Chương 24: Chuẩn bị
" Bây giờ ta đã khác trước rồi, ta có thể đi săn, cũng biết chiến đấu. Không thì mi cho người đánh nhau với ta thử xem đi!" Hoàng Bảo nói với Tranh.
Tranh nhìn Hoàng Bảo từ trên xuống dưới, mày cũng buông lỏng ra, nhếch mép cười, nói: " Bây giờ mi đánh với ta, nếu mi thắng, ta và Vu sẽ đồng ý cho mi đi với mọi người."
" Đánh thắng thủ lĩnh, chuyện đùa à? Nếu ta thắng, ta được làm thủ lĩnh luôn không?" Trán Hoàng Bảo hiện vài vạch đen, đây là hố hắn à, thật ra vẫn là không muốn cho hắn đi đây mà. Dù hắn tiến bộ lớn nhưng chưa đến mức thắng được Tranh đâu, hắn vẫn tự biết mình chưa đủ trình.
So về thể hình, Hoàng Bảo không sánh được, hắn mới cao đến ngang cổ Tranh. Dù đã trải qua thời gian gọi là ăn uống khá đầy đủ, hắn mới chỉ được coi là có da có thịt, có thêm chút cơ bắp mà thôi, còn Tranh lưng hùm vai gấu…
Còn so về thể lực và sức chiến đấu, Hoàng Bảo đã có sự tập luyện hàng ngày, có ưu thế là đã từng học võ và các kỹ xảo chiến đấu, nhưng hắn vẫn khó có phần thắng trước Tranh, người đã có kinh nghiệm trải qua những cuộc chiến sinh tử sau nhiều cuộc đi săn.
"Ha ha." Tranh cười khan hai tiếng sau đó tiếp tục nói: " Ta cũng biết mi đã tiến bộ rất nhiều nhưng mi tương lai là Vu của bộ lạc, chuyến đi này quá nguy hiểm. Mi cần thứ gì có thể nhắn gửi cho người khác mang về được mà."
" Đúng vậy, mi ở lại bộ lạc, giúp bộ lạc, như vậy không phải tốt hơn sao? À mà mi đang định bắt dê núi về nuôi mà, không định bắt nữa à?" Vu cũng tham gia khuyên bảo, còn lảng sang chuyện dự định dang dở của Hoàng Bảo hôm trước.
" Dê vẫn phải bắt, nhưng chuyến này ta cũng muốn đi!" Hoàng Bảo kiên trì. " Có những đồ tận mắt ta thấy mới có thể biết được. Thứ ta nhắn gửi bọn họ có thể nhớ bao nhiêu chứ. Hơn nữa ta đâu vẽ được giỏi như Sơn để mà vẽ ra cho bọn họ biết. Còn các công việc trong bộ lạc không phải còn có Vu và thủ lĩnh đó sao?"
Thấy Hoàng Bảo vẫn kiên quyết muốn đi, Vu thở dài một cái, sau đó theo Tranh trao đổi một lúc lâu, cuối cùng cả hai cũng đồng ý cho hắn theo đội.
Tiếp đó, Tranh đi đến chỗ Thạch nói ra mục đích và thảo luận chọn ra thêm 8 người nữa, chuẩn bị cho hai ngày nữa sẽ xuất phát. Mãnh và Dũng cũng được chọn đội. Tên Mãnh lắm mồm thật nhưng được cái rất nhanh nhẹn, còn Dũng lại trái ngược hẳn với em trai, rất trầm ổn và trấn tĩnh trước mọi tình huống.
Sau khi quyết định đội hình, những người trong đội đi trao đổi được tập hợp lại, thảo luận những gì cần thiết mang theo và thứ để trao đổi với bộ lạc Diêm Sơn.
" Lộ trình đi lần này sẽ đi xuôi theo dòng nước đến bãi đá ven hồ Đuôi Kiến, nơi mà mỗi năm các bộ lạc giao dịch, sau đó đi theo hướng mặt trời mọc thêm 3 ngày đường là sẽ đến khu vực bộ lạc Diêm Sơn. Cả đi cả về sẽ mất cả một tháng, nên trong thời gian này, tất cả phải nghe theo Thạch chỉ huy để đảm bảo an toàn. Lần này Hoàng Bảo cũng sẽ đi theo, nên cả đội cũng phải chú ý bảo vệ hắn." Tranh đứng trước mặt mọi người trong đội, lên tiếng.
Cả đội nghe vậy, đều quay sang nhìn Hoàng Bảo cười cười, họ cũng đều biết tầm quan trọng của Hoàng Bảo mà.
"Được rồi, lần này cần mang theo những gì thì mọi người đều chuẩn bị sẵn cả đi để tránh đến lúc đi lại bỏ sót." Tranh nói tiếp.
" Lần này ta sẽ mang theo con dao, và mũi lao sắt của ta đi, cho bọn bộ lạc Diêm Sơn ghen tỵ đã đời luôn. Hừ hừ.. Lần trước ta đi tham gia trao đổi với thủ lĩnh, bọn chúng tỏ ra kiêu căng như gì ấy, chúng ta hỏi mà mặt cứ hếch lên trời thôi." Mãnh nói với thanh niên tên Tráng bên cạnh.
