Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 13: Không cần bạc đãi chính mình




Viên Tri Mạch giật mình, đã nhiều ngày không gặp Viên Thái phó, hôm nay khó có được rảnh rỗi. Viên Tri Mạch cung kính đáp ứng, được người đỡ vào thư phòng.

Viên Thái phó cho mọi người lui ra hết mới nhìn về phía Viên Tri Mạch đứng ở đối diện. Trên gương mặt thanh tú của Viên Tri Mạch hơi hơi đỏ ửng, hơn nữa trên mặt vẫn còn băng gạc, ngoan ngoãn đứng yên có vẻ còn nhỏ hơn so với ngày thường một chút.

Viên Thái phó không nói lời nào, Viên Tri Mạch cũng không vội, đứng an tĩnh như cũ, thoạt nhìn yếu ớt vô hại.

Viên Thái phó không khỏi xoa xoa cái trán.

Đứa nhỏ này vốn dĩ đã cứng cỏi, sau khi khỏi bệnh nặng từ có chút kiêu ngạo tính cách trở nên trầm ổn, càng giống mẫu thân sớm đã mất của nó.

Hiện giờ đứa con đứng ở nơi đó, thế nhưng làm Viên Thái phó nhớ tới thiếu nữ năm xưa. Người đã đứng trước mặt ông, nói cười vui vẻ, rồi lại có biểu tình bình tĩnh.

“Ta muốn công tử cưới ta, chọn một ngày lành, công tử có thể mang sính lễ đến.”

Chỉ là giọng nói tiếng cười không còn ở bên tai, giai nhân đã sớm rời xa, thiên sơn mộ tuyết vô tung ảnh.

Ông khe khẽ thở dài, ngồi xuống.

“Đôi mắt thế nào?”

Viên Tri Mạch sờ sờ băng gạc.

“Vết thương đã tốt, đại phu nói không có tổn thương đến con ngươi. Nhưng cũng không biết vì sao lại nhìn không thấy, nghe nói bởi vì máu bầm gây trở ngại, chờ máu bầm tan hết sẽ khỏi.”

Viên Tri Mạch không nhắc tới ngữ khí thấp thỏm sợ hãi của đại phu lúc ấy. Cũng không thể hiểu được triệu chứng mắt mù này sao làm khó vị đại phu có năm mươi năm làm nghề y.

Viên Thái phó nhíu nhíu mày.

“Nếu không tốt hơn thì đổi đại phu khác, đôi mắt rất quan trọng, qua loa không được.”

“Dạ.”

Phụ tử hai người lại không nói chuyện, thư phòng chìm vào yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Viên Thái phó lần thứ hai mở miệng, giọng gian nan.

“Hiểu Đường, chuyện minh hôn.... con thật sự cam tâm tình nguyện sao?”

Viên Tri Mạch ngẩn ra, vốn tưởng rằng phụ thân giao phó công việc trong minh hôn. Không nghĩ tới lại nghe được một câu trịnh trọng này, huống hồ hiện giờ thánh chỉ đã ban, dù muốn đổi ý, chỉ sợ cũng không thể. Trong lòng Viên Tri Mạch đoán không ra hàm ý trong lời này của phụ thân, cũng không kịp nghĩ nhiều, hai đầu gối quỳ xuống.<HunhHn786>

“Con làm bẩn Viên gia, hiện giờ minh hôn là một cách thoát khỏi đường cùng trong lúc mọi việc đang rối tung. Làm Viên gia bị xấu hổ là con bất hiếu.”

Dù trong khoảng thời gian này luôn ngốc nghếch sống qua ngày, cũng biết bên ngoài lưu truyền bao nhiêu lời khó nghe. Mỗi người đều nói Viên Thái phó nịnh nọt, nhát như chuột, hi sinh con vợ cả. Chuyện nhìn vào như cao thượng, thực tế là chuyện chó má ngu xuẩn. Trong khoảng thời gian này Viên Thái phó sống cũng không yên ổn.

Viên Tri Mạch cũng đau lòng, cũng áy náy, dập đầu một cái thật mạnh lạy Viên Thái phó.

