Sáng hôm sau.
Nghiên Hy tỉnh dậy thì chẳng thấy Quân Thụy đâu, cô gái nhỏ ngó nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Nhận thấy có một mình trong căn phòng trống, cô liền đứng dậy khỏi giường. Mò mẫm tìm nơi để vệ sinh cá nhân. Lúc này, cô nhớ ra hướng rồi, thì đột nhiên có người gõ cửa, cô hoảng hốt nhìn cửa. Nhận thấy cô không mở cửa, người bên ngoài gọi lại:
''Tiểu thư l, xin người mở cửa ạ.''
Lúc này, Nghiên Hy nhận ra, liền tìm cách mở cửa, khi cô mở cửa ra thì thấy một cô gái cũng chặc tuổi mình, thấy người lạ, cô không sợ gì mà còn cười tươi vui vẻ như đón chào vậy:
''Tôi đến để giúp tiểu thư...'' Cô hầu này không nhìn cô mà cứ cúi mặt xuống, Nghiên Hy tò mò cũng cúi theo cô ấy.
''Tư Hà, cô còn làm gì vậy?''Nghe tiếng người đàn ông trung niên kia nói, Nghiên Hy nhận ra, nhìn về phía ông, ngơ ngác. Trên người mặc quần áo chỉnh tề, thêm phần đuôi tôm đằng sau, ông từ từ tiến lại gần, tay đưa lên trên ngực, cúi người xuống chào cô. Nghiên Hy tưởng ông đang chơi trò chơi liền mỉm cười chào lại ông, nhìn cô vui vẻ, ông liền lên tiếng:
''Tôi là quản gia ở đây, mong tiểu thư thông cảm cho sự thiếu sót trong cách quản lí.'' Ông nói xong liền nhìn sắc mặt của cô, vậy mà cô không hề khó chịu, liền nói lớn:
''Mọi người tới chơi với Nghiên Hy sao, Nghiên Hy vui lắm.''
Cô đưa tay ra, kéo họ vào trong thì thấy họ đơ cả người không chút chuyển động.
''Tiểu thư, đây là Tư Hà, cô ấy sẽ giúp người...'' Nhận thấy cô chẳng hiểu lời ông nói, thở dài một hơi, ông ra lệnh cho Tư Hà làm việc rồi cúi chào cô quay đi.
''Sao lại đi rồi, không chơi sao?'' Nghiên Hy nghiêng đầu nhìn. Khó hiểu nhìn mọi thứ, Tư Hà cũng ngoan ngoãn làm việc của mình.
Chẳng ai nói với nhau một lời, Nghiên Hy chán nản nói nhảm:
''Cô sao vậy... Cứ cúi mặt xuống thế, cô ở đây chơi với tôi đi.''
Nghe chiếc giọng mè nheo đáng yêu của cô, làm cho Tư Hà chết đứng mà. Trước nay trong nhà, người hầu không được phép nhiều chuyện của chủ, hơn hết không có sự cho phép thì càng không được lơ là làm chuyện vô ích. Khi nghe cô lảm nhảm nói muốn mình chơi với cô, không biết lên làm sao đây.
Xong việc, Tư Hà theo lí liền cúi chào rời khỏi đây.
Nghiên Hy thở dài nhìn căn phòng trống người một lần nữa. Liền đi theo, nhưng khi mở cửa ra, cô chẳng thấy một ai, hành lang trống vắng làm cô hoảng sợ. Nhưng vì cái tính tò mò mà cô vẫn quyết đi vậy, cô nhớ là hôm qua đã đi từ bên trái đi lên mà, thầm nói trong lòng, cái lâu đài này thật lớn, sao mà cô nhớ hết được. Đã vậy, còn nhìn chẳng ra đâu là lối đi xuống nữa.
Mò đường từng chút một, khi cô đứng trên cao nhìn xuống, miệng cô mở ra vì bất ngờ. Một khung cảnh người qua kẻ lại làm việc cận lực, nhưng mảy may chẳng có chút tiếng động nào cả. Cô bước xuống chỗ quản gia đang đứng quan sát. Nghiên Hy nhỏ nhẹ bước lại chỗ ông, đứng sau nhìn ngó ông đang cầm sổ ghi chép.
Cô nhìn chiếc bút viết nhanh chóng làm cô tò mò,hỏi:
''Chiếc bút này của ông đẹp quá, cho con được không?''
Quản gia Tần đang mải miết viết thì nghe thấy tiếng cô nói đằng sau, làm ông giật mình quay lại.
Cô thích thú nhìn ông cười, ông liền nói:
''Nếu tiểu thư thích thì tôi sẽ lấy chiếc khác cho người''
''Vậy con cảm ơn ông'' cô liền cúi đầu cảm ơn.
