Gậy thép xé gió lao ra từ trong góc khuất con hẻm, tiếng vụt sượt ngang bề mặt không khí, theo quán tính mà kẻ cầm gậy bị mất trớn mà suýt ngã nhào.
Tư Thành đã kịp thời ngửa đầu ra sau né đòn đánh bất ngờ đó, chân dài đặt xuống làm điểm tựa đánh tay lái chiếc moto xoay nửa vòng. Tiếng bánh xe cạ trên mặt đường đinh tai.
Con hẻm đối diện cũng có người lao ra, vụt gậy lên người anh. Tư Thành thẳng chân đá cao, cũng vô tình buông luôn chiếc moto còn chưa kịp tắt máy. Moto mất lái lạng quạng một hồi rồi đâm sầm vào cột nhà bên đường, đầu xe bị méo, khói còn bốc lên.
Hà Tranh thảng thốt trước tình huống đột ngột này, cô dừng xe lại, trơ mắt nhìn anh đấm đá với đám người quái gở. Bọn chúng có 4 người, đều đội nón kết và đeo khẩu trang.
Cô đứng dậy, kéo balo sau lưng ra trước mặt lấy điện thoại, gọi về số của công an khu vực.
"Trên đường xxx ạ, gần khu nhà máy xử lý nước thải có 4 người che mặt dùng gậy tấn công cháu, các chú làm ơn đén đây ngay được không ạ."
Tiếng báo cảnh sát đả động đến bọn chúng, một tên nghe thế bèn cầm vũ khí chạy đến chỗ cô, chỉ tay bảo cô mau đưa điện thoại.
Hà Tranh vòng ra sau xe, vừa mở loa ngoài vừa nói lớn, nhắm thấy hắn chuẩn bị quật gậy vào mình, cô lập tức ngồi thụp xuống.
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra vì Tư Thành đã kịp thời túm đầu hắn lôi ngược rồi đấm vài cú vào mặt. Bốn con người nằm dài lê lết trên đường, người ngợm quằn quại rên la.
Hà Tranh lọ mọ ngồi dậy, bóng lưng rộng rãi của Tư Thành đập vào mặt cô, anh lắc lắc cổ tay, miệng nói cái gì đó nghe không rõ.
Sau đó anh đi tới trước mặt một tên, đạp lên mu bàn tay đang cầm hàng nóng, giật khẩu trang xuống, anh nhếch cười, vả vả vài cái lên má hắn ta.
"Người của Lộc Sĩ à?"
Hắn ta nghiến răng im lặng, Tư Thành lại như trêu ngươi và vả thêm vài cái như dạy con: "Về mà nói với lão, ông đây bị bắn lủng ruột còn chưa chết, lũ chúng mày chỉ là muỗi, nghe chưa?"
Hà Tranh thấy anh cứ nán lại trêu đùa đám người đó, cô hơi nóng lòng, sợ đằng sau còn đồng bọn nhảy ra vây hai người.
"Chú…"
Tư Thành bỗng ngẩng lên, đứng dậy. Anh không nhìn tới cô, đi lại chiếc xe môtô đang bốc khói run bần bật vì kẹt tay ga của mình, rút chìa khóa ra bỏ vào túi, anh thong dong lại gần cô.
Dạng chân ngồi lên xe, anh ra hiệu cô mau ngồi xuống. Hà Tranh không dám chần chừ, vội vàng lên xe cùng anh rời đi.
Chiếc cup 50 nhanh chóng nhắm thẳng mà chạy. Nguời ngồi sau chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, đám côn đồ đó ôm đầu ôm tay khập khiễng đứng dậy rồi bỏ đi về hướng ngược lại. Lúc này cô mới thở phào.
Càng đi vào sâu trong thị trấn càng nhiều người đổ ra đường hơn. Xe đi với tốc độ nhanh nên gió cứ tạc hết vào mặt.
"Bọn họ là người của câu lạc bộ Lộc Sĩ sao ạ? Đã hơn 3 tháng rồi, họ vẫn còn cay cú chuyện đó nữa sao?"
Hà Tranh mở miệng hỏi: "Xe chú thường xuyên bị hư là vì bị họ chặn đánh ạ? Chú thử báo với chính quyền xem sao, như thế này ra đường sẽ nguy hiểm."
Cô nói vọng từ sau lưng, lại như sợ anh không nghe thấy bèn rướn người đến gần. Cái gì chạm trúng đều có thể cảm nhận được, đã vậy còn chuyển động lắc lư không yên khi cô quay đầu nhìn lại phía sau.
Tư Thành thấy lưng tê dại, xúc cảm mềm mại tựa như tơ nhện luồn lách vấn lấy từng sợi dây thần kinh nhạy cảm trong lòng anh. Tư Thành nghiến răng, dùng sức siết tay, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, anh hé miệng nói đủ to để cho cô nghe thấy.
