Bà Cầm rời khỏi nhà vào hừng đông ngày thứ hai đầu tuần. Mùa hè ở thị trấn dần bớt đi cái sự hanh khô và oi bức. Thu đến, sương sớm lành lạnh vương trên mái đầu cô gái, hít vào thở ra cũng cảm thấy mũi hơi đau rát.
Hà Tranh vẫy tay chào tạm biệt, khi chiếc xe bốn bánh ấy dần khuất sau ngã rẽ ra đường lớn, cô túm chặt cổ áo khoác quay người đi về nhà. Bà Cầm sẽ không ở nhà một thời gian, Hà Tranh nghĩ có lẽ cái người đàn ông kia cũng sẽ không về nhà luôn.
Tuy bộ dáng anh bặm trợn hung hãn, nhưng khi nghĩ đến bản thân sẽ chỉ ở nhà với một người đàn ông như vậy, cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Ngày trước thấy anh cứ như một gã đàn ông đã lớn tuổi mà còn vô lại lông bông, nhưng gần đây cô mới ngộ ra, những khi anh nạt nộ bảo cô ở lại phòng thể hình đợi đến khi anh đi về chung, đều là đang muốn cô được an toàn.
Bề ngoài hầm hố là thế nhưng cũng coi như là người tử tế thiện tâm. Hà Tranh nghĩ nghĩ, anh cũng ở nhà thì tốt hơn, hiện tại chỉ còn một mình cô, xã hội ngoài kia vô số chuyện phức tạp, cô sợ người ngoài nhiều hơn là sợ ở cùng một nơi với anh.
Hà Tranh bỗng giật mình với suy nghĩ này, cô lắc lắc đầu, tát hai cái lên má cho tỉnh táo lại. Từ khi nào mà cô có suy nghĩ "người ngoài người trong" với một người xa lạ như vậy? Không được, phải tỉnh táo lên, Tranh à, mặc dù anh ta cũng đẹp trai đấy nhưng mục tiêu của mày còn quan trọng hơn chuyện đó rất nhiều.
Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời hừng đông đang dần ló những tia sáng đầu tiên trong ngày, ánh mắt chợt tĩnh lặng. Hôm nay là ngày cô đến cái lớp đó, gặp gỡ những con người đã đồng hành với em trai cô gần 2 học kỳ lớp 10.
Tự hỏi rằng, liệu bọn họ có nhớ đến câu chuyện đã xảy ra cách đây hơn một năm trước hay không.
Trường THPT Châu Đông nằm trên một ngọn đồi ở hướng Tây Nam của thị trấn, là địa điểm cuối cùng. Con đường dẫn lên đồi phải chạy qua một con đường nhỏ đổ bê tông bắt ngang con sông nhỏ.
Không phải khen nhưng Hà Tranh phải thật sự công nhận, ngôi trường này được đầu tư thật sự rất chỉnh chu so với một nơi cách khá xa trung tâm huyện.
Học sinh cuối cấp sẽ đến trường trước 1 tuần để giáo viên phổ biến nên trên đường đi, Hà Tranh chỉ thấy kha khá lượng nhỏ học sinh mà thôi.
Bãi giữ xe của học sinh nằm ở cổng sau của trường, đi chếch về phía bên phải. Hà Tranh gửi xe xong định quay đi thì chợt nghe tiếng hét. Bước chân vừa di chuyển lập tức lùi lại, một chiếc xe đạp điện suýt tí nữa đã tông thẳng vào cô.
Dù không xảy ra va chạm, nhưng cô bạn kia lại té ngửa ra đất, có lẽ do mới tập lái nên tay yếu.
"Có sao không? Có bị thương chỗ nào không?" Cô đỡ cô bạn đấy đứng dậy.
Mặt mày cô bạn nhăn nhó xuýt xoa, Hà Tranh để cô ấy đứng vững rồi mới nâng chiếc xe đạp điện dậy. Xung quanh có người đi vào, cũng ngó nghiêng quan sát bọn họ.
"Ui cha, bầm không nhỉ? Mẹ ơi ngày đầu tiên gì mà xui quá vậy nè!"
Than vãn hậm hực một hồi, cô bạn đó cũng ngước lên. Ánh nắng chiếu trên đôi vai Hà Tranh làm cô bạn phải nhíu mắt, mặt đã nhăn, nay còn nhăn hơn.
"Này, đi đứng gì cũng phải nhìn trước ngó sau chứ! Nhỡ té gãy xương tôi thì sao!"
