Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 34: Không lối thoát.




Mưa giông vẫn không ngớt, lờ mờ theo ánh sáng chớp nhoáng của sấm chớp, Hà Tranh ra được đến cửa sau, bên ngoài có hai ba chiếc xe bán tải nhỏ, cô không biết là chiếc nào.

"Tranh, đi qua đây!"

Tiếng anh Hoàng hét lên, Hà Tranh vội vã chạy tới, hai người nhanh chóng lên xe. Đóng cửa ôtô lại, cô vội mặc hẳn áo khoác vào, vải dù chống nước, rộng rãi phủ đến đầu gối cô. Hà Tranh mò mò trong ngực, balo vẫn yên vị.

"Còn mọi người thì sao ạ?"

Anh Hoàng gấp gáp vặn chìa khóa xe, đảo tay lái, xe lùi lại đâm vào những chiếc phía sau.

"Đội trưởng sẽ nhanh chóng ra khỏi đó thôi, em yên tâm."

Hà Tranh nhìn lại khu nhà nghỉ, trong ánh sáng chớp lóe, cô thấy có ba bốn người ở trong các dãy phòng, chỉ tay ra ngoài cửa, là hướng chiếc xe của bọn họ đang chạy đi.

"Có phải trong đội của các anh đã bị cài người hay không? Làm sao bọn chúng lại mai phục chúng ta vậy?"

"Không phải là chúng mai phục, mọi chuyện đều trong kế hoạch của đội trưởng, có điều đúng là trong đội đã bị cài người, anh nghĩ có thể là một trong số nhân viên cây xăng."

Con đường mà hai người đang chạy thật sự rất gập ghềnh, gần như là đang chạy trên sườn đời để tìm cách rẽ xuống lộ.

Hà Tranh bám chặt vào ghế, vẫn liên tục ngó đầu ra sau để xem có bị theo đuôi.

"Bọn chúng đang nhắm đến em." Cô nói.

Anh Hoàng đang căng thẳng nghe vậy cũng gật đầu.

"Em trai em ngày trước từng đưa bằng chứng phạm tội của họ nên ngay khi điều tra ra danh tính thật của em, họ như rắn bị lột da mà thôi."

Hà Tranh khẽ cúi đầu, mặt mày lúc này đã tái nhợt. Anh Hoành nghĩ cô đang sợ nên cũng nhẹ giọng trấn an.

"Tài liệu phạm tội khi đó, các anh có lấy lại được không?"

Anh Hoàng lắc đầu: "Về tài liệu thật bọn anh không tìm thấy, chuyện em trai em đưa bằng chứng cho cảnh sát thật ra cũng chỉ do một người khác nói lại, không có vật chứng cụ thể."

Hà Tranh hỏi: "Người đã nói lại là ai?"

"Cậu ta tên Đình Nghĩa, là bạn học chung lớp của em. Hồi cuối năm ngoái bọn anh đến đây điều tra ngầm, có gặp qua cậu ta, ban đầu không hè thu được chút lời khai nào đáng giá, cho đến khi cậu ta tự chuyện nói ra chuyện đó, bọn anh mới biết em trai em là thật sự bị giết hại."

Anh Hoàng lại nói tiếp: "Dường như chuyện em trai em tự mình theo dõi vụ buôn bán ma tuy này, cũng có kể qua với cậu ta, nhưng vì quá nguy hiểm nên cậu ta đã nhiều lần khuyên em của em dừng lại."

"Chuyên án buôn ma túy đó bắt nguồn từ ngôi trường cấp 3 kia, khi có một số học sinh được phát hiện trong tình trạng sùi bọt mép và khó thở. Hiệu trưởng và cán bộ trong trấn đã giấu nhẹm để tự giải quyết, nhưng đến đầu năm nay khi bọn anh chính thức mở án điều tra mới phát hiện, bọn họ vốn chẳng giải quyết cái gì. Tuy nhiên để bắt gọn từ đầu mối, bọn anh chưa động đến họ, chỉ làm sao ngăn chặn được việc hàng cấm bị phát tán trong thị trấn trước mà thôi."

Hà Tranh ngỡ ngàng, cậu ta là người đã báo cáo chuyện này cho cảnh sát sao?

Còn chưa nghĩ sâu hơn, chiếc xe đang chếch xuống đường lộ thị bất ngờ bị đâm sầm bởi một con xe từ phía sau. Đèn xe không có, trong đêm tối giông bão, chỉ có có của hai người là nhấp nháy đèn liên tục.

