Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 15: Bị mời phụ huynh.




Mới ngày đầu tiên mà đã xảy ra sự kiện lớn, đến 4 giờ chiều dù chuông báo hết tiết đã reo nhưng học sinh chẳng ai chịu về, giáo viên chủ nhiệm và giám thị phải ra lệnh giải tán mới kéo được đám học trò nhiều chuyện này ra khỏi trường.

Văn phòng riêng nằm ở khu B tầng 3 là nơi dùng để đón tiếp phụ huynh học sinh. Lúc này đã có đủ phụ huynh của 3 trò và cô Linh phải ra sức trấn an những phụ huynh đang tức giận.

Tiếng gõ và mở cửa vang lên, thầy giám thị đưa tay mời một người đi vào trong.

Bước chân cứng cáp mạnh mẽ.

"Anh là… Là phụ huynh của trò Hà Tranh sao ạ?" Cô giáo hơi ngỡ ngàng đôi chút, chậm chạp đứng lên đưa tay ra.

Lại thấy ánh mắt anh quét một vòng, dừng ngay trên người cô học trò nhỏ, mặt mày anh đen xì, so với ba vị phụ huynh kia chắc còn nỗi bão hơn. Cô giáo tự thấy sợ hãi trước vẻ mặt của anh, cười lấy lòng.

"Mời anh ngồi xuống đây ạ, chuyện là…"

"Nè, quản giáo con cháu của mình đi chứ? Học sinh mới mà bố đời vậy đấy à? Học sinh mới mà đánh con tôi sưng trán trầy da như vậy đấy sao?" Mẹ của Hoàng Bát dựng đầu con trai mình thẳng dậy rồi chỉ vào vết thương đỏ chóe giữa đầu.

Chùm tóc mái của hắn bị dính bã kẹo cao su, hơn nửa tiếng chườm đá mà không thể hết sạch nên mẹ hắn đã quyết định cắt luôn phần tóc đó. Vậy nên tóc mái của hắn bây giờ ngang chàng, mặt mày trẻ trâu giờ thêm bộ dạng ngu ngơ.

Hai thằng kia một thằng bị trật khớp vai một thằng đau bụng mãi chưa hết.

"Trò Hà Tranh và 3 bạn cùng lớp có xảy ra mâu thuẫn, nhưng thay vì giải quyết bằng cách nhờ đến giáo viên thì em ấy lại đánh bạn… Đánh cả 3…"

Nói xong, cô Linh chợt cảm thấy lúng túng và ngại thay cho phụ huynh của 3 đứa này. Thân là con trai vốn đã nổi tiếng bắt nạt bạn học, nay còn bị một đứa con gái mới chuyển trường đến hành cho ra bã. Mà ở cái tuổi này, cái tôi của đám thành niên to bằng trời, chuyện tuy không có gì nhưng đối với chúng là sự sỉ nhục ê chề rất lớn.

Hà Tranh ngồi ngay thẳng từ đầu buổi đến cuối buổi, nhưng ngay khi thấy người đàn ông này bước vào, lòng cô bỗng sôi cuộn lên. Nghe ai chửi mắng cũng được, nhưng nghe người là mắng thể nào cô cũng ngủ không yên.

Vì sợ anh đuổi mình ra khỏi nhà.

"Khoan đã, cái người này… Khoa, Lân, phải cái thằng này đá vào mặt hai chúng bây lúc đó không?" Hoàng Bát bỗng chỉ tay rồi quay đầu chất vấn hai đứa bạn của mình.

Hai đứa nó cũng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Hà Tranh, thấy cũng quen quen nên gật đầu bừa.

Hoàng Bát lập tức vỗ tay một cái, nó nhìn qua mẹ nó rồi chỉ chỉ hai người đối diện mà hô lớn: "Mẹ đúng rồi, chính là cái tên này đã khiến con bị cảnh sát trên tỉnh bắt đấy! Tại nó mà con bị ông già tịch thu xe cả tháng trời."

"Trò Bát em không được mất lịch sự."

"Cái thằng này mày ăn nói mất dạy vậy đó hả?"



Cô Linh và mẹ Hoàng Bát đồng thanh sạc cho nó một trận. Hoàng Bát ngậm miệng, bộ mặt mang vẻ ấm ức cùng tức giận lườm ác liệt hai con người trước mặt, như muốn dùng ánh mắt để hăm he họ.