Cô bạn đấy quát lớn, xong còn lườm cô. Hà Tranh im lặng không đáp, chỉ rướn mày nhìn về phía thanh sắt đã dàn sẵn để ngăn cách giữa khu chạy xe vào và khu đi bộ. Thế nhưng chiếc xe của cô bạn lại lách thẳng vào khe hở giữa những thanh sắt đó, trong khi cô vẫn còn đang đứng đúng nơi quy định cho người đi bộ.
Biết bản thân là người sai trước, bộ mặt nhăn nhó dần méo sệ, nghinh cô một cái rồi lầm bầm.
"Thật tình, xui xẻo gì đâu… Thôi được rồi, tại tôi tay lái yếu nên suýt đâm trúng cậu, tôi xin lỗi."
Nói xong, cô bạn đó quay người đi tới cái xe của mình, cố đẩy đầu xe ra khỏi khe hở nhỏ rồi trèo lên đi mất.
Hà Tranh thở dài, coi như không có chuyện gì tiếp tục đi vào trường.
Trước tiên cô sẽ lên văn phòng giáo viên để gặp gỡ cô chủ nhiệm trước. Trong phòng rất đông người, giáo viên ở đây đa số là tuổi trung niên, chỉ có một vài người là nhìn rất trẻ.
Có người hỏi cô tìm gặp ai, cô bèn nói tên giáo viên chủ nhiệm lớp mình. Cô giáo Nguyễn Gia Cát Linh.
Người đó chỉ cô vào một góc phòng, cô gật đầu cảm ơn rồi đi vào.
"Em chào cô ạ, em tên Đỗ Hà Tranh, là học sinh mới của lớp 12A5."
Người phụ nữ trước mặt Hà Tranh độ chừng 40 tuổi, mái tóc ngắn xoăn bồng bềnh ngang vai, đeo một chiếc kính lão gọng vàng, dây đeo kính đính đá lấp lánh, bộ trang phục công sở với áo sơmi tay phồng bằng vải voan và chân váy da màu trắng.
Một người sành điệu và giàu có, hơn hết thảy những người mà cô đã gặp trong hơn 3 tháng ở nơi này.
Trong phòng chỉ có tiếng gõ phím, tiếng thảo luận của các giáo viên khác, còn với câu giới thiệu vừa rồi của cô, cô giáo Linh dường như chẳng hề để tâm.
Hà Tranh đang suy nghĩ xem có nên nói lại lần nữa không, đột nhiên cô Linh xoay người sang, đẩy mắt kính xuống, nhìn cô từ đầu đến chân.
"Ừm học sinh mới à? Tóc đẹp đấy, móng tay cũng đẹp… Có chuyện gì không em?"
Cô Linh nói khi đã xăm xoi cô đủ lâu, Hà Tranh nghĩ đó chỉ là thủ tục cần thiết theo nội quy, cô mỉm cười đáp: "Em nghe cô Ngân nói rằng giáo viên chủ nhiệm sẽ đưa cho em bảng tên ạ."
Cô Linh thở một hơi điệu đà: "Ờ đúng rồi bảng tên, để xem nào, em tên gì nhỉ, Đỗ Hà Tranh à? Đây của em."
Hà Tranh nhận lấy hai cái bảng tên được để trong một túi zip nhựa, thấy cô vẫn đứng đó, cô giáo Linh cười một cái, ngón tay phết nước sơn màu hồng phấn đính đá nhũ chỉ vào cái ghế inox bên cạnh, bảo cô ngồi đó chờ đến rung chuông rồi cùng cô giáo đến lớp.
Cô giáo Linh bận bịu gõ phím mà không hề hỏi chuyện với cô học trò mới này. Hà Tranh có chút mất tự nhiên, ánh mắt lướt qua màn hình vi tính, thấy cô giáo vốn không phải là đang làm việc mà chat chit với ai đó trên mạng. Còn lưu biệt danh là "Cún cưng" cùng vài icon trái tim bay bổng.
Cô dời mắt đi ngay lập tức.
Tiếng chuông lớp cuối cùng cũng vang lên. Các giáo viên trong phòng cũng đứng dậy, có người đi ngang chỗ cô giáo Linh cười nói rất tươi, còn hỏi thăm đến cô học sinh mới chuyển đến trường.
Hà Tranh đi theo sau lưng cô giáo đến lớp. Dãy phòng học của khối mười hai nằm ở tòa nhà A, tầng 1 tầng 2 là của lớp thường, tầng 3 là lớp chuyên. Tuy Hà Tranh học lớp thường, nhưng cô giáo Linh vẫn tiếp tục dẫn cô lên tầng 3. Đi hết dãy phòng học, căn phòng cuối cùng, cách lớp chuyên một hành lang nhỏ để dẫn lên cầu thang sân thượng, đấy là lớp 12A5, một lớp đặc biệt.