Hà Tranh cảm thấy đầu mình đau buốt, cô bình tĩnh mở dây an toàn, tầm mắt mơ hồ đảo lộn. Anh Hoàng nói gì đó với cô, nhưng cô không nghe thấy, chỉ thấy anh ấy bất ngờ mở cửa đi xuống xe, trên tay còn cầm theo khẩu súng lục.

"Mau chạy đi, chạy qua ngọn đồi này là bến thị trấn xx, em hãy cố gắng lánh nạn ở đó."

Tiếng súng lại vang lên, Hà Tranh hét lên thụp người xuống, bám vào tay lái rồi khệnh khạng bò dậy từ chỗ của mình. Có người la hét, có người chửi bới bảo mau chóng tìm người.

Hà Tranh lết xuống xe bên ghế lái, anh Hoàng nã thêm hai phát súng, sau đó đẩy cô lên đồi để chạy đi.

"Nhanh đi, anh yểm trợ cho em, cứ chạy thẳng, đừng quay đầu lại."

Tìm Hà Tranh như không còn cảm nhận được nhịp thở, cô chẳng thấy gì ngoài cỏ cây và bùn đất trước mặt, bám vào một đoạn rễ nhỏ, cô dẫm chân bước lên đồi, tán cây cao và thân cây già che chắn cho cô khỏi những cơn gió thốc ác liệt.

Tiếng ầm ầm của sấm chớp vang lên không dứt, Hà Tranh thở hồng hộc dẫm lên bùn đất và bụi gai trèo lên đồi, chân trượt xuống vì đất lút, cô lại bám vào ngọn cây để giữ thăng bằng rồi trèo lên. Cảm tưởng như trời sắp sập xuống đến nơi.

Hà Tranh không biết bản thân đã đi được bao lâu, cô đã xuống ngọn đồi, phía trước vẫn là rừng cây và đồng cỏ bạt ngàn, mưa đã dần ngơi, chỉ có sấm rền vẫn thi thoảng nhá nhem trên đầu.

Túm chặt balo trong ngực, người cô vừa đau vừa ướt, mưa đã tan dần, ánh dương dần dần ló dạng, Hà Tranh cũng thấy một khu thị trấn nhỏ bên kia đường lộ, cô thở phào, bước chân nhức mỏi nhưng phải cố gắng để đi đến đó.

Tầm 2 giờ sáng, người dân ở đây vẫn chưa dậy. Hà Tranh tìm được cái giếng nhỏ đầy nước mưa, cô múc một Gáo rửa sạch mặt mũi và bùn đất trên người. Cái áo khoác vải dù ướt chèm nhẹp, Hà Tranh kéo khóa, lấy balo ra, bên trong chỉ hơi ẩm.

Cô nhìn quanh, tìm được một biểu hiệu nhà nghỉ cho thuê, liền đứng dậy đi vào đó.

Người chủ đang ngủ rất sâu giấc, gọi mãi không được cô bèn khều người ta. Chủ nhà giật mình tỉnh dậy, thấy trước mặt là một cô gái mình mẩy ướt đẫm, mặt mũi trắng nhách, ông ta sợ hãi suýt nữa đã hét to.

"Cô ở đâu mà tới đây?" Người này nói giọng rất khó nghe, tiếng Việt lơ lớ nên phải mất một lúc Hà Tranh mới hiểu.

"Xe nhà con bị tai nạn, người nhà bảo con đến đây ở trọ một ngày, ngày mai sẽ đến đón."

Ông chủ nhìn nhìn cô đánh giá một chút, lấy chìa khóa phòng đưa cho cô: "Chỗ này chỉ thường đón tài xế chở hàng, nhà mi chắc đi buôn hả?"

Hà Tranh mệt đến không thể nói chuyện, chỉ gật đầu cho qua.

"Phòng thuê theo tiếng, 8 tiếng là 80 nghìn đồng, 12 tiếng thì 150 nghìn, mi muốn ở bao lâu? Cho xem cả căn cước đi "

Hà Tranh chọn hẳn 24 tiếng, liếc mắt nhìn sang sạp tủ bên cạnh, cô mua thêm mấy cái khăn, mì gói và nước lọc, tiện thể thuê luôn máy sấy của ông chủ, trả tiền xong xuôi cô ôm đồ đi lên lầu.

Máy mà trong balo để sẵn số tiền thắng cược bữa trước nên cô cũng vung tay hào phóng hơn.

Vào phòng nghỉ, cô khóa cửa lại, còn cẩn thận đẩy cả chiếc bàn gỗ trong phòng chặn luôn cho chắc ăn. Xong cô mới nhìn quanh căn phòng nhỏ xíu này, người tự giác mỏi mệt đau đớn.