“Con thật vô năng, làm hỏng thanh danh phụ thân rồi.”

Viên Tri Mạch dừng một chút, đè thấp giọng nói.

“Nhưng chuyện này xác thật là con cam tâm tình nguyện.”

Viên Thái phó vội đi đến đỡ Viên Tri Mạch đứng lên.

“Cái gì thanh danh với không thanh danh, bất quá là lời bàn luận vô cớ mà thôi. Ta tuy rằng cổ hủ, nhưng tự hỏi điểm này vẫn là biết nhìn nhận.”

Nhìn chằm chằm gương mặt cực kỳ giống mẫu thân của Viên Tri Mạch, Viên Thái phó thở dài.

“Ngày đó ở thư phòng con nói những lời đó, ta liền biết trong lòng con có chủ ý. Tính cách của con cùng mẫu thân con tương tự, năm đó nàng một hai phải gả cho ta, nàng thật sự gả cho ta. Con muốn kiên trì minh hôn, dù ta muốn ngăn chỉ sợ cũng ngăn không được đâu.”

Viên Tri Mạch hơi có chút xấu hổ, trầm mặc không nói.

Lúc ấy xác thật Viên Tri Mạch cũng nghĩ tới nếu phụ thân không đồng ý, sẽ tự mình trực tiếp đi Lưu gia nói chuyện này.

Viên Thái phó quét mắt nhìn, làm bộ không phát hiện.

“Huống hồ ta cũng có chút suy tư. Ngày ấy ta cũng thấy biểu tình của Hoàng Trưởng tôn cùng con. Hoàng Trưởng tôn nguyện ý vì con chống lại Trưởng công chúa, hắn có tâm tư gì, ta là người từng trải, ta hiểu rành mạch. Cho dù hiện tại hắn trắng tay, nhưng ngày sau giả sử hắn bước lên ngôi Hoàng đế, có cả thiên hạ, khó tránh khỏi sẽ không có tâm tư.”

Dừng một chút, giọng lại sâu kín.

“Năm đó làm Thái phó cho Thái tử, thời gian ta ở hoàng cung không ngắn. Ta biết nơi đó có bè lũ xu nịnh, ta không rõ ràng lắm, ta cũng không muốn con ở nơi đó bị nhiễm bẩn.”

“Phụ thân……”

Viên Tri Mạch thấy cảm động, vốn tưởng rằng Viên Thái phó bản tính khắc nghiệt, không nghĩ tới vẫn luôn suy xét cho mình nhiều như vậy.

Viên Thái phó vỗ vỗ bả vai con trai, tiếp tục nói.

“Huống hồ nếu thiên tử nhìn trúng một người, đừng nói là lão thần, dù con cưới người khác cũng ngăn không được. Thà rằng dứt khoát cùng thần quỷ thành thân. Đại Ung coi trọng Thần Phật, thiên tử dù làm bậy, cũng không đến mức hồ đồ lấy cơ nghiệp giang sơn ra vui đùa. Một khi đã như vậy, chuyện minh hôn này không phải không thể. Quét sạch sẽ, dứt khoát một chút! Hơn nữa……”

Viên Thái phó tạm dừng hơi lâu làm Viên Tri Mạch nhịn không được hỏi.

“Có việc gì sao?”

Biểu tình Viên thái phó trong lúc nhất thời có chút quái dị, nhưng ngay sau đó liền che đi, lấy lại thái độ đoan chính ngày thường.

“Không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời nghĩ đến chuyện khác.”

Ho khan một tiếng, giọng nói bỗng chốc thay đổi.

“Tuy rằng con cam tâm tình nguyện, nhưng…… sau này sợ là con sẽ khổ.”

Viên Tri Mạch giật mình sửng sốt. Viên Thái phó nói chính là về phương diện kia, làn da trắng nõn lập tức hơi hơi đỏ lên, có chút xấu hổ ngập ngừng.

“Cái này lòng con hiểu rõ.”

Viên Thái phó cũng cảm thấy mình nói cùng con chuyện này có chút xấu hổ, nhưng không đề cập tới, trong nhà chỉ sợ cũng không ai nói ra. Ông ho khan, không được tự nhiên nói.

