Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 24
***
Glenn và Elton ngồi chung với nhau xem hết bản ghi chép hồi ức này. Là hồi ức của Oliver Yates, cũng là hồi ức của Benoît Maule. Trang cuối cùng của nhật ký có kẹp một tấm hình, người thanh niên bên trong vô cùng đẹp, dù trông tái nhợt suy yếu, nhưng anh ta đúng là một người đàn ông rất đẹp.
Họ im lặng ngồi, đột nhiên Elton run rẩy.
"Trước khi đọc đến phần cuối thì đáng lẽ em phải nhận ra rồi chứ..."
"Nhận ra cái gì?"
"Carl không chết." Elton nhanh chóng tìm những từ quan trọng trong quyển nhật ký, cậu ta chỉ vào một hàng và nói, "Cha em tên là Abel Donovan, ông nội em tên là Paul Donovan, là cựu chiến binh may mắn sống sót trong thế chiến hai."
Glenn giật mình há hốc miệng.
"Lúc em còn rất nhỏ, trong nhà em có một người lạ, ông nội gọi ông ấy là Carl. Em không thích ông ấy lắm bởi vì ông ấy là một người mù, hơn nữa phần lớn thời gian đầu óc ông ấy không tỉnh táo, vui buồn thất thường... Em không ngờ ông ấy sẽ có quá khứ như thế..."
"Nói cách khác, đến lúc chết Benoît vẫn không gặp lại Carl ư?" Glenn thổn thức nói.
"Có lẽ là vậy." Elton khép lại quyển nhật ký: "Họ đều không thể chờ được nhau... Trong chuyện này chắc chắn có chân tướng chúng ta chưa biết."
"Ông nội em có để lại manh mối gì hay không?" Glenn câu vai người ký giả và hỏi.
"Nhật ký của ông nội." Elton đột nhiên đứng dậy: "Ông nội có thói quen ghi nhật ký, có lẽ em có thể tìm quyển nhật ký của ông."
"Em dự định quay về London à?"
"Kỳ thực tập hè cũng sắp kết thúc rồi, mẹ em gọi em quay về một chuyến, vừa khéo có cơ hội tìm nhật ký của ông nội."
"Anh và em..."
"Bệnh viện bận rộn lắm, bác sĩ thực tập Glenn Yates." Người ký giả chớp mắt với bác sĩ, thân mật hôn má đối phương: "Đừng nhớ em quá nhiều, anh yêu."
Một tuần sau, Glenn Yates nhận được một bản fax, là nhật ký viết tay, chữ viết hoa tao nhã tràn đầy cả trang giấy.
***
Tôi đã tìm được Carl.
Cậu ấy còn sống, chẳng còn gì tốt hơn nữa, nhưng Ella đã rời đi.
Sau bốn tháng Ella rời đi, tôi nhận được một cuộc gọi, một người tên Simon muốn gặp tôi, cậu ta hỏi tôi có phải là binh sĩ của trại E-715 hay không. Tôi trả lời đúng, sau đó đến điểm hẹn.
Một thanh niên nhỏ con gầy còm đẩy theo xe lăn chờ tôi ở công viên, mà người đang ngồi trên xe lăn là người chiến hữu tôi không thể nào quen hơn – Carl.
Carl mang kính râm, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười có vẻ ngốc nghếch. Người thanh niên dẫn Carl tới nói cho tôi biết cậu ta tên Simon, Carl là ân nhân cứu mạng của cậu ta, bởi vì vào lúc cậu ta đói bụng nhất Carl đã cho cậu ta một cái lạp xưởng, Simon đưa nhẫn của mình cho Carl, nhờ vào chiếc nhẫn này mà cậu ta mới nhận ra Carl trong vụ nổ.
