Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 13: Kẻ đi săn săn kẻ đi săn




Chương 13: Kẻ đi săn săn kẻ đi săn

Sau khi hoàn thành việc trồng trọt, Hoàng Bảo dặn dò đội hái lượm chú ý nhổ cỏ dại rồi tiếp tục theo chân đội săn đi vào rừng. Hiện tại vẫn đang là mùa xuân, không khí ấm áp, trời lâu lâu lại đổ xuống vài cơn mưa nhỏ thấm ướt cây cỏ, đất đai nên ruộng khoai không phải bận tâm gì đến vấn đề tưới tiêu cả.

Sau khi vào rừng đội săn nhanh chóng bắt gặp được hai con gà rừng, một con thỏ và một con Po ba đuôi đang nhảy qua nhảy lại trên cây. Đến khi đi được gần một buổi thì đội săn lại phát hiện ra dấu vết của một đàn động vật nhỏ. Đổi hướng đi theo đường đi của chúng thêm tầm nửa tiếng đồng hồ, bọn họ trông thấy 6 con hoẵng đang ăn cỏ. Hôm nay có vẻ khá may mắn.

Quan sát một hồi lâu không thấy động tĩnh của thú dữ, cả đội đang định tiến hành bao vây thì một cơn gió nhẹ thổi qua khiến sắc mặt của mọi người đồng loạt biến đổi, vội đưa mắt nhìn về phía hướng gió thổi.

" Ở đây có Hùm. Mọi người cẩn thận!" Tranh hạ giọng nhắc nhở.

" Chúng ta tránh đi à?" Có người nhỏ giọng hỏi lại. Có vẻ con Hùm này cũng đang theo dõi đàn hoẵng kia. Đối đầu với Hùm, đội săn hiện tại có hơn 40 người, có thể g·iết được nó, nhưng thể nào cũng có người b·ị t·hương hoặc m·ất m·ạng a.

" Đi qua bên kia, cẩn thận!" Tranh cũng hiểu việc này, suy nghĩ vài giây rồi ra lệnh cho đội săn di chuyển ngược hướng với vị trí con Hùm.

Mọi người đều nín thở, cố gắng hành động nhẹ nhàng hết sức có thể. Không khí như bị dồn nén lại, tất cả đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức họ còn có thể nghe được tiếng tim đập hồi hộp của bản thân mình.



Thật không ngờ vào lúc này, một người đi phía bên góc trái đội vì quá căng thẳng, chỉ mải chăm chú nhìn vào vị trí con Hùm mà không để ý dưới chân, hắn ta vấp phải gốc cây ngã "uỵch" một cái xuống đất.

Tiếng động ấy như phá tan bầu không khí yên lặng này. Từ sau bụi cỏ lớn, con Hùm đột nhiên gầm một tiếng thật lớn rồi nhảy chồm ra. Nó không t·ấn c·ông về phía đàn hoẵng nọ mà chạy nhanh về phía đội săn.

Con Hùm đã theo dõi đoàn người khá lâu. Trong mắt nó, họ đã trở thành con mồi trông còn hấp dẫn hơn cả đàn hoẵng phía trước.

Thấy con Hùm xuất hiện, người bị ngã nhanh nhẹn bật dậy, đứng lên lùi về phía đội ngũ. Đội săn không có ai chạy đi mà nhanh chóng lên tư thế chuẩn bị, đồng loạt giương v·ũ k·hí lên.

Con Hùm dừng lại phía trước đám người. Nó không t·ấn c·ông ngay mà hạ thấp thân mình, nhe hàm răng vàng sắc nhọn, miệng gầm gừ, ánh mắt nhìn vào đám người bọn họ như thách thức, như dọa dẫm. Đội săn đông người nhưng con Hùm không hề sợ hãi. Trong mắt nó, con mồi nhiều như vậy đủ cho nó ăn no nê. Còn v·ũ k·hí ư? Nó chẳng bận tâm đến mấy cái cây que đó.

Con Hùm này rất lớn, cao gần 2m, thân dài 5m, to gấp ba lần con hổ trong sở thú, trông rất đáng sợ. Thể hình to lớn nhưng Hùm rất linh hoạt và nhanh nhẹn. Nó không hề tỏ ra hấp tấp mà bước từng bước vòng quanh tìm cơ hội. Hai bên đề phòng nhìn chằm chằm vào nhau.

Thình lình, con Hùm nhảy chồm về phía người ở phía ngoài cùng, có vẻ nó thấy đây là kẻ dễ t·ấn c·ông nhất trong đám người. Người này cũng không hề hoảng loạn, phản ứng cực nhanh ném lao về phía Hùm rồi né người tránh đi. Nhưng không được như mong đợi, lao ném không trúng mục tiêu, hắn ta cũng né không kịp, bị một chân trước của Hùm cào trúng vai rồi ngã lăn ra đất.

" Giết nó....!"



Ngay khi con Hùm có hành động, đội săn cũng hét lên rồi đồng loạt ném v·ũ k·hí về phía nó. Hùm ta thân thể to lớn, là đích ngắm tốt cho mọi người, nhưng da nó rất dày, bao nhiêu v·ũ k·hí phóng đến lại chỉ bị một mũi lao cùng vài mũi tên đâm trúng, còn lại đều đập vào thân hoặc đầu rồi rớt xuống đất.