“Minh hôn xong thì phải toàn tâm toàn ý tuân thủ bổn phận, bất kể nam nữ đều không thể quá mức thân mật. Ta biết Nhị nương con đã làm chuyện hồ đồ, nhưng hiện tại còn cách ngày thành hôn hơn mười ngày, nếu con có cái gì muốn làm, nên liền làm đi.”

Viên Tri Mạch kinh ngạc há mồm, còn chưa có phản ứng, trong tay liền bị nhét vào một chồng ngân phiếu thật dày. Viên Thái phó mặt hơi đỏ lên, vẫn trầm giọng nói.

“Ngàn vạn lần đừng bạc đãi chính mình.”

Dứt lời, ông liền sải bước đi ra ngoài, bỏ lại Viên Tri Mạch cầm một chồng ngân phiếu đứng ở tại chỗ.

Đây là có ý gì?

Viên Tri Mạch thật vất vả tỉnh táo lại. Có người vào dìu trở lại phòng mình. Vừa vào phòng ngồi xuống, mới bưng ly trà lên cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Viên Hiểu Bình sải bước đi vào, trên mặt nửa là hâm mộ nửa là đồng tình.

“Tam đệ, ngươi đi chỗ nào, là quan quán hay là kỹ viện? Phụ thân để ta dẫn ngươi đi.”

Trước kia hắn đi kỹ viện nhất định phải lén lút, sợ bị Viên Thái phó biết sẽ đánh gãy chân. Ngược lại hiện giờ Hiểu Đường được cho đi quang minh chính đại, mà phụ thân tự mình giao phó hắn dẫn người đi. Hiểu Đường dùng hơn mười ngày này ăn chơi thống khoái đầm đìa bù đắp vài thập niên thanh tâm quả dục sắp tới. Viên Hiểu Bình lại cảm thấy lén vẫn tốt hơn.

Tay Viên Tri Mạch run lên, ly trà trên tay đổ một nửa. Khóe miệng co giật một chút, muốn mở miệng giải thích nói mình không muốn đi, Viên Hiểu Bình đã hưng phấn nói nhỏ.

“Đi kỹ viện đi, nam nhân không mềm mại như nữ nhân. Ta quen mấy chỗ không tồi, dù thổi tiêu hay quay tay công phu đều thật là lợi hại. Hiện giờ ngươi nhìn không thấy, để các nàng hầu hạ đi.”

“Đại ca, ta thật sự không cần……”

“Vì cái gì không cần, ta cũng cùng ngươi đi.”

Một giọng nói lạnh như băng quen thuộc đột ngột vang lên.

Trưởng Tôn Yến tiến vào.

Tay Viên Tri Mạch run lên, leng keng một tiếng, ly trà rơi xuống đất.

Họ đến Cát Tường Như Ý Lâu, tú bà là Xuân Phong ma ma hôm nay gặp được một bàn khách hàng kỳ quái.

Cát Tường Như Ý Lâu là thanh lâu quy mô lớn nhất kinh đô Đại Ung. Có hoa khôi xinh đẹp khuynh thành, lại có quan nhi ôn nhu hoà thuận, nam nữ đều có, cần cái gì có cái đó. Đừng nói là nam nhân, dù nữ nhân tới cũng có thể tìm được thứ tốt cho mình. Cho nên Xuân Phong ma ma cũng nhìn quen việc đời, cái gì chưa thấy qua, nhưng hôm nay lại cảm thấy quái dị không thể nói.

Kỳ thật quái cũng không thể nói hết, chỉ ba người khách thật sự có chút chói mắt.

Trong bàn chỉ ngồi ba người, trong đó có một vị khách quen, là đại công tử của Viên Thái phó. Bình thường đều là lén lút vào lén lút rời đi, khi trên giường hung hãn dưới giường bộ dáng đáng khinh làm Xuân Phong ma ma ấn tượng đặc biệt sâu.

Hắn còn thiếu hai ba trăm lạng bạc, đợi lát nữa phải nói các cô nương đòi lại.

Nhưng hai vị kia....