"Mẹ kiếp, mày muốn đi bộ về không?"
Hà Tranh ngẩn ra, sau lại phụng phịu đáp: "Chú gây chuyện với người ta, bị đuổi đánh thì thôi, cháu vô tình bị liên lụy, may mai đến trường nhỡ như gặp lại họ…"
"Đcm ngồi yên!" Anh quát lớn, Hà Tranh giật mình không dám cử động nữa, mày mỏng nhăn lại, uất nghẹn.
Tính nết kỳ cục, nói có mấy câu cũng nổi nóng cho được.
Hai người lặng thinh như vậy cho đến khi về tới câu lạc bộ thể hình. Tư Thành đưa xe cho bảo vệ dẫn vào bãi đổ, trước khi thủng thẳng bước vào trong còn không quên vứt chìa khóa xe cho cô.
Anh gõ bàn tiếp tân, gọi chị Hằng pha cho một ly cà phê đen. Anh Hải bê đồ ra thì gặp được sếp, bèn đứng lại hỏi thăm.
"Gọi tụi thằng Yên ra đường xxx kéo xe tao về."
Hải nghe thế ngừng cười, hỏi nhỏ cái gì đó, anh gật đầu. Chị Hằng thấy Hà Tranh cũng vừa đi học về là đã ghé đây chơi, vẫy tay gọi cô vào.
"Ngày đầu đi học thế nào hả em? Có quen được bạn mới chưa?"
Chị Hà cũng nói với vào: "Tranh nhà mình xinh thế này chắc được nhiều bạn nam để ý lắm nhỉ?"
"Để ý, nó không chỉ bị để ý, còn đập cho cái lũ đó một trận." Người đàn ông bê ly cà phê hớp một ngụm, hướng ánh mắt chế giễu hời hợt nhìn cô.
"Đánh nhau á? Tranh đánh nhanh với bạn sao? Mới đầu năm thôi mà?"
Hà Tranh bị mấy chị dồn hỏi lý do xảy ra chuyện, cô rụt rè xấu hổ không muốn nói nhưng kể cả các anh nhân viên quen mặt cũng lo lắng ép cô nói tên tuổi đứa nào dám chọc ghẹo cô.
"Vậy là sếp Thành phải đi họp phụ huynh cho Hà Tranh từ chiều giờ đó hả?"
Tư Thành không thèm trả lời, Hà Tranh đành gật đầu thay. Mọi người bèn rôm rả nói rằng Hà Tranh làm vậy là đúng, không thể để vì là con gái nên chúng nó muốn bắt nạt là được, đánh một trận như vậy sau này mới dễ dàng sống yên ở trường.
Nhưng khi nghe đến thằng nhóc định bắt nạt Hà Tranh hình con cháu hiệu trưởng, các anh chị càng lo lắng hơn, bảo là có thể hắn không đụng chạm cô nữa những vẫn sẽ cố tình gây chuyện khó dễ.
Có người còn xung phong đưa đón cô mỗi ngày để đảm bảo an toàn, thấy cũng ổn nên họ thử hỏi ý kiến sếp, nào ngờ anh chỉ bảo họ làm gì thì làm, đảm bảo công việc trong quán là được.
Các chị kéo Hà Tranh ngồi xuống uống nước ăn bánh, trò chuyện về ngôi trường cấp 3 ngày xưa đã thay đổi thế nào, có thầy cô nào mới. Hà Tranh tháo balo xuống rồi từ tốn đáp lời bọn họ.
Ly cà phê vừa đưa lên miệng, Tư Thành bất giác liếc mắt về phía bên trái.
Con nhóc đó bình thường mặc đồ cũng gọi là rộng rãi, chân váy luôn dài thườn thượt, nay khoác trên mình đồng phục học sinh thật sự rất lạ mắt.
Áo sơmi trắng phối với nơ tím đậm, cổ áo dạng thủy thủ và viền áo màu xanh, bên tay trái là phù hiệu của trường, ngực phải là bảng tên. Áo rất vừa người, ôm gọn bờ vai và vòng eo nhỏ, váy xếp ly ngang đùi gần đầu gối. Khi ngồi xuống còn hơi xếch lên, đùi con gái trắng hếu.
Cô ngồi nghiêng, chân mang kiểu giày oxford và tất trắng cao qua mắt cá chân đang khép lại hơi đưa ra phía trước, dáng ngồi ngoan ngoãn nhu mì, lưng thẳng tắp, tóc đen suôn thẳng dài ngang lưng, tuổi còn nhỏ nhưng đường cong nét nào ra nét nấy.
Trên người cô tỏa ra một chút chín chắn của thiếu nữ trưởng thành nhưng lại mơ màng có gì đó ngây thơ vô tội, một sự mâu thuẫn tràn trề kể cả thần sắc trong ánh mắt cô.
Giống như chỉ vừa chạm đến ngưỡng cửa trưởng thành, còn bao điều ngây ngô không rõ.
