Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 7: Bị mù




Nữ nhân tôn quý nhất Đại Ung hoàng triều, trưởng nữ của hoàng đế, Trưởng công chúa Dung Nghi Nguyên.

Thân thể Dung Nghi Nguyên hơi lảo đảo, sắc mặt cũng trắng vài phần, hít một hơi thật sâu, đẩy cung nữ nâng đỡ mình ra, trầm giọng nói.

“Các ngươi đi ra ngoài hết.”

Mọi người lập tức nối đuôi nhau rời khỏi. Cánh cửa điện đóng lại, phòng trở nên tối hơn, chỉ còn ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ. Trong đại điện là một mảnh hỗn độn âm trầm, có vẻ vô cùng lạnh lẽo quỷ dị.

Dung Nghi Nguyên chậm rãi đi đến trước mặt Dung Tuyển, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú như ngọc, sau một lúc lâu, trong ánh mắt có nhiều loại cảm xúc đan xen, có thương tiếc, có đau thương, có phẫn nộ, có bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành nghiêm nghị kiên quyết. Dung Nghi Nguyên đột nhiên giơ tay lên, tát một cái thật mạnh vào mặt Dung Tuyển! <HunhHn786>

Dung Tuyển đột nhiên bị đánh không kịp phòng ngừa, lảo đảo lui về phía sau, gò má đỏ lên một mảnh, khóe miệng có máu chảy ra. Hắn cũng không tức giận chỉ bi thương nhìn Dung Nghi Nguyên.

“Hoàng cô……”

“Con muốn làm hắn thất vọng sao!?”

Dung Tuyển chấn động, bị chất vấn mà tổn thương. Vốn cho rằng không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng đáy lòng lại chậm rãi nhói đau. Hô hấp của hắn trở nên khó khăn, mồm há to thở phì phò, như là cá rời khỏi nước, thì thào nói.

“Con……”

“Con thật sự cho rằng, lần này phụ hoàng triệu Dung Tầm trở về để làm gì?!”

Dung Tuyển bỗng chốc ngẩng đầu, trong mắt đều là không thể tin.

“Con thật sự cho rằng vị trí Hoàng trưởng tôn sẽ dễ dàng ngồi!? Con cho rằng giang sơn Đại Ung nhất định là của con sao!?”

“…… con tình nguyện không cần!”

“Con không có tư cách không cần! Đây là giang sơn của hắn, con cho dù chết cũng phải bảo vệ cho hắn!”

Thần sắc Dung Tuyển sầu thảm, lảo đảo rồi ngã ngồi trên mặt đất. Bàn tay đè lên mảnh sứ vỡ, máu chảy ra hắn lại không có cảm giác đau, máu từ lòng bàn tay chảy xuống uốn lượn trên nền nhà.

Dung Nghi Nguyên nhìn mà đau lòng, cuống quít lấy khăn tay bọc vết thương lại. Mặt Dung Tuyển tái nhợt không còn một chút máu, trên mặt vẫn còn in dấu tay hồng hồng.

“A Tuyển, không phải hoàng cô muốn ép con. Chúng ta đã ở trên bờ vực thẳm, không thể lui, bước sai một bước sẽ tan xương nát thịt. A Tuyển, chúng ta thật sự thua thì không dậy nổi, thật sự……”

Giọng hoàng cô tựa như rất xa, lại như rất gần, Dung Tuyển không nghe rõ lắm. Hắn nhìn tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, tấm màn mỏng bay bay. Hắn như thấy được thiếu niên tuấn tú quật cường kia quay đầu lại cười với hắn. Một thân áo xanh, phong tư trong sáng, nụ cười ấm áp làm người ta muốn tới gần.

“Tại hạ là Viên Tri Mạch, tự là Thanh Bình.”

Mà hiện giờ sự ấm áp ấy thật sự sẽ xa hắn sao?

Hắn đột nhiên lẩm bẩm.

“Hoàng cô, nếu con đăng cơ, có phải có thể lại có được hắn hay không?”

Dung Nghi Nguyên hoảng sợ phát hiện ánh mắt Dung Tuyển sâu thẳm nhìn không thấu bên trong, sự bình tĩnh đó làm người ta cảm thấy sợ hãi. Loại ánh mắt này, Dung Nghi Nguyên đã từng gặp trước kia. Đó là vào một ngày long trời lở đất, rốt cuộc vô lực xoay chuyển, Dung Nghi Nguyên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ từng bước một đi đến chỗ hủy diệt.