Hiển nhiên, chỉ với vài v·ết t·hương này thì chưa thể hạ gục con Hùm ngay được. Nó ngửa đầu lên trời, gầm lên một tiếng vang dội cả khu rừng, rồi đưa đôi mắt đỏ ngầu đầy sự khát máu nhìn đám người đáng giận kia. Bị đau khiến nó rất giận dữ.

Con Hùm mặc kệ người bị ngã gần bên, bất chấp nhảy chồm về phía đám người làm tổn thương nó. Mọi người hoảng sợ vội tản ra. Lúc này Tranh từ phía bên cạnh bật nhảy lên lao đến, tay cầm con dao xương cắm phập vào trên vai Hùm.

Con Hùm lại gầm lên một tiếng đồng thời lắc mình hất văng Tranh ra xa. Sau đó, nó quay sang nhảy chồm lên một người ở gần nhất. Xem ra con dã thú này bị chọc giận làm nó nổi lên sự khát máu, nó b·ị t·hương lại không hề rời đi mà nhất quyết liều mạng với đám người.

Hùm vồ ngã được người kia, cúi người ngoặm vào cổ hắn ta. Hoàng Bảo đang ở gần đó vội học theo Tranh, bật nhảy lên rồi dùng hết sức cắm phập con dao vào cổ Hùm để cứu người. Cũng đồng cảnh ngộ, Hoàng Bảo bị hất văng đi, đập người vào một thân cây rồi mới ngã xuống đất.

Con Hùm không cam lòng, nó quay người lại bất chấp lao thẳng vào đám người. Trong lúc hỗn loạn mọi người cũng đã nhặt lại được v·ũ k·hí, nên khi Hùm lại lao đến, họ nhanh chóng tản ra rồi ném tới tấp lao, mâu về phía nó. Lần này có vài người bị xô ngã nhưng các v·ết t·hương trên thân Hùm cũng trở nên nhiều hơn.



Ngay khi con Hùm đang định vồ vào một người chưa kịp đứng lên, một cây giáo nhọn cắm phập một nhát sâu vào bụng nó. Người ra tay là Thạch, người mạnh chỉ sau Tranh thủ lĩnh. Hùm cuối cùng cũng ngã xuống. Hiển nhiên Sau các v·ết t·hương nó đã không được nhanh nhẹn và mạnh mẽ như ban đầu nữa.

Nhân cơ hội này, những người còn lại đều tiến lên dùng sức cắm mạnh v·ũ k·hí vào thân Hùm. Trên người nó hiện tại chồng chất các v·ết t·hương, cắm đầy lao nhọn, dao và mũi tên.

Con Hùm đã dần trở nên đuối sức. Nó vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố gắng giãy dụa đứng dậy nhưng không còn cơ hội nữa. Cuối cùng, nó bị một tảng đá lớn đập thẳng vào đầu, kết liễu những ngày tháng chúa tể rừng xanh. Trong đôi mắt mở trừng trừng của nó còn chất đầy sự hung ác và không cam lòng.

Con Hùm đ·ã c·hết. Đội săn như mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Sau khi hoàn hồn lại, mọi người vội vàng chia nhau ra xem xét những người b·ị t·hương.

Người bị Hùm cắn trúng sắp không qua được, hắn ta bị cắn ngay cổ, trên ngực còn những vết cào lớn chảy đầy máu tươi. Cả người đã chìm vào hôn mê sâu, chân tay trở nên lạnh ngắt, hơi thở cũng yếu dần. Hoàng Bảo vội dùng da thú và cỏ khô đè v·ết t·hương trên cổ hắn ta, còn mọi người vội rắc thuốc bột lên v·ết t·hương để cầm máu.

Chỗ thuốc bột này là do Hoàng Bảo dùng cỏ nhọ nồi phơi khô tán nhỏ, rồi chia cho mọi người phòng thân. Bột nhọ nồi khô có chứa vitamin K giúp đông máu, rắc lên v·ết t·hương sẽ cầm máu tốt hơn dùng các loại cây khác giã tươi đắp lên nhiều.

Vết cào trên người được thuốc cầm máu tốt nhưng v·ết t·hương trên cổ quá lớn, dù Hoàng Bảo đè lại mạch máu nhưng bản thân hắn cũng biết đây chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi mà thôi.

Kỳ tích cuối cùng không hề xuất hiện, người nọ đã không qua khỏi. Hắn đã mất máu quá nhiều, v·ết t·hương lớn không có các bác sĩ cứu chữa kịp thời, chuyện ra đi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Cả đội săn đứng vây xung quanh, họ không nói câu nào mà im lặng nhìn về người kia. Sau phút giây trầm lặng, mọi người lấy lại tinh thần thu dọn trở về bộ lạc.

Vốn vui mừng vì tưởng hôm nay là một này may mắn khi liên tiếp gặp được con mồi, chẳng ngờ hôm nay hóa ra hôm nay lại là một ngày xui xẻo.

Nhìn đội săn trên người đầy những v·ết t·hương lớn nhỏ đã được xử lý, Hoàng Bảo rơi vào trầm tư. Hắn biết cuộc sống ngoài hoang dã rất nguy hiểm, nhưng không ngờ lại tàn khốc như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn tự trải nghiệm thực tế, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, tính mạng của con người sẽ trôi qua dễ dàng đến thế….