Chương 23: Thịt hun khói và lạp sườn
Đội săn mang theo v·ũ k·hí, chậm rãi đi đến hố bẫy. Càng đi đến gần, đám người càng nghe rõ ràng những tiếng rên rỉ yếu ớt từ dưới hố truyền ra.
Những nhánh cây và lá cây che phủ hố đã không còn tại bên trên nữa. Ở dưới hố bẫy, có vài con lợn rừng đang thoi thóp kêu rên, có con đã hoàn toàn yên lặng. Vùng cổ và vùng bụng bị cọc nhọn xuyên thủng, máu tươi đã chảy ra thấm đẫm những lá cây và khoảng đất phía dưới.
Những con lợn rừng này rất lớn, mỗi con cũng phải nặng trên dưới 4 tạ, toàn thân lông đen,vẻ mặt hung ác với hai cây răng nanh cứng rắn, sắc nhọn chỉa ra phía trước. Nếu như không phải chúng đang thoi thóp b·ị t·hương, chỉ gặp duy nhất một con như vậy ở bên ngoài cũng đủ khiến mọi người phải bỏ chạy rồi.
Lần đặt bẫy này, bộ lạc thu hoạch được tổng cộng đến 8 con lợn rừng sập bẫy. Ai nấy cũng đều rất hưng phấn, chuyện bọn chúng p·há h·oại ruộng khoai cũng được bỏ qua không nhắc đến. Thậm chí có người còn rất mong chúng lại đến nữa, chúng đến, sập bẫy, lại có thêm đồ ăn. Dù sao đối với người trong bộ lạc, có thịt ăn là hạnh phúc, họ chưa quen với cây lương thực lắm, họ chỉ đau lòng vì đồ ăn bị phá thôi, giờ có thịt bù lại họ vui còn không kịp ấy chứ.
" Đeng, Thụ! Mau đi lấy chậu gốm về đây! Vẫn còn có thể lấy được chút máu đấy!" Tranh lên tiếng phân phó.
" Đi nhanh! Nhanh lên! Ai da… Phí mất bao nhiêu là máu rồi!" Mãnh sót ruột kêu lên thúc giục.
" Mi nhanh thì mi sao không lấy đi!" Thụ vừa chạy đi vừa ngoái đầu lại hét với Mãnh.
Tranh liếc qua Mãnh một cái, Mãnh đang định hét tiếp thì vội vàng ngậm miệng lại.
Sau khi lấy được chậu gốm, đội săn lần lượt nhảy xuống hố bẫy, cẩn thận tránh đi những cọc gỗ sắc nhọn. Vài con lợn rừng đang hấp hối thấy có người đến còn cố vặn vẹo thân mình hừ hừ kêu lên, ánh mắt phẫn nộ như muốn t·ấn c·ông mấy người này. Hiển nhiên hành động này của chúng nó rất ngu ngốc, chúng càng động, v·ết t·hương càng sâu hơn, c·ái c·hết cũng sẽ đến càng nhanh hơn.
Đội săn cũng chẳng thèm để ý đến chúng. Lũ lợn này bây giờ là nỏ mạnh hết đà, đã chẳng gây nguy hiểm được gì rồi.
" Éc!!!!!" Sau một nhát dao chọc vào, tiếng kêu thảm thiết phát ra bởi chút sức lực cuối cùng vang lên, máu tươi theo con dao rút ra được hứng lấy bằng chậu gốm. Vì bọn lợn rừng đã mất máu quá nhiều, nên máu chảy ra chẳng được bao nhiêu thì bọn chúng đã im bặt.
Cẩn thận rút hết những cọc gỗ cắm trên thân những con heo ra, đội săn phải hợp lực cả 10 người mới nâng được từng con ra khỏi hố bẫy. Sau khi nâng hết heo rừng ra khỏi hố, mọi người lại cắm cọc bẫy và phủ cành lá cây cỏ lên lại như cũ rồi mới khiêng chiến lợi phẩm về hang.
" Thịt lần này nhiều như vậy, mọi người định xử lý như thế nào?" Hoàng Bảo lên tiếng hỏi Tranh.
" Mi thấy làm thế nào thì tốt? Bây giờ trời nóng, lại rất hay mưa, phơi thịt khô rất dễ bị hư, không thể giữ được lâu." Tranh cau mày, hiển nhiên hắn ta vẫn chưa có biện pháp nào thỏa đáng.
" Làm thịt muối hun khói đi với lạp sườn đi. Còn dư lại phần xương và nội tạng khác thì ăn trong vòng những ngày này." Hoàng Bảo đề nghị.
" Lạp sườn? Nội tạng?" Tranh không hiểu.
" Lạp sườn là dùng thịt heo thái mỏng, ướp gia vị rồi nhồi vào lòng lợn. Cái đoạn dài dài trong bụng ấy. Sau đó đem hun khói. Nội tạng là tất cả những thứ có ở trong bụng." Hoàng Bảo giải thích.
" À. Nhưng trong lòng lợn toàn phân, không ăn được, hôi lắm." Tranh lắc đầu không đồng ý.
" Rửa sạch cẩn thận là được mà. Mấy thứ này ăn ngon mà bảo quản cũng được rất lâu nữa." Hoàng Bảo thuyết phục.
Tranh suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, bây giờ hắn không nghĩ ra được biện pháp khác. " Vậy được. Bây giờ chúng ta bắt đầu làm thế nào?"