"Vụ nổ ngày đó tới quá đột nhiên, chúng tôi vốn bị bắt ở lại quét dọn, kết quả pháo của Hồng quân rơi ngay bên cạnh lò đốt xác còn tàn lửa, Carl bị vụ nổ làm tổn thương đôi mắt và đầu. Tôi lôi anh ấy ra khỏi biển lửa, nhưng anh ấy đã mất đi ý thức, Hồng quân giúp chúng tôi tìm bác sĩ, Carl hồi phục rất tốt nhưng có một chút tổn thương não, quên rất nhiều chuyện, đôi mắt cũng vì vậy mà mù. Lúc ấy tôi không biết anh ấy ở doanh trại nào, còn ai để liên lạc, thế là mang anh ấy về Hà Lan. Tình trạng của Carl lúc tốt lúc xấu, lúc anh ấy tỉnh táo tôi lập tức hỏi tên anh ấy, anh ấy nhớ được ai, nhà ở đâu... Anh ấy chỉ nói mấy câu 'Ella', 'Chờ em với', khoảng một tháng sau, tôi mới biết anh ấy tên Carl. Tôi và người nhà rất biết ơn anh ấy nên chăm sóc anh ấy thật tốt, hi vọng anh ấy có thể nhớ ra thân phận của mình, trong cuộc nói chuyện gần đây nhất, tôi mới biết được doanh trại của anh ấy và nhanh chóng liên lạc với anh. Tôi hi vọng anh ấy có thể tìm thấy người nhà."
"Carl là trẻ mồ côi." Sau một lúc im lặng thật lâu, tôi đốt điếu thuốc và nói với chàng trai trẻ này.
"Đáng tiếc thật..." Cậu ta cảm thán, "Tôi có thể tiếp tục chăm sóc..."
"Không, tiếp theo tôi sẽ chăm sóc Carl, tôi biết cậu ấy còn một người thân trên thế giới này, tôi sẽ giúp Carl tìm được."
Simon gật đầu: "Mong chúa phù hộ hai người."
***
Tôi thường xuyên nhớ lại mọi chuyện trong đêm trước ngày rút lui. Cậu ấy gọi tôi xuống giường, Albrecht đi đến gia nhập với chúng tôi. Carl trịnh trọng cầu xin chúng tôi giúp đỡ bạn cậu ấy trốn thoát một kiếp.
Tôi không hiểu ý cậu ấy, cho đến khi cậu ấy nói cậu ấy muốn thay Ella đến lò đốt xác. Sao tôi có thể đồng ý? Cậu ấy đã từng cứu tôi một mạng, tôi đương nhiên càng hi vọng Carl có thể sống sót.
"Ella đã cứu tôi vô số lần." Cậu ấy nói: "Một lần năm tôi 5 tuổi, một lần nữa vào năm 22 tuổi. Bất kể thế nào tôi cũng mong anh ấy sống tiếp, anh ấy đã chịu quá nhiều khổ đau, cuộc sống của anh ấy không nên là vậy."
"Nhưng mà..."
"Cuộc sống của cậu cũng không nên như thế." Albrecht thay tôi nói hết lời còn lại.
"Cuộc sống của mỗi người ở đây đều không nên như thế, tôi, cậu, Albrecht và những tù nhân khác. Họ không hề sai. Tôi chỉ muốn người bạn tốt nhất, người thân duy nhất của tôi trốn thoát mà thôi. Nếu như có thể thay đổi kết cục cái chết, tôi lựa chọn để anh ấy sống sót."
"Cậu đã nghĩ kỹ chưa?" Albrecht hỏi.
Carl gật đầu.
Ba người chúng tôi im lặng một hồi.
"Cậu có thuốc ngủ không?" Carl đột nhiên hỏi.
Albrecht lấy ra một bình thuốc từ trong túi, tôi biết cậu ta cũng thường xuyên mất ngủ trong trại tập trung. Carl cầm lấy bình thuốc.
"Cám ơn hai cậu, hãy giúp tôi chăm sóc Ella." Đó là câu nói sau cùng của cậu ta với tôi.
