Chương 12: Đôi môi gợi cảm
Khoai lang là cây thân thảo mọc lâu năm. Những củ khoai hoang dã này có kích thước khá lớn, mỗi củ ước chừng đều tầm trên dưới một kí. Đội săn tay chân rất nhanh nhẹn, họ dùng đá, xương, mũi lao thậm chí là dùng cả tay không đào đất. Chẳng mấy chốc cả thửa đất bị hơn 30 người xới tung cả lên.
Khoảng đất mọc khoai lang này không lớn nhưng mọi người thu hoạch được rất tốt. Tính sơ sơ cũng đạt khoảng hơn 100 kg, khoai lang chất đầy gần 10 cái gùi. Nhưng nhìn thì nhiều chứ đem chia đều cho cả bộ lạc thì mỗi người cũng chẳng được ăn bao nhiêu cả.
Trở lại hang đá, Hoàng Bảo cùng Nu và chị Hồng đem một gùi khoai đi xuống sông. Từ khi được Hoàng Bảo cứu, chị Hồng rất nhiệt tình với hắn, thấy hắn làm gì cũng đều đến phụ giúp. Nu thì khỏi phải nói, Hoàng Bảo coi cô như một đứa em gái nên cả thức ăn hay làm gì cũng ưu tiên cô chút đỉnh.
Khoai lang được rửa sạch, gọt vỏ, cắt khúc rồi đem đi nấu canh thịt. Vốn hắn định luộc hay nướng ăn nhưng với số lượng khoai này thì đành ăn tiết kiệm chút thôi.
"Thật ngon~..." Những tiếng xuýt xoa liên tiếp vang lên. Khoai lang sau khi nấu đã trở nên chín mềm, cắn vào một miếng mà có cảm giác như tan ra trong miệng, mang mùi thơm của khoai với mùi của thịt nấu. Ngay cả nước canh cũng mang vị ngọt tự nhiên, uống rất ngon, chẳng mấy chốc mà một nồi canh lớn đã cạn sạch.
Vu có vẻ rất thích món này. Bình thường ông ăn khá ít mà hôm nay ông ăn hết 2 chén canh. Thứ này mềm mềm rất dễ ăn, ông đã có tuổi, răng yếu rồi nên thịt nướng rất khó nhai. Ông ăn xong mà cứ tủm tỉm cười cười, ra vẻ rất thỏa mãn. Khoảng thời gian này bộ lạc thay đổi rất nhiều khiến ông trông hồng hào, có tinh thần hơn trước đây.
" Vu, Tranh thủ lĩnh. Ta có chuyện muốn nói." Hoàng Bảo đi đến phía trước Vu và Tranh ngồi xuống.
" Chuyện gì? " Tranh thuận miệng đáp trong khi tay vẫn đang cầm thịt gặm.
" Hai người thấy khoai lang này thế nào?" Hoàng Bảo nói.
" Ăn rất ngon, dễ ăn. Chỉ là ít quá." Tranh trả lời. Hôm này mới đào được 10 gùi mà buổi tối thôi đã ăn hết một gùi rồi.
" Ta muốn đào hết chỗ bãi cỏ phía trước kia để trồng thứ này. Đến trước mùa đông có thể thu hoạch, không lo đói. " Hoàng Bảo chỉ ra bãi cỏ gần bờ sông.
" Trồng được à? " Vu lên tiếng. Trước đây bọn họ từng đào mấy cây trái đem về nhưng ít cây sống được, nếu sống được thì cũng ra rất ít trái.
" Ừ, lấy dây lang kia đem trồng là được."
Hoàng Bảo trả lời.
" Vậy thì làm đi." Vu và Tranh nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.
Thời gian qua, thái độ của Tranh với Hoàng Bảo đã tốt hơn rất nhiều, Tranh còn lên tiếng hỏi: "Có cần đội săn làm không?"
"Các anh vẫn nên đi săn kiếm thức ăn thôi, chỗ này ta lo là được." Hoàng Bảo trả lời.
Ngày hôm sau, trên khoảng đất trống bên bờ sông, toàn bộ cỏ dại được nhổ sạch sẽ. Những mảnh đá vụn cũng được thu thập lại. Do chẳng có dụng cụ gì, đám người chỉ còn cách dùng đá nhọn và cây gỗ đào bới lung lung cho đất tơi xốp nên phải mất 5 ngày mới hoàn thành việc cày xới và đánh luống, đó còn nhờ số người tham gia không ít. Hiệu suất này quả thật quá thấp a. Ở đây chưa có ai tìm được đồ kim loại, làm gì cũng thật bất tiện. Xem ra cần theo đội săn nhiều hơn, vừa học hỏi kinh nghiệm, vừa tìm kiếm thức ăn, nếu may mắn tìm được quặng thì không còn gì tốt bằng.
Sau khi đánh luống, Hoàng Bảo lại cho mọi người lấy đất phân ở dưới hố giữ thú để bón lót. Sau đó đem trồng những đoạn dây lang được chọn đã cắt ngắn sẵn xuống đất. Công việc cơ bản hoàn thành.
Hoàng Bảo cũng dành một khoảng đất để trồng cây sả. Sả trồng cũng rất đơn giản, chỉ cần chọn cây cứng, mập, tươi, không sâu bệnh, không bị dập nát, sau đó cắt bỏ lá già, rễ già rồi đem trồng trực tiếp xuống đất ẩm là xong.
Người trong bộ lạc đều đã phải trải qua khổ cực, họ đã quen nên mấy ngày nay mệt nhọc cũng không có ai kêu ca gì, trái lại trên mặt còn mang theo sự vui vẻ, trông chờ từng ngày để có thể thu hoạch đồ ăn.