Tiếng nói chuyện náo động đến mức tuy chưa đến nơi đã thấy đinh tai nhức óc. Cô Linh bỗng rút ra từ trong túi sách một cây thước gỗ, mở cửa vào lớp, cô đập đập thước lên bảng.
"Đến giờ vào lớp rồi mà vẫn ồn ào à! Nghỉ hè 3 tháng, các em quên sạch nề nếp hết rồi sao! Cậu Hoàng Bát kia, có để cái chân xuống được chưa hả?"
Lột bỏ vẻ đỏng đảnh duyên dáng, cô giáo Linh lớn tiếng quát mắng và gãy thước liên tục vào bảng đen. Cả lớp dần im ắng hẳn, ai ngồi chỗ nấy, nhưng cái bộ dáng chán nản lười biếng thì vẫn y nguyên.
Hà Tranh bước vào, cô giáo Linh bèn hắng giọng, đẩy mắt kính rồi nhẹ giọng giới thiệu.
"Năm nay lớp chúng ta đón chào một học sinh mới, bạn Đỗ Hà Tranh quê ở thành phố Hồ Chí Minh, các em phải hướng dẫn và đối xử tốt với bạn ấy đấy!"
Cả lớp có 20 con người, con trai thì hào hứng xầm xì con gái thì đảo mắt khinh thường, một số ít thì hờ hững chẳng quan tâm. Bỗng Hà Tranh nhìn thấy một người, tóc móc lai vài sợi trắng, lỗ tai đeo bông hình thánh giá, bấm thêm vài lỗ và đeo khuyên tròn màu đen, mắt một mí hơi xếch, mồm nhai kẹo cao su cười đểu giả.
Là cái tên thanh niên đã quấy rối cô những tháng qua.
Hà Tranh không cảm thấy sợ, nét mặt cô chợt lạnh hẳn, cũng nhìn chằm chằm cậu ta. Kẻ bắt nạt nổi tiếng nhất thị trấn là học sinh chung lớp với em trai cô, hẳn chỉ đơn giản là bạn học thôi nhỉ?
Cô giáo bảo cô về chỗ trống ở dãy bàn gần cửa sổ mà ngồi. Mỗi người một bàn riêng, không ngồi chung bàn với bất kỳ ai. Hà Tranh đi xuống, bước chân chậm rãi, đồng phục ôm người gọn gàng, chân váy dài qua đùi vì lách qua mà ngoe nguẩy. Khi cô đi qua những dãy bàn đầu tiên, có vài ánh mắt quay lại nhìn, vài tiếng huýt sáo trêu ghẹo.
Đám con trai đẩy nhau cười bất lịch sự. Hà Tranh chèn váy ngồi xuống, bọn chúng càng được nước trêu ghẹo "ồ" lên. Cô Linh phải đập thước "bốp bốp" mới khiến lũ giở người đó im lặng.
"Ờ thì cũng chẳng có gì phổ biến đâu, mấy đứa cũng biết rồi đấy, năm nay là năm cuối cấp, sang năm thi đại học, học hay không học là tùy các em. Cô vẫn sẽ mở lớp dạy thêm môn Văn nhé! Bạn nào muốn đăng ký thì ký tên vào đây. Lớp trưởng, phát cái này cho các bạn, lớp phó thì phát cái này. Các em đưa về cho phụ huynh xem trước để chuẩn bị cho đủ các chi phí trong học kỳ này nhé!"
"Vâng!" Cả lớp ỉu xìu đáp.
Cô Linh phổ biến đâu đó chỉ 15 phút rồi cầm giấy đăng ký học thêm rời đi, để cán bộ lớp tự quản lý. Và đương nhiên, cái lớp không còn giáo viên sẽ như cái tổ ong vỡ tổ.
Hà Tranh đang đọc danh sách chi phí cần chi cho học kỳ một. Cảm thấy cứ đau tim thế nào đó! Ngoài học phí định kỳ, còn rất nhiều khoản thu lạ lùng mà cô lần đầu tiên mới nghe. Phí bồi dưỡng giáo viên là cái gì?
Đang đau lòng vì số tiền sắp phải bỏ ra, bàn của Hà Tranh đột nhiên "rầm" một phát, chiếc bàn bị đá lệch một góc 30 độ, thậm chí cạnh bàn còn va vào một bàn nam ngồi phía trước.
Bạn nam đó ôm lưng quay lại, mặt mày bỗng chốc tái xanh, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí.
Bóng người xuất hiện ở chạ mắt Hà Tranh, hùng hổ khoanh tay đứng cạnh bàn cô.
"Cuối cùng thì cũng túm được mày rồi, cái đập hôm đó tao phải tính xổ rõ ràng một thể luôn chứ hể?"