Ánh mắt dữ dội tương tự, cảm giác dữ dội tương tự.

“A Tuyển, hoàng đế Đại Ung không thể cưới nam hậu!”

“Vậy sao?”

Dung Tuyển khẽ cười, chậm rãi đẩy tay Dung Nghi Nguyên ra, lung lay đứng lên.

“Hoàng cô yên tâm, chuyện các người muốn con làm, con sẽ làm. Chuyện con muốn làm, ai cũng cản không được.”

Dung Nghi Nguyên thất hồn lạc phách trở lại phủ công chúa của mình, trở lại trong phủ mới biết được Hữu Thừa tướng Lưu Diễm đã ở trong phủ chờ mình rất lâu.

“Hữu Thừa tướng nén bi thương, người chết không sống lại được, nghĩ nhiều càng thêm đau lòng. Người đâu, dâng trà.”

Mặt Lưu Diễm lộ vẻ đau xót.

“Khánh Nhi bạc mệnh, chỉ là đáng thương trưởng tử của lão thần, vốn chỉ có một trai một gái, hiện giờ chỉ còn lại có một con trai.”

Dung Nghi Nguyên thở dài.

“ Hữu Thừa tướng, đây là ngoài ý muốn. Vốn tưởng rằng Khánh Nhi biết bơi, nhiều lắm chỉ bị ngất vì sặc nước mà thôi, ai biết được sẽ xảy ra sự tình này.”

“Chỉ sợ có người cố ý làm khó dễ, hại Khánh Nhi mất mạng!”

Lưu Diễm bình tĩnh nhìn về phía người ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lẽo.

“Trưởng Công chúa chớ trách lão thần đa tâm, nhưng Khánh Nhi chết quá mức kỳ quặc, lão thần muốn hỏi Trưởng Công chúa một câu. Thật sự là ngoài ý muốn, hay là có nguyên nhân khác?”

Dung Nghi Nguyên đang bưng trà uống, nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt một cái.

“Hữu Thừa tướng là nghi ngờ ta sao?”

Lưu Diễm rùng mình, nhớ tới thủ đoạn của vị Trưởng Công chúa này, cắn chặt răng.

“Lão thần không dám, chỉ là……”

“Ta chỉ nói một câu, người chết không sống lại được. Ngày mai Lễ Bộ Thượng Thư sẽ cáo lão hồi hương, Lưu Thị lang công lao lớn lại là Trạng Nguyên tất nhiên sẽ là người tiếp nhận vị trí Lễ Bộ Thượng Thư. Nhà có chuyện vui cũng coi như là trấn an đau buồn mất con của Lưu Thị lang. Hữu Thừa tướng là lão thần ba triều, là trụ cột của Đại Ung hoàng triều, đừng vì thương tâm khổ sở mà quên bổn phận.”

Lưu Diễm sửng sốt, chậm rãi đè nén cảm xúc, bình tĩnh nhìn nữ nhân tôn quý kia. Cuối cùng lấy hết dũng khí miễn cưỡng nói.

“Lão thần ngu muội, chỉ là muốn hỏi.....”

Dung Nghi Nguyên quét mắt một cái.

“Tới thời điểm tự nhiên ngươi sẽ biết. Hiện tại ngươi chỉ cần biết giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên.”

“…… dạ.”

Đợi Lưu Diễm lui ra ngoài, Mạnh Thiếp xuất hiện ở bên cửa, nét mặt phong lưu trêu đùa đã thay đổi thành cung kính.

“Mẫu thân, Lưu Diễm có tin được không? Vạn nhất bị người ta tra ra, chẳng phải là liên lụy chúng ta sao?”

“Không cần ngại, ta rất rõ tính cách của hắn. Thiếp Nhi à, mỗi người đều có chỗ để dùng, chỉ cần biết lợi dụng đó mới là đại tài.”

Dung Nghi Nguyên mỏi mệt xoa xoa cái trán, Mạnh Thiếp lập tức tiến lên nhẹ nhàng ấn huyệt.

“Nếu nó có một nửa hiếu thuận và hiểu chuyện như con, ta cũng không cần đau đầu như vậy.”

Mạnh Thiếp cười cười.

“Do nó còn nhỏ tuổi mà thôi.”

“Đã hai mươi mốt tuổi mà còn nhỏ sao, tự nhiên hồ đồ nói không muốn làm Hoàng trưởng tôn!”

Dung Nghi Nguyên thở dài.