" Mi cho mọi người lọc mỡ ra, cái phần thịt béo màu trắng ấy, rửa sạch cắt miếng vừa ăn. Còn nội tạng thì tim gan để riêng ra, còn dạ dày, lòng,.... thì để riêng cho ta xử lý. Còn nữa, mi lấy muối đi. Càng nhiều càng tốt!" Hoàng Bảo nói.
Tranh gật đầu, sau đó bắt đầu phân phó mọi người làm việc. Da lợn rừng được lột ra phơi, để dành thuộc da rồi sử dụng khi cần thiết, đầu lợn, nội tạng cũng được lóc ra để một bên. Còn lại các phần còn lại được đem đi ướp muối, sau đó treo lên hun khói.
" Đây là chỗ muối cuối cùng của bộ lạc đấy, dùng hết sẽ không còn nữa, cuộc trao đổi vật phẩm còn rất lâu nữa mới đến." Vu đi ra, đưa một túi muối cho Hoàng Bảo dùng xử lý thịt.
Vốn là số muối đã được tính kỹ, đủ sử dụng tiết kiệm cho một năm, nhưng là bộ lạc làm ra đồ gốm, đồ nấu cùng với tổ chức ăn mừng, chúc mừng những phát hiện mới của bộ lạc, muối đã tiêu hao rất nhiều. Bây giờ mới đầu mùa mưa mà bộ lạc đã chẳng còn bao nhiêu muối.
Cầm túi muối trong tay mà Hoàng Bảo thấy rất áp lực. Nhưng áp lực thì áp lực, muối vẫn cứ phải dùng nếu không đồ ăn sẽ không nên.
Hoàng Bảo cố gắng tiết kiệm hết sức, chỉ đành dùng muối xoa qua bề mặt những miếng thịt rồi đem treo lên hun khói. Trong khói bếp có chứa nhiều chất làm ức chế vi sinh vật phát triển, giúp bảo quản thịt lâu mà không hư thối, mà nhiệt độ cao cũng khiến thịt được hong khô. Hơn nữa hun khói còn làm tăng hương vị khiến cho thịt trở nên thơm ngon hơn.
Còn lạp sườn thì cách làm cũng gần giống với lạp xưởng, nguyên liệu cũng giống nhau, chỉ khác nhau về gia vị ướp và lạp sườn thì thường được đem đi hun khói. Lạp xưởng có nguồn gốc từ Trung Quốc, còn lạp sườn thì có nguồn gốc từ một số dân tộc miền núi phía bắc của Việt Nam.
Lòng lợn được lộn qua lộn lại rồi vò qua với một ít lá cây để sạch nhớt, rồi rửa sạch nhiều lần cuối cùng thổi bong bóng để làm lớp bao bọc bên ngoài lạp sườn. Nhân lạp sườn làm bằng thịt thái mỏng, ướp các loại gia vị thơm sau đó sẽ nhồi vào lòng lợn đã được thổi bong bóng. Chỉ tiếc là ở đây không đủ gia vị, muối còn phải tiết kiệm nên Hoàng Bảo chỉ có thể ướp muối nhạt. Sau khi dùng dây buộc thành từng đoạn thì lạp sườn cũng được treo lên hun khói.
Với số lượng lớn thịt lợn rừng như vậy, chỉ riêng việc sơ chế và thái các nguyên liệu cũng mất cả một ngày thời gian. Vậy nên đến 3 ngày sau, bộ lạc mới hoàn thành việc chế biến thịt để dự trữ. Cũng trong thời gian này, chuồng thỏ cũng đã được tranh thủ làm xong, thỏ cũng đã được chuyển vào chuồng mới.
" Hiện tại bộ lạc ta chỉ còn có chút ít muối thôi, chúng ta cần cho người đi đổi muối." Vu lên tiếng thảo luận với Tranh, từ giờ đến hết mùa khô còn rất lâu, mà bộ lạc thì không thể thiếu muối được.
" Ừ. Lần này không phải tham gia trao đổi giữa các bộ lạc, chúng ta phải đi đến bộ lạc Diêm Sơn, cả đi cả về cũng mất cả tháng thời gian rồi. Do đường đi rất xa, lại rất nguy hiểm. Lần này hãy Thạch dẫn theo 9 người nữa cùng đi đi." Tranh đồng ý nhưng mặt mày đều nhíu chặt cả lại, anh cũng biết chuyến đi lần này có thể sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
" Ta cũng muốn đi!" Hoàng Bảo nghe được, lên tiếng tự ứng cử. Hắn muốn đi ra xem xét thế giới bên ngoài của nơi này, nếu có gặp được thứ nào hữu ích còn có thể đem về cho bộ lạc.
" Không được. Chuyến đi này rất nguy hiểm, đây không phải trò đùa đâu. Mi hãy ở lại bộ lạc đi!" Vu và Tranh đồng thời lên tiếng phản đối.
" Ta có năng lực tự bảo vệ mình mà. Hơn nữa ta muốn đi ra ngoài thăm thú, tìm nhiều thứ giúp ích cho bộ lạc." Hoàng Bảo cố thuyết phục.
" Mi đừng tưởng mi có thể đánh thắng Đeng là có thể an toàn khi ra ngoài nhé, ở bên ngoài kia còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với những lần đi săn ở trong thung lũng này nhiều." Tranh vẫn lắc đầu.
Hoàng Bảo nhướn mày. Chuyện này cũng đã cách đây mấy tháng rồi có được không? Lúc đó hắn còn chưa đi săn được đâu đấy. Hơn nữa trải qua vài tháng luyện tập, thân thể hắn đã tiến bộ rất nhiều rồi.