____
" Hoàng Bảo! Hoàng Bảo!" Chưa thấy người đâu đã thấy tiếng Mãnh hô to ầm ĩ.
Hoàng Bảo đang kiểm tra lại ruộng khoai, nghe thấy tiếng Mãnh gào còn tưởng có chuyện gì xảy ra, vội vàng bỏ lại công việc trong tay đi xem.
Chỉ thấy Mãnh ào ào chạy đến, trước ngực ôm một gốc cây. Cây cao khoảng 1m còn nguyên bộ rễ dính đầy đất, trên các cành cây là những trái có màu xanh đỏ, hình dạng thuôn dài như ngón tay út.
Chạy đến trước mặt Hoàng Bảo, Mãnh cầm gốc cây này đưa đến trước mặt hắn như hiến vật quý. "Ta tìm thấy ớt cho mi rồi này, quả đỏ đỏ này ăn cay lắm. Xem này, ta ăn thử mà sưng hết cả miệng rồi này!"
Nói xong Mãnh còn ngẩng đầu lên khoe đôi môi sưng vù quyến rũ như người đẹp nào đó, vẻ mặt còn mang theo mong đợi chờ Hoàng Bảo khen. Hoàng Bảo thật sự muốn cười nhưng lại không đành lòng dập tắt sự hăng hái của thanh niên này. Hít hai hơi thật sâu Hoàng Bảo mới nín nhịn lại được, không dám nhìn thẳng vào Mãnh mà cúi xuống nhìn cái cây rồi trả lời:
"Ừ, mi giỏi lắm. Nhưng lần sau không được ăn thử đâu. Lỡ không phải ớt mà cây độc thì mi xong đời luôn rồi đấy."
" Ha ha. Lần sau ta đem về, không thử nữa. Mà mi nhìn ta giống con cá không, bọn anh Dũng cứ nhìn ta cười mãi đấy!" Nói rồi Mãnh còn chu mỏ lên. Hoàng Bảo cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng. Chính chủ còn không để ý, hắn bận tâm làm gì chứ.
" Mà thứ này mi nói ăn ngon mà, sao ta ăn một cái mà nóng cả miệng, chảy cả nước mắt vậy? " Mãnh chỉ vào trái ớt rồi ra vẻ tủi thân chớp chớp mắt.
" Ha ha. Cái này là gia vị, nấu ăn thì thêm một chút thôi. Mi ăn thử mà ăn cả một trái luôn hả? Lần sau nhớ không được thử, ta miêu tả vậy cho mọi người nhận biết thôi. Mà ta đã nhắc mọi người không được trực tiếp ăn thử rồi mà." Hoàng Bảo vẫn chưa ngừng cười, lắc lắc đầu, lại nhắc lại vấn đề đồ ăn thử. Tên Mãnh này nghĩ gì không biết, ăn thử thôi còn ăn nguyên quả, cắn một cái thấy cay còn không biết dừng lại rồi nhè ra sao?
" Ta thấy mi nói làm đồ ăn ngon, ta nghĩ ăn giống khoai nên ăn luôn." Mãnh cười hì hì.
"Ha ha. Được rồi, mi đi đi, ta đem trồng cây này rồi về hang. " Hoàng Bảo phất phất tay đuổi Mãnh đi về. Thật là, cái tên này mà ở hiện đại, tham gia giới giải trí là quá hợp luôn.
"Ừ. Mi nhớ làm món ngon cho ta đấy!" Mãnh rời đi nhưng vẫn quay đầu nhắn.
" Rồi rồi. Lát nữa sẽ có." Hoàng Bảo nói với theo.
Đem cây ớt trồng xuống gần chỗ trồng sả, hắn ngắt thử một trái lên ăn thử.
"Rít…" Ăn có chút xíu mà cay tê lưỡi, bảo sao người chưa ăn ớt bao giờ như Mãnh lại bị sưng cả miệng luôn chứ.
Hái thêm vài trái ớt chín, Hoàng Bảo trở về hang. Hôm nay đội săn bắn được ba con thỏ, Hoàng Bảo quyết định làm món thịt thỏ xào sả ớt.
Thỏ được lột da, chặt và thái thành miếng vừa ăn rồi bóp qua với gừng để khử mùi. Ớt được xẻ ra giữ lại phần hạt làm giống, xắt nhỏ phi thơm cùng sả, sau đó bỏ thịt thỏ vào nhanh tay đảo đều trên lửa lớn. Cuối cùng nêm lại muối, thịt thỏ săn chín lại là có thể ăn.
Hoàng Bảo liên tiếp làm ra món ngon mới, nên thấy hắn lại làm đồ ăn thì tất cả các cặp mắt đều dõi theo. Đến khi chia thức ăn, món thỏ xào xả ớt thơm ngon được đón chào nồng nhiệt nhất. Sả thơm, ớt cay kích thích vị giác, cùng miếng thịt thỏ ngon mềm nhanh chóng bị vét sạch sẽ không còn cả một mảnh vụn.
Thức ăn trong bộ lạc càng ngày càng được chế biến đa dạng hơn. Từ canh rau, thịt nấu, thịt nướng đến món xào. Chỉ có muối nêm nếm nhưng thức ăn đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, vị đắng chát của muối cũng bị bỏ qua không thèm nhắc đến.
Vì số lượng khoai lang không nhiều nên món canh khoai nấu thịt hiện giờ chỉ được ưu tiên cho Vu và các em nhỏ. Mọi người không ai ý kiến về vấn đề này, họ nhanh chóng ăn no bụng rồi ngồi quây quần bên đống lửa chia sẻ với người thân và bạn bè những câu chuyện xảy ra trong ngày…