Nhưng chưa kịp lườm, hắn đã bị làm cho giật mình vì bộ mặt của hai người.

Tư Thành tướng tá to cao, áo khoác da màu đen và quần jogger túi hộp ôm chân, ngồi trên cái ghế nhựa mà chân dài dạng rộng, lưng tựa vào ghế, khoanh tay, đầu hơi nghiêng, mày rậm nhướn cao.

Hà Tranh ngồi ngay bên cạnh, chân khép lại để thẳng, tay nắm chặt đặt trên đùi, mặt hơi cúi thấp nhưng ánh mắt thì ngước cao.

Bề ngoài hai người họ chẳng liên quan nhau, nhưng thần sắc lại tựa như y hệt. Ánh nhìn sắc sảo đen tối như đang ngầm cảnh cáo.

Lưng Hoàng Bát rợn lên cảm giác lạnh lẽo.

"Chúng tôi chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ mong anh khuyên được con bé này, cúi đầu xin lỗi mà thôi."

Hà Tranh mím môi, nhìn đám người mặt trơ mày tráo, khẽ chớp mắt nhìn sang người nọ. Tư Thành nhếch môi cười thành tiếng.

"Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì đánh cái lũ bắt nạt à?"

Mẹ Hoàng Bát trừng mắt: "Con tôi nó không có ý gì ngoài làm quen bạn mới, vậy thôi đấy mà con bé này cũng đánh nó, chúng tôi chẳng cần biết ai sai trước nhưng nó đánh con tôi đầu tiên."

"Thưa chị, các trò chứng kiến cũng đã làm chứng rằng em Bát đã xúc phạm và có ý định đánh em Tranh trước nên là…"

"Nên là nó được quyền đập đầu con tôi lên bàn kiểu đó à? Cô Linh, cô ngồi mát ăn bát vàng thì đừng có lên giọng đây với tôi."

Cô Linh nghe thế chỉ biết im lặng, cái dòng họ nhà này gan đâu mà dám động. Mẹ Hoàng Bát liếc cô giáo một cái rồi nghênh mặt nhìn Hà Tranh.

"Cô nói rồi, hôm nay cháu mà không xin lỗi đàng hoàng thì đừng hòng ra khỏi đây. Anh có thể khuyên nó được chứ?" Bà ta dần trở nên mất tỉnh táo mà trợn mắt chỉ tay.

Hà Tranh nghe thấy tiếng cười trầm ổn và hơi thở nóng nảy của người nọ, cô hơi nhìn sang. Tư Thành chậm rãi đặt hai tay lên đầu gối, ánh mắt đối trực với bà mẹ rồi nhả mồm nói một câu.

"Bắt nạt con gái người ta rồi còn muốn xin lỗi à? Cmn trơ trẽn đến mức này lần đầu tiên tiếp xúc đấy."

Xong, anh hạ tầm mắt nhìn sang thằng nhõi con kia: "Bố mày đã cảnh cáo mày rồi đúng không? Xớ rớ đến nó, bố tát cho lệch mồm, mày không muốn vào tù vì tội quấy rối thì thu móng tay của mày lại, chết đấy con ạ."

Mẹ Hoàng Bát nghe anh nói mấy lời thô bạo đó thì sửng sờ bất động: "Anh… Anh kia, anh còn dám đe dọa con tôi nữa à?"

Tư Thành bỗng đứng thẳng dậy, mẹ Hoàng Bát tự giác lùi ra, hình xăm dưới cổ anh đập vào mắt bọn họ, người tản ra hơi thở áp bách. Bà ta chỉ biết trân trân nhìn người đàn ông có bộ dáng lưu manh cay nghiệt này không nói ra được lời nào vì cứng hàm.

Không khí trầm mặc một lúc, Tư Thành xoay người: "Đứng dậy."



Xong anh liếc qua thằng nhõi con đang gồng mình nén tức giận, nhếch cười một cái, hai bước là ra khỏi phòng. Hà Tranh cũng đứng dậy, cúi đầu chào cô giáo chủ nhiệm rồi thẳng lưng nối gót theo anh.