“Thôi, không đề cập tới nữa, thật là làm ta đau đầu. Lần này cũng may là có con, nếu không phải con biết được quan hệ của Dung Tầm cùng Viên Tri Mạch, chúng ta cũng không thể tìm được đột phá này. Dung Sở so với trong tưởng tượng của chúng ta khó đối phó hơn nhiều.”

“Con cũng chỉ là may mắn mà thôi, nếu không phải ở Thanh Phong Các thấy được Dung Tầm ôm một người đi ra ngoài, sau đó đi tìm hiểu nguồn gốc, sợ là cũng không biết người kia lại là Tam công tử của Viên phủ.”

Mạnh Thiếp nhớ tới ngày ấy nhìn thấy dáng người kia tức giận, đáy mắt hơi bốc hỏa, đột nhiên lòng ngứa ngáy khó nhịn, hô hấp cũng khó khăn.

Dung Nghi Nguyên nhắm hai mắt, cũng không nhận thấy được thần sắc của Mạnh Thiếp.

“Cho người theo dõi Dung Tầm, hôm nay A Tuyển từ Viên phủ trở về liền không vui, sợ là lại xảy ra chuyện gì.”

“Dung Tầm rất xảo trá, từ ngày gặp ở Thanh Phong Các đến nay hắn luôn cố ý tránh con. Bất quá mẫu thân yên tâm, con biết nên làm cái gì.”

Trở lại Viên phủ.

“A.”

Viên Tri Mạch mơ hồ trợn mắt, nhưng mắt không mở được, lúc này mới cảm giác được mí mắt bị bịt kín, theo bản năng đưa tay lên sờ, sờ được …… băng vải.

Ý thức đột nhiên trở về, lại nghĩ tới đã bị dì đánh một roi mây vào mặt, lúc ấy nhìn thấy máu, cho nên…… Viên Tri Mạch lẩm bẩm.

“Mù sao?”

“Ái chà.”

Một giọng nói vang lên, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc, một bàn tay không khách khí gõ gõ lên trán Viên Tri Mạch.

“Ngươi chịu tỉnh rồi sao?”

Viên Tri Mạch vẫn không nhúc nhích khi bị hắn châm chọc, đối phó với loại người này không thể phản kháng, càng phản kháng hắn dính càng chặt, phương pháp tốt nhất chính là không để ý tới hắn.

Quả nhiên, cái tay kia chỉ chọc chọc trên mặt một lần rồi hậm hực thu trở về. Nhưng ngay sau đó Viên Tri Mạch liền hối hận. Người này nghiêng người nằm xuống bên cạnh, còn mặt dày vô sỉ đem Viên Tri Mạch kéo vào trong ngực, còn cướp đoạt một nửa chăn.

“Thôi được rồi, ta hai ngày rồi chưa chợp mắt, thật mệt mỏi.”

Viên Tri Mạch giật giật khóe miệng, mắt đã mù còn bị người này ức hiếp nên tức giận thành phẫn nộ, không thể nhịn được nữa, đá một cái!

Người nào đó đột nhiên bị đá không kịp phòng ngừa, thật sự bị đá xuống giường, một tiếng "phịch" vang lên.

Viên Tri Mạch còn chưa có kịp tỏ vẻ vui mừng, lại nghe người nọ cười nhẹ.

“Khinh thường, bất kính, phải đánh.”

Hành động đi đôi lời nói, Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy tay bị người kéo lên, trời đất đảo lộn một cái, ngay sau đó nằm sấp trên ngực Dung Tầm. Viên Tri Mạch còn chưa có phản ứng gì, mông đã đau xót, thật sự bị đánh không chút lưu tình!

Viên Tri Mạch đen mặt.

“Dung Tầm!”

Dung Tầm chặt chẽ chế trụ bả vai Viên Tri Mạch không cho lộn xộn, tràn ngập hứng thú nhìn thiếu niên trong ngực. Gương mặt hơi hơi đỏ bừng lên, nhìn gần mới phát hiện làn da thiếu niên cực đẹp, trắng nõn mịn màng như gốm sứ, hơi đỏ ửng càng khiến người ta mê mệt.

Tuy là như thế, tay không có ngừng động tác, đánh một cái lại nói một câu.

“Đứa bé ngu ngốc này, bị đánh sao không né?”

Viên Tri Mạch quả thực tức điên rồi, hận không thể cắn chết người nằm phía dưới.

“Dung Tầm, ta cảnh cáo……”

Dung Tầm không nhanh không chậm, giơ tay lại đánh một cái.