***
Tìm kiếm Ella cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Lần cuối cùng tôi gặp anh ta là lúc anh ta sắp về Pháp. Thế là tôi đến Alsace, nghe ngóng tin tức của anh ta xung quanh. Một người tự xưng là bạn của anh ta nói cho tôi biết anh ta đã đến Liên Xô, tôi lại đi đến Liên Xô, tôi bắt đầu tìm kiếm Alexei bằng trí nhớ của mình nhưng tôi trắng tay quay về, nghe nói Ella đã đến Mỹ.
Mà lúc này đã ba năm trôi qua kể từ khi tôi tìm thấy Carl. Ba năm qua, tôi đi tới đi lui các thành phố ở Anh, Pháp và Liên Xô, quyết tâm tìm thấy người thân duy nhất của Carl.
Tôi về tới Anh, bệnh của Carl vẫn lúc tốt lúc xấu. Nhưng cũng may là thân thể cậu ta xem như khỏe mạnh. Cậu ta nhớ được tôi là ai, cũng chịu nói chuyện với các con của tôi, kể chuyện cho chúng nghe.
Khuôn mặt của cậu ta đã bị hủy hoại, đôi mắt cũng mù, mỗi ngày Carl chỉ có thể ngồi phơi nắng, nghe radio trong vườn.
"Cảm ơn tất cả những gì cậu đã làm cho tôi, Paul." Một ngày nọ, cậu ta nói vậy với tôi khi đang tưới hoa trong vườn.
"Nhưng tôi không tìm được Ella."
"Biết anh ấy còn sống, còn tồn tại ở một góc nào đó trên thế này, tôi đã cảm thấy rất an ủi." Carl nói, trong giọng nói là nỗi tiếc nuối khó nén.
Tôi cảm thấy đau lòng vì cậu ta, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm Ella.
***
Tôi đi tới Mỹ, dùng hết tất cả quan hệ, nghe ngóng tin tức của Ella, nhưng không thu hoạch được gì.
Có lẽ anh ta đã sửa tên. Có lẽ anh ta quá đau khổ nên đã rũ bỏ tất cả, sống một cuộc sống mới rồi.
***
Đứa cháu ngoại đầu tiên tên Mike của tôi đã 5 tuổi, Carl đã ở nhà tôi 25 năm. Hình như Mike rất sợ Carl, bởi vì Carl không bao giờ mỉm cười, trên mặt còn mang theo vết sẹo xấu xí.
"Hồi ông Carl còn trẻ thì tuấn tú lắm." Tôi nói với Mike.
"Còn ông thì sao?" Mike vừa ôm album ảnh khi tôi mới tham gia quân đội vừa hỏi.
"Ông không đẹp bằng ông Carl đâu." Tôi nói: "Ông Carl còn có một người bạn tên là Ella, cũng cực kì đẹp."
Mike xoay đầu lại nhìn tôi, bán tín bán nghi với lời tôi nói.
"Nhưng họ đã chia cách 25 năm, đến nay vẫn chưa gặp lại." Tôi xoa đầu nó: "Nếu một ngày nào đó họ có thể gặp lại, ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
***
Đó là buổi tối Carl qua đời.
Ông ấy ngồi trong vườn, đưa lưng về phía chiều hoàng hôn, nụ cười ngây thơ xuất hiện trên khóe môi, đột nhiên ông ấy vươn tay ra với bầu trời, thì thào trong cơn mê sảng: "Ella, Ella, chờ em với... Chờ em với... Anh đi nhanh quá... Ella!"
Tôi chạy tới nắm lấy tay ông ấy, Carl tựa đầu vào ngực tôi và khóc: "Ella... Chờ em với..."
"Ella sẽ chờ ông. Hai người chắc chắn sẽ gặp lại."
Chắc chắn sẽ.
Tôi ôm chặt Carl.
"Hai người chắc chắn sẽ gặp lại." Glenn xếp lại bản fax, kéo ngăn tủ và mở quyển nhật ký của ông nội ra, kẹp bản fax vào, tấm hình Benoît trẻ tuổi và cái tên Carl dính chặt vào nhau.
– The End –