Việc Bán Thời Gian

Chương 1




''Buổi đấu giá hôm nay, có rất nhiều vật phẩm quý giá, mong các ngài ở đây từ từ thưởng thức.”

Đế Đô hôm nay náo nhiệt hơn khi có cuộc đấu giá lớn như vậy, lần lượt các vật phẩm được đưa lên khung cảnh các vị lớn nhỏ tranh nhau mua hết. Người này mỉa mai người kia, vậy mà từ góc xa vẫn có người bình thản như không, nhìn khung cảnh hỗn loạn này.

Khi nghe đến vật phẩm cuối cùng được mang lên, một lồng kính lớn phủ bên ngoài là lớp vải trắng bằng luạ tơ tằm. Ai ai trong hội trường đều bất ngờ, vì không nghĩ ra sao lại có vật phẩm to đến vậy xuất hiện ở đây. Họ nghe nói hôm nay có vật đặc biệt quý giá, nên kéo nhau tới đây.

Tấm vải được kéo xuống, một con búp bê mặc váy công chúa màu hồng làm họ không hiểu gì mà ngơ ngác bàn tán. Chỉ là một con búp bê trong lồng kính mua thì có tác dụng gì chứ. Mọi người xôn xao bàn tán thì đột nhiên dừng lại khi con búp bê trong lồng kính kia ngồi sụp xuống lấy tay trắng nõn che đôi tai nhỏ lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.

Lúc này ai cũng thi nhau hò hét giá, đám đàn ông nhìn cô gái nhỏ thèm thuồng, phụ nữ thấy chồng mình vậy cũng hò hét không thôi.

Từ một góc yên lặng, một người nhẹ nhàng cầm bảng lên, bình tĩnh nói:

''500.'' Mọi người khi nghe anh cất tiếng liềm im bật lại, ngơ ngác nhìn anh, khi con số cao nhất vừa nãy chỉ dừng lại ở 250. Không thấy ai lên tiếng. Người đấu giá nhanh chóng chốt hạ.

''Cậu bị điên sao... Cô ta rõ ràng là... “

''Ông ta muốn hại tôi thì tôi cũng muốn xem ông ta hại tôi thế nào. ''

Nói rồi anh tiến lên nhận vật phẩm được coi là quý giá kia, bao người tiếc nuối nhìn theo. Anh nhìn ánh mắt ngây ngô của cô, nhanh tay bế cô rời đi.

Ngồi trong xe, anh yên lặng suy nghĩ, thì cô gái nhỏ này không chút sợ hãi đụng chạm anh, còn cười ngây ngốc.

''Tên là gì?'' Anh nâng cằm cô và hỏi cô

Cô gái nhỏ trong lòng không chút sợ hãi mà đáp lại anh

''Hmm... em tên là Nghiên Hy, còn anh tên gì vậy '' giọng nói ngọt ngào pha chút tinh nghịch vang lên, đôi mắt long lanh chờ câu trả lời từ anh

''Đông Quân Thụy..''

''Quân Thụy, em đói '' Cô vui vẻ cười cười nói, trợ lý lái xe thầm nhìn cô, đúng là một cô gái không hiểu gì mà. Nhưng anh thấy sắc mặt ông chủ có vẻ không mấy khó chịu.

''Đã muộn, về nhà đi.'' Nghe anh nói vậy cô ra vẻ buồn bã, quay đi chỗ khác.

Nhìn cái đầu nhỏ quay ra ngoài, anh cẩn thận vén mái tóc dài nhìn phần gáy trắng trẻo của cô. Một vết sẹo sau gáy làm anh suy nghĩ, tự cười khinh miệt ông ta, dùng một cô gái để hạ bệ anh có phải suy nghĩ điên rồ quá không. Nếu ông ta nhất quyết làm vậy thì anh cũng chẳng lương tay.

Cô không hiểu hàng động của anh cho lắm, liền quay lại nhìn anh, ánh mắt ngây ngô nhìn anh:

''Anh sao vậy?'' Cô đưa tay qua lại trước mặt anh

''Vết sẹo đau lắm không?'' Anh sờ phần lồi lên sau gáy, nhẹ nhàng hỏi cô

Cô tươi cười nhìn anh, ngay ngắn trả lời lại anh:

''Em không nhớ nữa, chuyện từ nhỏ rồi.''