Cởi áo khoác và balo sang một bên, vào nhà tắm để rửa lại vết thương lần nữa bằng nước sạch. Bắp chân và đùi trầy khá nhiều, mu bàn tay và lòng bàn tay cũng rát buốt, mặt tê cứng vì quá lạnh, Hà Tranh cảm giác bản thân như vừa từ địa ngục trở về, thật sự rất mệt mỏi.

Nấu nước siêu tốc liên tục, cô dùng khăn ngâm nước ấm rồi lau qua vết thương, sau đó rửa mặt mũi. Nước ấm ngấm vào da thịt, lòng cũng chợt thấy nhẹ nhõm hơn. Đặt đồ dơ qua một bên, cô quấn khăn tắm, bò lên giường. Vừa nhắm mắt là ngủ ngay vì quá mệt.

Sáng hôm sau, Hà Tranh bắt đầu công cuộc giặt lại quần áo bẩn, vừa sấy khô quần áo vừa nấu mì gói ăn sáng. Cô mở điện thoại, hơi nước đã ẩm vào trong nên màn hình mờ mờ, cô lại dùng máy sấy hơ qua một chút mới ổn hơn.

Có 6 cuộc gọi đến, đều là số của Tư Thành, có vẻ sau khi giải quyết chuyện ở nhà nghỉ trong cây xăng anh đã gặp Quế Hoàng rồi. Hà Tranh gọi cho anh, bên kia rất nhanh đã bắt máy.

"Cháu đang ở nhà nghỉ của thị trấn lân cận ạ, đối diện đường lộ bên kia đồi."

Đầu dây im lặng một chút, sau thấp giọng bảo cô: "Ở yên trong đó, tầm tối mới sang rước mày."

Hà Tranh nhíu mi: "Sao lại đến tối lận vậy ạ?"

"Nơi đó là nơi trung chuyển hàng hóa chuẩn bị xuất sang cửa khẩu, tối nay rất nhiều xe tải sẽ chạy ngang ghé vào nghỉ ngơi, tao đến vào lúc đó."

Nghe là biết nơi cô đang ở thật sự còn nguy hiểm hơn trạm xăng dầu tối qua. Địa điểm tập kết của cánh tài xế đường dài, hàng hóa luân chuyển phức tạp. Càng về gần biên giới càng thấp thỏm lo âu.

"Nghe chưa?"

"Vâng ạ, cháu ở đây đợi chú."

Dứt lời, bên kia cũng tắt máy. Hà Tranh nhìn chằm chằm điện thoại, hơi bĩu môi một cái. Húp nhanh bát mì, cô mở he hé cửa sổ ra, quan sát khu thị trấn nhỏ này.

Dường như đa số sinh sống ở đây là đồng bào dân tộc thiểu số, trang phục có chút khác biệt nhỏ. Hà Tranh quan sát người dân đi lại sinh hoạt vào một buổi sớm mùa thu, đường đất ẩm ướt do cơn mưa lớn đêm qua, trẻ con chạy nhảy đùa giỡn.

Cách hai ba dãy nhà là một khu chợ, trông khá đông đúc và ồn ào, sạp hàng quần áo bày ở đằng xa.

Hà Tranh nghĩ nghĩ một lúc, quyết định mặc lại đồng phục và áo khoác đen vải dù xuống dưới nhà. Tuy đã được dặn dò ở yên, nhưng cô đâu thể mặc đi mặc lại một bộ đồ mãi được, đi xuống một chút chắc không sao đâu. Dù sao ở đây cũng đông vậy mà.

Balo nằm ở trong ngực, Hà Tranh đi vào chợ lựa đống quần áo sỉ trước mặt, được vài bộ ưng ý, cô nhanh chóng trả tiền, mua thêm vài ba cái bánh bao và khoai lang nướng.

Đoạn cầm túi quay về nhà trọ, cô thấy có một đoàn ngoài ăn bận lịch sự đi lướt qua. Cô vội tấm vào góc tường, khẽ khàng ló mặt nhìn về phía trước.

Cách nhà nghỉ mà cô đang ở cũng có một nhà nghỉ khác, căn này to hơn, nhìn khang trang hơn rất nhiều, người đi thuê cũng trục dạng có tiền hơn hẳn khi quần áo trên người thời thượng hơn.

Hà Tranh để ý một gã đàn ông trông rất quen mắt, nhất là cái điệu cười tự kiêu kia. Ông ta là người lần trước thi đấu bida với Huy Quân, Hà Tranh nhớ người ta gọi ông ấy với danh là giám đốc Hồ Tuyên. Một cánh tay đắc lực của ông chủ Trương.