“ Đứa bé ngu ngốc này, rõ ràng phát sốt còn liều mạng.”

Viên Tri Mạch thấy khó chịu, trái đánh một cái phải đánh một cái, tuy rằng đánh không đau, nhưng vẫn tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của một thiếu niên quật cường. Huống hồ nếu đem tuổi tác đời trước ra nói, thì hiện giờ nói như thế nào cũng đã gần ba mươi tuổi, lại bị người ta đè ra đánh vào mông, quả thực là không thể nói lý.

Tránh cũng tránh không được, mắng cũng vô dụng, bực tới cực điểm, Viên Tri Mạch cúi đầu cắn Dung Tầm. Đáng tiếc vị trí cắn sao có chút không đúng, không cắn được bả vai, ngược lại dính sát vào một chỗ mềm mại hơi lạnh, đó là môi. Người nọ liền tùy tiện đưa đầu lưỡi tiến vào miệng Viên Tri Mạch!

Viên Tri Mạch cắn răng mím môi, đầu lưỡi kia lập tức cũng không kiêng nể gì toàn bộ chen vào. Tựa như đoán chắc rằng Viên Tri Mạch không dám cắn, hắn mặt dày vô sỉ tấn công, động tác cuồng bạo mà không mất ôn nhu, lại rất có kỹ xảo không cho đối phương có cơ hội đẩy ra.

Ký ức kiếp trước cùng mắt không thể thấy càng làm sự sợ hãi dâng trào. Rõ ràng thấy như trở lại khoảnh khắc hắn quăng mũ cởi giáp liều tới cuối cùng. Cũng không biết chính mình triền miên cùng Dung Tầm bao lâu, một chút lý trí cũng biến mất, một sợi nước bọt trong suốt sáng long lanh từ khóe miệng hai người trượt xuống, thực mau liền thấm vào vạt áo.

Đôi mắt hẹp dài của Dung Tầm như lóe sáng, một tay ôm thiếu niên trong lòng ngực, một tay khác theo vạt áo sờ đi vào. Mới vừa sờ đi vào liền cảm giác được thiếu niên cứng đờ, tựa như có chút dấu hiệu tỉnh táo lại.

Thật vất vả mới đến bước này, Dung Tầm sẽ không thể cho phép Viên Tri Mạch tỉnh táo lại. Nụ hôn sâu quen thuộc lại tiếp tục, quả nhiên thiếu niên trong lòng ngực vừa rồi còn có chút cứng đờ, thân thể lại mềm xuống. Hắn lập tức đưa tay tiến vạt áo lót mỏng manh, không ngừng vuốt ve thân thể hơi lạnh, tới tới lui lui vỗ về chơi đùa.<HunhHn786>

Theo động tác của Dung Tầm, trong thân thể Viên Tri Mạch phảng phất có một ngọn lửa bùng lên. Bởi vì mắt không thể thấy cảm xúc càng thêm rõ ràng, làm Viên Tri Mạch không tự chủ được rên rỉ nhỏ, khó chịu ngưỡng cao cổ, không chút phòng vệ lộ ra vẻ yếu ớt!

Dung Tầm mở miệng liếm phần da thịt lộ ra.

Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ cổ nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng, yếu ớt gục đầu xuống, từ cổ đến lỗ tai là một mảnh ửng đỏ. Vì vạc áo bị xốc lên lộ ra phần da màu hồng phấn mềm mại mê người. Dung Tầm liếc mắt một cái toàn thân trên dưới lập tức phấn chấn, móng vuốt của lang không khách khí hạ xuống thăm dò.

“Tam ca, nên đổi thuốc!”

Viên Hiểu Vân bưng thuốc đứng ở cửa, giương mắt nhìn hai nam nhân dính sát vào nhau, quần áo không chỉnh tề, gương mặt nhỏ đỏ bừng!

“Câm miệng! Đóng cửa!”

Viên Hiểu Vân lập tức run rẩy xoay người đóng cửa, khi quay đầu nhìn lại, màn đã bị thả xuống, một bóng người đi tới, khí thế làm người ta phát run.

Duệ Quận Vương ngồi xuống ghế, tùy tiện kéo vạt áo lại, sau đó thực thân thiết hướng về phía Viên Hiểu Vân cười cười.

“Ngươi chính là tiểu nha đầu giết cháu Tướng gia sao? Tới đây nói cho ta nghe toàn bộ quá trình.”