''Vậy ai đưa em tới đó?'' Anh nhìn cô ngoan ngoãn trả lời anh, ngây ngốc không hiểu gì.

''Có một người già già đưa em tới đó, nói sẽ có nhiều kẹo để ăn lắm... Vậy mà chẳng có gì cả.'' Cô ấm ức kể cho anh nghe

''Được rồi, sẽ không để em đói.'' Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng thầm suy tính.

Khi chiếc xe dừng lại trước biệt thự lớn, cô vui vẻ nói:

''Oa, lâu đài em thật đó.'' Trong lúc cô mải cảm thán vẻ đẹp của tòa biệt thự lớn, anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi xe, cô nhìn hình ảnh chuyển động thì mới nhận ra gì đó, nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, cô liền vui vẻ ôm chặt anh.

Mọi người như thường lệ xếp thành hàng chờ anh về, cúi chào anh một cách khuôn khổ, nhìn vậy cô liền nhảy xuống, rời khỏi tay anh, liền chạy tới chỗ họ, nghiêng đầu nhỏ nhìn mọi người.

Cô chưa kịp phản ứng gì thì anh anh đưa cô vào trong.

''Mau chuẩn bị đồ ăn.'' Anh ra lệnh cho mọi người.

Cô tò mò hỏi anh:

''Anh Quân Thụy là hoàng tử sao?'' Cô đưa mắt nhìn anh, anh cũng thuận theo trả lời: ''Không phải vậy.''

''Thế sao anh lại sống trong lâu đài lớn vậy?'' Cô tò mò hỏi lại

Nghe những câu hỏi của cô, làm anh có hơi khó xử, lần đầu tiên trong đời có người đưa ra một câu hỏi mà đến anh chẳng thể trả lời ra sao cả.

''Em cũng sẽ ở đây làm công chúa nhỏ nha.'' Anh mỉm cười nhìn cô, đợi phản ứng của cô ra sao.

Cô cũng cười tươi gật gật đầu nhỏ. Mọi người bên kia gấp rút làm mọi thứ, không ai trong số họ dám lề mề, nghe anh nói mấy câu đó làm họ càng thêm hoảng loạn. Một ma vương như anh sao lại dịu dàng lạ thường vậy, còn nói mấy câu sến súa đó, làm họ không tài nào quen nổi.

Nhìn một bàn ăn thịnh soạn, cô liền cầm đũa lên ăn chẳng thèm quan tâm đến anh nữa. Anh cũng không động đũa mà chỉ nhìn cô. Sau một hồi ăn uống lo say, cô quay qua nhìn anh không chút biến đổi, liền ngơ ngác hỏi:

''Anh không ăn sao, nếu anh không ăn là không lớn được đâu, anh mau mau ăn đi.” Cô lảm nhảm rồi mang tất cả đồ ăn lại trước mặt anh, anh cũng không khó chịu gì mà nhìn cô bận rộn làm việc. Đúng là chỉ có người ngốc như cô là không hiểu gì về thế giới này, một thân cao lớn, khỏe mạnh này mà cô đòi anh phải lớn hơn nữa sao... Cô nhìn anh, chạm thẳng mắt anh mà nói:

''Mau mau ăn nào.''

''Được, anh sẽ ăn để mau lớn.'' anh đáp lại lời cô, rồi bắt đầu ăn, ăn một chút anh liền nhìn cô nói:

''Anh ăn no lắm rồi, phải làm sao đây?'' Cô nghe nói vậy, quay lại nhìn anh:''Nhưng anh còn chưa ăn hết kìa.'' Cô đánh mắt nhìn thức ăn trong chén anh.

''Hay anh không ăn nữa nha'' Anh mỉm cười trêu chọc cô.

''Không được, anh phải ăn hết đó.'' Cô cau mày nói anh, anh vì thế cũng nghe theo:''Được thôi, anh sẽ ăn hết.''