" Không được!" Tranh nghe được vội lên tiếng phản đối. " Lần này đi được mang theo đồ sắt nhưng v·ũ k·hí cũ bằng đá vẫn phải đem đi. Không được phép khoe đồ sắt ra! Ai biết bọn người của bộ lạc khác thấy có c·ướp đoạt không chứ! Giết người c·ướp đồ, sau đó đi lên đánh chiếm bộ lạc ta cũng không phải không có khả năng! Rất nhiều bộ lạc đã từng như vậy rồi! Mãnh! Mi biết trước ngọn núi của bộ lạc Diêm Sơn là ai ở không?"
" A… Là ai ở?" Mãnh không nghĩ ra, ngu ngơ gãi đầu hỏi lại.
" Ta nghe cha ta nói là ban đầu bộ lạc Đá Mặn ở ngọn núi kia, sau đó bộ lạc Diêm Sơn khi đó chưa được gọi là Diêm Sơn, mà gọi là cái gì đó ta không nhớ nữa, đánh chiếm lấy ngọn núi đó, và người của bộ lạc Đá Mặn còn b·ị b·ắt làm nô lệ khai thác muối cho bọn họ cơ, còn thủ lĩnh, Vu và những chiến sĩ mạnh mẽ đều bị g·iết cả. Sau nó bọn họ mới đặt tên lại là Diêm Sơn cho đến hiện tại đấy." Thanh niên tên Lực lên tiếng trả lời cho Mãnh.
Tranh gật đầu: "Đúng rồi! Lần này đem theo đồ sắt để tăng sự an toàn cho đội, nhưng khi gần đến nơi phải đổi lại đồ đá cũ rồi đem giấu đồ sắt thật kỹ ngay, không được cho người khác thấy. Trừ trường hợp không còn cách nào nữa mới được phép dùng."
Mãnh nghe vậy liền ỉu xìu, ngồi đó nghịch ngón tay.
Tranh cảnh cáo Mãnh tiếp: " Mi cẩn thận mà giữ mồm giữ miệng đấy biết chưa, chuyện này liên quan đến tính mạng của toàn bộ lạc đấy." Sau đó, Tranh nhìn sang những người khác: " Không chỉ riêng Mãnh, ai cũng phải chú ý giữ kín miệng, nếu lộ ra ta sẽ bẻ cổ người đó đấy, biết chưa?"
Đám người vội vàng gật đầu lia lịa, miệng hô " Đã rõ." Bọn hắn hiểu được tầm quan trọng của đồ sắt và những gì Tranh thủ lĩnh đã nói.
Hoàng Bảo ngồi bên cạnh cảm thấy thật bái phục gã Tranh thủ lĩnh này, suy nghĩ rất cẩn thận. Thất phu vô tội hoài bích có tội - Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Nếu bộ lạc Sa Hà mạnh mẽ đủ để bảo vệ thứ đồ sắt quý giá này thì tốt, còn như hiện tại mà lộ ra chỉ có thể bị diệt tộc mà thôi.
" Lần này chúng ta sẽ đổi bao nhiêu muối?" Dũng hỏi vào vấn đề quan trọng nhất.
" Ba túi muối, bây giờ chúng ta càng ngày càng tốt, muối cũng cần nhiều hơn. Lần sau khi tham gia trao đổi giữa các bộ lạc sẽ đổi thêm nữa." Tranh trả lời.
" Chúng ta dùng thứ để đổi muối với bọn họ?" Dũng hỏi tiếp.
"Lần này chúng ta quyết định sẽ mang theo đồ gốm và thịt muối của lợn rừng mới làm kia. Hãy cố gắng lấy giá thấp nhất có thể đổi." Tranh nói.
Đám người đang gật gù nghe Tranh phân phó và đề cử các vật dụng thì đột nhiên Hoàng Bảo quay sang, lên tiếng hỏi: " À, Thạch! Chuyến đi lần này chúng ta đi bộ dọc theo đường sông sao?"
" Không thì đi bằng gì?" Thạch không hiểu, hỏi ngược lại.
" Ta đang nghĩ chúng ta nên làm một chiếc thuyền, lớn hơn cái bè gỗ trước kia, để xuôi theo dòng nước. Như vậy thời gian đi sẽ có thể nhanh hơn, cũng an toàn hơn trên bờ." Hoàng Bảo nói ra những suy nghĩ từ nãy giờ.
" A! Đúng nhỉ! Tốt đấy! Bây giờ chúng ta có đồ sắt, sẽ còn làm nhanh hơn trước rồi!" Cả đám mắt đều sáng bừng cả lên.
Sau khi chốt hạ việc di chuyển bằng thuyền, nói là làm, cả bộ lạc bắt tay vào làm thuyền.
Nội tạng, xương, đầu của 8 con lợn vẫn chưa bị xử lý hết nên không hề có vấn đề về thức ăn, giờ bọn họ chỉ cần tập trung công việc làm thuyền thôi.
Đội thợ rèn theo lời Hoàng Bảo diễn tả, cũng đã chế tạo được cưa bằng cách rèn một thanh sắt dài có các răng cưa sắc bén, sau đó cố định vào khung gỗ làm khung và tay cầm.
Làm thuyền không dễ dàng như làm bè gỗ. Đầu tiên cần lựa chọn những cây gỗ chắc sẵn. Tiếp đến cắt gỗ ra đóng khung thuyền bằng các khớp nối và đinh sắt. Sau đó là dùng các tấm ván gỗ uốn cong, ghép lại một cách kín kẽ vào khung thuyền. Cuối cùng là hong khô thuyền để đảm bảo gỗ chịu được sự giãn nở, tránh gây ra tình trạng nứt hoặc gãy thân và các mảnh thuyền, đặc biệt là các mối nối.