa bên trái, ngọn núi không cao nhưng mây mù bao phủ, nhìn thật tĩnh lặng.
Sau một hồi lâu, nàng chua xót nói: "Tố, ta biết chàng lo lắng điều gì. Nhưng mà, lúc này không nói ra, cả đời sẽ không có cơ hội nói nữa. Lúc này không kiên trì, sẽ không còn lý do gì để kiên trì."
Hiện giờ Kính Lăng mới lên ngôi Tấn Hầu, mọi quy củ, nhân sự, trật tự đều đang trong quá trình thiết lập. Nếu đợi đến sau này, khi hậu cung của hắn đã đầy ắp nữ nhân, khi mọi thứ đã vào khuôn phép, nàng muốn thay đổi sẽ khó hơn gấp mười lần! Hơn nữa, người bị ảnh hưởng cũng không chỉ có nàng và Kính Lăng.
Nếu đợi đến sau này mới nói, những nữ nhân đã ở trong hậu cung, dù nàng có làm gì cũng đã là tổn thương cả đời với họ.
Không muốn làm tổn thương thêm người khác, chỉ có thể kiên trì vào lúc này!
Lời Vệ Lạc nói, Tố không thực sự hiểu. Nhưng hắn biết, Vệ Lạc không nghe theo lời khuyên của mình.
Hắn lo lắng nhìn Vệ Lạc, nói thêm: "Lạc, tội gì như vậy? Ta thấy Tấn Hầu yêu nàng rất sâu. Nàng cứ khăng khăng như thế, ta sợ khó tránh khỏi sóng gió."
Hắn nói rất chậm, vừa nói vừa cẩn thận lựa lời, sợ nói nặng làm Vệ Lạc bất an.
Vệ Lạc lắc đầu, nhắm mắt lẩm bẩm: "Chuyện này, đừng nói vội."
Nàng vẫn kiên trì, vẫn cố chấp như vậy!
Tố nhìn nàng, không khỏi thở dài.
Nghe tiếng thở dài của hắn, Vệ Lạc cười khổ.
Đúng lúc này, một kiếm khách từ con đường rợp bóng cây đi tới, chắp tay cúi đầu nói với Tố: "Chủ thượng, đã muộn rồi."
Hắn đang thúc giục Tố rời đi.
Tố quay đầu lại, thấy những kiếm khách hiền sĩ đi cùng mình đều có ý giục giã. Đúng vậy, vừa rồi khi Tấn Hầu yêu cầu hắn đến đây, những người này đã thấy rõ, Tấn Hầu rất chiếm hữu với phu nhân của mình. Hắn và Vệ Lạc ở bên nhau quá lâu, nói chuyện quá nhiều sẽ khiến Tấn Hầu tức giận.
Nhóm hạ thần của hắn sợ chọc giận Tấn Hầu, trong lòng bất an.
Cùng lúc đó, một thị tỳ đến bên cạnh Vệ Lạc, hướng nàng hành lễ: "Phu nhân, mời người tắm rửa thay y phục, chuẩn bị cho yến tiệc tối nay."
Vệ Lạc gật đầu, nhìn thoáng qua những kiếm khách bên cạnh Tố, đứng lên khẽ hành lễ với hắn: "Lạc có võ dũng hơn người, đã hơn hẳn bậc trượng phu tầm thường. Thế gian này đã không còn ai có thể thương tổn, hà tất phải sầu lo? Tố, ta xin phép cáo lui!"
Nàng chậm rãi lui về phía sau.