''Tiểu thư, Tư Hà đâu?''
Cô dừng lại rồi mới đáp:
''Cô ấy thay cho con bộ váy này nè... Mà cô ấy không chịu chơi với con''
Ông nghe vậy liền nói người gọi Tư Hà lại, thấy Tư Hà ông liền khiển trách:
''Tư Hà, từ nay trở đi cô ở bên cạnh tiểu thư, không cần làm việc khác, nhiệm vụ của cô chỉ cần làm theo lời cô ấy.''
Tư Hà nghe xong liền xin lỗi rối rít, nhìn vẻ mặt bối rối, Nghiên Hy liền kéo Tư Hà về phía mình:
''Sao cô cứ cúi đầu mãi thế?'' Nghiên Hy đưa tay hỉnh lại khuôn mặt cúi xuống
''Nhớ rõ những lời tôi nói.'' Ông nghiêm chỉnh nói với Tư Hà xong liền quay lại nhìn cô cất giọng dịu đi:''Tiểu thư, người chơi vui vẻ.''
Thấy ông đi, cô còn vẫy tay vui vẻ chào tạm biệt.
''Tư Hà, mau lên chúng ta đi chơi.'' Nghiên Hy kéo Tư Hà đi, tò mò hỏi:''Tư Hà, anh Quân Thụy đâu rồi?''
''Tiểu thư, ngài ấy đã đi làm rồi, chắc sẽ tối muộn mới có thể về'' Nghe vậy, Nghiên Hy đáp:''Ồ, anh ấy bận rộn quá.''
Nói xong cô liền thích thú chạy lại chiếc đài phun nước lớn. Xung quang toàn là cỏ chỉ có mỗi đài phun nước lớn này thôi. Nghiên Hy đưa tay ra nghịch nước, Tư Hà hoảng hốt chạy theo:
''Tiểu Thư, người đừng nghịch nước.''
Muốn ngăn cô lại, vì đài phun nước này có nuôi cá, vậy mà khi chạy lại gần thì thấy Nghiên Hy nói lớn:
''Ta bắt được cá rồi, mau mang đi ăn thôi.'' Nghiên Hy cầm con cá lớn, quay lại nhìn Tư Hà, Tư Hà như chết đứng khi thấy cảnh này.
Cá này toàn là cá hiếm được mua về nuôi, vậy mà Nghiên Hy coi như cá sông suối, muốn ăn làm Tư hà không biết sao nữa. Một con cá thôi cũng là cả một căn nhà rồi.
Sợ sẽ bị khiển trách, Tư Hà đứng ngơ người liền bị Nghiên Hy kéo tới, để vào tay con cá:
''Tư Hà, mau cầm đi... Để tôi bắt thêm cho.''
Thấy cô còn muốn bắt thêm vài con, mọi người thấy cô cúi xuống đài phun nước, sợ hãi ngăn cô cô lại:
''Tiểu thư, người đừng làm vậy.''
Mọi người trong vườn liền chạy đến ngăn cô, cô thì cứ đòi bắt cá tiếp, khung cảnh hỗn loạn, ầm ĩ thu hút sự chú ý.
Quản Gia Tần thấy ồn ào liền ra ngoài thì thấy mọi người ngăn cô lại, nhưng cá trong đài thì đã bị cô tóm lên mấy con.
Ông hoảng hốt run cầm cập cầm điện thoại gọi:
''Thiếu gia, tiểu thư cô ấy đòi bắt hết cá lên ăn.'' Chưa kịp để bên kia nói, ông liền hoảng hốt nói, chưa bao giờ ông lại làm vậy cả.
''Em ấy muốn làm gì thì cứ để em ấy làm, mua chút cá mới nuôi lại là được.'' Nói xong anh cúp máy ngay lập tức.
Quản gia nghe xong liền chạy lại chỗ cô, mọi người tản gia khi ông tới
''Tiểu thư muốn bắt cá thì để tôi bắt cho, đừng làm vậy.'' Ông nói trong hoảng sợ thì cô chống nạch nói:''Không cần, con tự làm được mà.''
Nghe cô vẫn đòi tự làm, ông chẳng thể đắc tội:
''Mau mang chiếc vợt tới đây.'' Sau đó kéo cô lại, nói nhỏ:''Tiểu thư dùng vợt bắt được không, đừng dùng tay kẻo bị thương''
Nghe ông nói, cô đưa bàn tay trắng hồng lên đáp lại:
''Nè, con có bị sao đâu.''
''Không được, không bị thương thì mùi cá lắm đó.'' Ông ra sức thuyết phục cô nghe theo ý mình. Nghiên Hy thấy tay cũng có mùi tanh, liền thấy hợp lí:
''Vậy con dùng vợt vậy.''