Bên trái là thiếu niên khoảng mười bảy tám tuổi, một thân y phục đen không giận mà uy phong, giống như tượng điêu khắc. Trên mặt hoàn toàn không có bất cứ biểu tình gì, trong tay là trường kiếm, tuy rằng chưa rút ra nhưng hắn chỉ ngồi ở chỗ kia, toàn thân đều phát ra khí thế làm người ta né xa ba thước. Nhìn tư thế này không giống như là tới chơi, mà như là tới giết người.

Ngồi ở giữa Viên đại công tử cùng hắc y thiếu niên là vị thiếu niên áo xanh. Thiếu niên tướng mạo thực tuấn tú, ngũ quan cũng nhu hòa trầm ổn, tướng mạo tinh xảo đẹp hơn cả cô nương, lại làm người cảm thấy thanh nhã không có bất cứ nữ khí nào.

Thiếu niên lẳng lặng ngồi ở nơi đó, trong tay là một ly trà xanh, khóe môi mang theo chút bất đắc dĩ, sườn mặt thanh nhã mềm mại, trong sáng vô tư. Đột nhiên làm Xuân Phong ma ma sinh ra một loại ảo giác ‘ Cát Tường Như Ý Lâu không phải thanh lâu, kỳ thật là thư lâu hoặc là trà lâu ’.

Ba người này tới đây làm chi?

Kỳ thật không chỉ có Xuân Phong ma ma cảm thấy vớ vẩn, bị một trái một phải hai vị hộ pháp kẹp ở bên trong, Viên Tri Mạch cũng cảm thấy vớ vẩn. Bản thân khi nào đồng ý đến thanh lâu. Hai vị này cũng không tránh khỏi quá mức tổn hại ý nguyện của người ta đi?

Viên Tri Mạch mở to mắt, trước mắt vẫn một mảnh đen nhánh. Chẳng qua mấy ngày trước đây đều mang băng gạc, bởi vì đại ca nói sẽ phá hư tình thú nên tháo ra.

Thật là……

Viên Tri Mạch thực khắc chế chính mình không chửi bậy, quả thực buồn bực sắp hộc máu, loại chuyện này cũng có thể ép buộc sao?

“Hiểu Đường, ngươi muốn nam hay là nữ? Ta thấy Thượng Vân không tồi, thân mềm mại lại có công phu thổi tiêu tốt.”

Viên gia đại thiếu gia cực kỳ nhiệt tình đề cử cho đệ đệ nhà mình, còn quan tâm hỏi Trưởng Tôn Yến mặt lạnh một hai phải cùng đi theo đến đây.

“Trưởng Tôn thiếu gia muốn một người sôi nổi hay không? Thôi, vẫn là tìm người ôn nhu đi. Ngươi cùng Hiểu Đường đều là lần đầu tiên, nam nhân lần đầu tiên đặc biệt quan trọng……”

“Ta không cần.”

Trưởng Tôn Yến xụ mặt lạnh lùng nói. Nhớ tới lần đó cũng không tính là thể nghiệm tốt, trong mắt xẹt qua một chút chán ghét.

“Ta đã thử rồi.”

Đang ở uống trà Viên Tri Mạch phun ra một ngụm, kinh hãi quay đầu.

“Khi nào? Sao ta không biết?”

Trưởng Tôn Yến nhìn cặp mắt đen sáng ngời tràn ngập tò mò. Tuy rằng biết người này nhìn không thấy, trên mặt vẫn có chút không được tự nhiên, rống lên.

“Ngươi quan tâm cái rắm!”

Viên Tri Mạch bĩu môi, quyết định không so đo, ôn tồn nói.

“Nếu ngươi cũng không muốn, chúng ta trở về đi.”

Đáng tiếc còn chưa có đứng lên, bả vai đã bị người nhấn một cái thật mạnh đè xuống. Hơi thở Trưởng Tôn Yến gần trong gang tấc.

“Ngươi hôm nay nhất định phải chọn nữ nhân, nếu không ngươi đừng nghĩ đi.”

“……”

Viên Tri Mạch quả thực muốn nôn ra máu, chết lặng.

“Chính mình không muốn, đừng đẩy cho người khác. A Yến, ngươi hà tất làm khó ta?”