Ánh mắt Tư Thành lướt nhẹ trên người cô gái, bộ đồ này rất hợp với cô, nếu mặc cả áo dài trắng đường nét chắc còn khắc họa rõ ràng hơn nữa. Đây hẳn là sức hấp dẫn của đồng phục, càng ngắm càng thích mắt người nhìn.
Tư Thành khe khẽ rời mắt đi chỗ khác, hớp cà phê trong miệng tự dưng nhẫn đắng. Anh khó nhọc nuốt xuống, mang theo áo khoác nhanh chóng xoay người đi vào khu tập Boxing.
Vì nhà không có người lớn nên Hà Tranh được bảo ở lại quán cho đến khi Tư Thành tan làm mới được về. Bảo rằng gần đây xảy ra nhiều chuyện nê mọi người lo cô đi về một mình không an toàn.
Nhớ lại trận ẩu đả chiều nay, Hà Tranh đương nhiên không dám cãi lời. Chị Hằng và chị Hà đã hết ca làm từ chiều tối nhưng vẫn muốn ở lại để cùng Hà Tranh học bài.
Đến tầm 7 giờ tối là có người hô cơm đã tới bảo mọi người mau dừng tay ăn cơm cho có sức.
Sau khi bà Cầm nghỉ bán, câu lạc bộ phải tìm đến những hàng quán ăn khác để đặt đồ ăn. Hà Tranh cũng ngồi ăn cùng mọi người.
"Thứ 2 tuần sau câu lạc bộ mở đợt khuyến mãi lớn, Tranh nhớ dẫn bạn ghé chơi ủng hộ nha, hôm nay mới mở quầy gắp thú bông, chắc mấy đứa nhỏ sẽ thích lắm, à còn có máy làm kem tự động nữa chắc cỡ nay mai là hàng về đến rồi."
Tuấn Anh vẫn giữ thói quen cũ, trò chuyện với mọi người trong khi đang ăn cơm.
Hà Tranh nghe anh ấy nói vậy bèn thắc mắc hỏi: "Với học sinh thì có khuyến mãi gì vậy ạ?"
Tuấn Anh nhiệt tình giơ năm ngón tay lên phân tích rồi đáp: "Vé tập gym nè, vé chơi bowling, máy chơi game điện tử, phòng net rồi cả voucher đồ ăn thức uống nữa. Học sinh thì được giảm 40%, người lớn đi kèm trẻ nhỏ thì giảm 30%, thẻ chơi game cũng được giảm giá, combo đồ ăn… Quan trọng nhất là 20 vé vào cổng đầu tiên cho 20 người đến sớm nhất nữa. Tóm lại là nhiều lắm em nên hỏi chị quản lý là biết hết à."
Hà Tranh gật gù, nghĩ nghĩ một chút cô bèn nói: "Vậy… Em xin trước ba vé được không ạ?"
"Em muốn mời bạn sang chơi à?" Chị Hà hỏi, cô gật gật.
"Khỏi phải lo, em ấy hả bọn anh cho free hết, cứ dẫn bạn bè tới chơi đi." Tuấn Anh hào sảng mà nói.
Chốc sau, Tuấn Anh bỗng dưng ngập ngừng lưỡng lự: "À mà… Hôm đó phòng tập bida có mở cuộc thi, nếu em có hứng thú."
"Nhờn!" Tiếng Tư Thành gầm nhẹ vang lên, Tuấn Anh ngậm miệng nhìn qua anh, không nói nữa.
Mọi người trên bàn cũng im lặng. Ai cũng biết rõ, từ sau sự kiện giao lưu võ thuật hôm đó, Tư Thành đã cấm tất cả mọi người nhắc chuyện gì đến đám người Lộc Sĩ trước mặt cô, tốt nhất là không nên để trẻ con dây vào chuyện người lớn.
Hà Tranh thấy thái độ của mọi người, cũng biết là chuyện gì. Lòng ngực âm ấp nảy sinh khó chịu, cô bình thản coi như không hiểu, cười cười hỏi.
"Em từng xem người ta chơi bida rồi, những cuộc thi như vậy thật sự là rất kịch tính và căng thẳng, hôm đó diễn ra cùng một ngày luôn hả anh?"
Tuấn Anh nghe cô nói vậy cười cứng đờ: "Ờ thì… Cơ mà bọn anh có quy định, chỉ những người trên 18 tuổi mới tham dự."
"Vừa hay, em đã đủ 18 vào đầu năm nay rồi ạ."
Tuấn Anh thấy cô cố tình không hiểu ý, lại nhìn qua ông anh mặt mày đen xì hung dữ của mình, thầm nói không ổn, mồ hôi cũng rịn ra.
"Thôi, chỉ toàn là mấy ông chú nhàm chán…"
"Nói không là không, mày hỏi tới làm cái gì."