Bên ngoài hành lan có bốn năm học sinh của lớp 12A5 và giám thị. Thầy giám thị gật đầu bắt tay với phụ huynh, Hà Tranh ở ngay sau lưng anh, chạ mắt thấy có người tới gần mình.

"Balo của cậu đây." Cô gái giơ lên cái balo màu xanh đậm, Hà Tranh nhận lấy.

Cô gái đó vẫn hệt như lần đầu gặp gỡ ở nhà xe sáng nay, có chút đỏng đảnh khó ưa, nhưng Hà Tranh lại cảm thấy cô ấy cũng khá là tốt tính.

"Cậu yên tâm, cả lớp đều làm chứng rằng cậu chỉ phòng bị, dù sao ba người đó cũng đã kiếm chuyện trước…" Cậu bạn đeo mắt kính đứng sau lưng cô bạn kia nói nhỏ.

Hà Tranh cười mỉm, định mở miệng nói cảm ơn thì âm thanh kiêu kỳ vang lên.

"Chỉ như vậy mà đã vội mừng rồi à? Mọi thứ mới bắt đầu thôi."

Mái tóc cô gái đó xoăn xoăn rất đẹp, lại thêm kẹp tóc ngọc trai và nơ đeo cổ áo màu đỏ, khác biệt hoàn toàn với những nữ sinh trong trường, coi bộ cũng là dạng tiểu thư quyền quý.

Hà Tranh thấy cô bạn đứng trước mặt khẽ đảo mắt "xì" một tiếng, cô cũng không trả lời, nhìn cô gái kia mà cười tươi.

Rồi bỗng Tư Thành quay người lại, đi thẳng về phía trước. Lúc đi ngang qua ba đứa con gái kia, Hà Tranh thấy sắc mặt của cô gái tóc xoăn bỗng đơ ra, lướt mắt nhìn theo anh, hai má thoáng chốc ửng hồng.

Hà Tranh tạm biệt hai người bạn kia rồi bước theo, khóe mắt liếc cô gái đó một cái khi đi ngang, sắc mặt cô gái từ đỏ hồng chuyển sang xám xịt, lườm nguýt sắc lẻm.

Tư Thành đi thẳng ra cổng, Hà Tranh rẻ sang nhà xe. Cứ tưởng anh đã về trước, nào ngờ đỗ xe gần bờ đê trường học hút điếu thuốc lá đợi cô. Thấy cô lọ mọ vẫn chưa chịu đi, anh nhíu mày hất hàm.

Trên đường về nhà, đầu óc Hà Tranh lững lờ như mây trôi nước chảy. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc sáng, cái tên Hoàng Bát đó là nguyên nhân gián tiếp khiến em trai cô chết. Thế nhưng nếu chỉ vì bắt nạt mà nhốt thằng bé ở trong nhà kho, vậy vụ hỏa hoạn xảy ra là vì cái gì?

Nghĩ vu vơ nên cô lái xe không tránh kịp cái ổ gà, xuýt nữa thì té. Nhích mông ngồi bình tĩnh lại, Hà Tranh nhìn nhìn gương chiếu hậu. Đường đồi vắng người chỉ có hai chiếc xe băng băng chạy qua con sông nhỏ. Người đàn ông nghiêm cẩn lái xe, ánh mắt hướng thẳng, khoảng cách khá xa nên cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng động cơ xe của anh.

Cô chớp mắt, lòng thình lình hồi hộp mà tim đập loạn lên. Nghĩ đến thế nào về nhà cũng bị sạc cho một trận, Hà Tranh lại thấy nhức đầu.

Về đến đường lộ dẫn vào thị trấn, rẽ vào con đường nhỏ, Hà Tranh để ý thấy những căn iot ở đây đã đóng cửa từ sớm, chẳng có ai ra đường nữa.

Chưa kịp thắc mắc, chạ mắt phải của cô chợt xuất hiện hình bóng kỳ lạ. Ở con hẻm cô mới vừa đi qua, có một toán người lạ lùng tay cầm thanh thép dài, tư thế thủ sẵn sàng để lên đòn quyết liệt.

Tim chùng xuống một nhịp hoảng hốt, cô trợn mắt, quay đầu lại nhìn.

"Cẩn thận!"