Nếu không phải người này dùng võ công áp chế, Viên Tri Mạch sao có thể ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này.

Trưởng Tôn Yến liếc mắt nhìn Xuân Phong ma ma thương lượng cùng Viên Hiểu Bình. Hắn đột nhiên cúi thấp người nhỏ giọng dùng âm thanh mà chỉ hai người nghe.

“Ta tình nguyện tuyển nữ nhân cho ngươi, cũng không cần theo chân bọn họ chọn thứ không rõ ràng!”

Viên Tri Mạch ngẩn ra.

Không khí đột nhiên trầm mặc cổ quái, phảng phất ngưng tụ nặng nề làm người ta hít thở không thông.

Đại Ung tuy rằng dân phong khai sáng, nam nam gả cưới cũng có phát sinh, nhưng rốt cuộc vẫn là số ít. Trên thực tế con nối dõi rất quan trọng, đại đa số người vẫn cho rằng nam nam gả cưới không con nối dõi, hơn nữa nam nữ khác biệt, cưới hỏi đàng hoàng nam thê thậm chí nam phu địa vị thậm chí còn kém một thị thiếp.

Sau một lúc lâu, Viên Tri Mạch mấp máy môi, mang theo chút bất đắc dĩ.

“A Yến, ta biết khả năng này làm ngươi có chút khó có thể tiếp thu, nhưng ta…… kỳ thật không hối hận. Nếu ngươi thật sự không tiếp thu được chuyện này, ta……”

Vốn đang có chút xấu hổ Trưởng Tôn Yến trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn người thiếu niên bên cạnh rõ ràng có thần sắc bất đắc dĩ đầy thương cảm. Lập tức ý thức được Viên Tri Mạch hiểu lầm ý của hắn, hắn gãi gãi tóc, buột miệng nói.

“Ta mới mặc kệ ngươi có thích nữ nhân hay không, ta chỉ là……”

“Hôm nay vận khí thật là không tốt, xin hỏi nguyện ý cho ngồi chung bàn được không?”

Một giọng nói thanh nhã ngữ khí thong thả ung dung vang lên, cố tình không khách khí, một câu vô cùng đơn giản đúng lúc cắt ngang câu nói của Trưởng Tôn Yến.

Một công tử tuấn tú phe phẩy quạt giấy chậm rì rì đẩy cửa ra, chậm rì rì tiến vào. Không giống muốn tìm bàn, kỳ thật giống người đã bao hết chỗ này. Hắn công khai tiến vào như vậy thật sự là có chút vô ý, thái độ của hắn lại tự nhiên, đừng nói Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến, ngay cả Viên Hiểu Bình cũng ngẩng đầu.

Tất cả mọi người nhìn công tử này. Da mặt hắn thật dày kinh người, hắn vẫn duy trì nhàn nhã thậm chí thong thả bước đi, mỗi bước lại làm vạt áo bay bay, thật là phong lưu nho nhã.

“Ngươi không thể đi nhanh một chút sao?”

Đã có người không hiểu phong tình, cất cao giọng tùy tiện nói.

“Mặt sau còn đau à? Ta đã nói ngươi không được, ngươi một hai phải thử!”

Sắc mặt công tử kia hơi cứng đờ, quạt trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Viên Tri Mạch vừa nghe giọng kia, sắc mặt cũng hơi thay đổi, theo bản năng nắm chặt khăn trải bàn.

Trưởng Tôn Yến có chút kinh ngạc, không rõ Hiểu Đường vì sao thay đổi sắc mặt. Nhưng hắn phản ứng cũng mau, nghiêng người một cái che ở trước mặt Viên Tri Mạch, giọng lạnh lùng nói.

“Nơi này chúng ta đã bao, mời hai vị đi ra bên ngoài tìm đi.”

Phía sau công tử kia lộ ra một gương mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt phượng kinh người. Là một thiếu niên mười lăm sáu tuổi. Thiếu niên nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Yến, tỏ ra chán gét, vẫy vẫy tay nói.

“Ta không tìm ngươi, ta là tới tìm đại tẩu.”

“Ai là đại tẩu?”