''Đúng đó, anh cũng ngoan ngoãn như em thì sẽ có kẹo ăn đó.'' Cô ra vẻ tự hào nói anh, anh dừng lại khi nghe vậy, ông ta cũng thật là không biết sợ, từ nhỏ đã gắn con chip vào gáy để dễ bề kiểm soát, còn làm mấy việc này làm khó dễ anh.

Không biết cô gái nhỏ trước mặt có thể an toàn không nữa, nhưng trước mắt thì chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi.



Sau bữa ăn, anh dẫn cô về phòng, bước vào cửa cô xị mặt xuống nhìn căn phòng một màu tối thui, chỉ lờ mờ ánh sáng.

''Sao vậy?'' Anh nhìn cô đang xị mặt ra hỏi, cô liền đáp:''Quân Thụy, sao anh lại trang trí phòng dở tệ vậy?''

Nghe câu nói của cô, anh nhìn lại cô rồi nhìn căn phòng của mình được thuê người thiết kế riêng còn mất khá nhiều thời gian để hoàn thiện, liền hỏi lại:

''Nếu em không thích có thể đổi mọi thứ.''

''Vậy thì em lại phải suy nghĩ rồi... '' Nhìn dáng vẻ đăm chiêu của cô, anh không khỏi phì cười:

''Nhìn em suy nghĩ vất vả quá... Em ở đây chờ anh, chút sẽ quay lại.'' Anh xoa đầu cô rồi bước vào phòng tắm.

Cô cũng gật gật cho có lệ, trước khi đi anh đã bật đèn sáng cho cô, cô đi xung quanh phòng nhìn qua nhìn lại, động vào mọi thứ, căn phòng đơn giản màu đen làm cô không vui lắm. Khi anh bước ra vẫn thấy cô gái nhỏ đăm chiêu nhìn mọi thứ, không biết cái đầu nhỏ của cô suy nghĩ được cái gì mà cứ bày vẻ mặt nghiêm trọng này làm anh cười mãi.

''Sao vậy, em suy nghĩ được gì rồi?'' Cô thấy anh đứng nhìn cô, cô liền nói:

''Nếu thay đổi thì nên làm sao?'' Cứ như anh vừa giao cho cô một bài toán khó nhằn bắt cô phải giải vậy, khuôn mặt trắng trẻo như sắp khóc vì chẳng nghĩ ra gì cả.

''Vậy em muốn màu gì thì đổi màu đó thôi.'' anh tiến lại chỗ cô mà nói, nhìn khuôn mặt nhỏ như thoát được bài toán, vui vẻ trở lại:

''Màu gì cũng được sao?''

''Màu nào cũng được, muộn rồi mau đi ngủ để mai làm việc cho tốt nha.'' Quân Thụy nói xong thì cô nhanh nhảu đáp:''Vậy em sẽ đi ngủ, anh cũng mau đi ngủ đi.''

Cô không nói nhiều, nhảy lên chiếc giường lớn êm ái mà nằm, anh thuận theo mà tính nắm xuống, không ngờ cô nói một câu làm anh đơ người:

''Anh mau mau về phòng anh ngủ đi.'' Anh bĩnh tĩnh như không đáp:''Đây là phòng anh mà.'' Anh không chịu thua nói thêm vào

''Vậy em thì sao?'' Cô đã vùi mình vào chăn nói lại:

''Em cũng ngủ ở đây, sao vậy?''

''Bà nói chỉ vợ chồng mới có thể ngủ chung thôi...” Anh tự nhiên như không ôm lấy thân cô:

''Vậy chắc bà chưa nói cho em biết, không là vợ chồng cũng có thể ngủ chung rồi đó.” Anh cười nham hiểm nhìn cô

''Aaaaaa...'' Cô bị anh kéo lại, ôm chặt, khó chịu kêu than

''Ngoan, ngủ đi.”

Cái đầu nhỏ xíu của cô chẳng thể phản bác lại anh, liền hậm hực quay đi, dù sao cũng không có gấu bông cô cũng không ngủ được, nếu anh ở đây thì anh là con gấu bông vậy.

Nhìn cô ngủ say trong lòng, Quân Thụy từ từ cầm chiếc điện thoại, thao tác nhanh trên màn hình, nói nhỏ:

''Tôi muốn có kết quả vào ngày mai.''