Ở lại đến tầm 3h chiều là Hà Tranh phải quay về. Đang sửa soạn sách vở rồi đứng lên chào các chị, Hà Tranh vừa quay đi là bị Tuấn Anh đi từ phòng tập Boxing ra tới bắt chuyện.
"Em ngồi đợi chút đi, đợi sếp anh về cùng nữa."
Hà Tranh nhăn mặt: "Có phải nhà xa lắm đâu mà phải chờ về chung."
Thấy cô lầm bầm, Tuấn Anh cười vang hai tiếng: "Con bé đáo để thật, sếp anh ít khi có lòng hậu đãi ai đâu đấy!"
"Em chẳng thèm biết ơn."
Tuấn Anh tắt dần nụ cười, sờ sờ cằm như đang đắn đo suy nghĩ: "Này, nghe nói đầu tuần sau em vào học chính thức rồi đúng không?"
Hà Tranh khoác túi lên vai, nhìn anh ta gật đầu một cái. Tuấn Anh nói tiếp: "Anh nghe nói trường cấp 3 Châu Đông tốt lắm, năm nào cũng được tỉnh cử học sinh đi thi Olympia, môi trường đào tạo giỏi, nhưng anh cũng nghe người dân ở đây nói đạo đức của nhiều học sinh trong trường xuống cấp… Em là người mới đến, phải để ý cẩn thận đấy!"
Hà Tranh bèn lấy trong hộp bút của mình một con dao rọc giấy, xoẹt một cái cho Tuấn Anh xem. Bọn họ thấy cô dữ dằn như vậy liền bật cười ha hả, khen cô rất khá.
Ồn ào một lúc, bỗng mấy anh nhân viên dạt thành hai hàng, nhường đường cho sếp lớn đi về. Tư Thành nhìn cả đám rỗi rãi tám chuyện thì nhíu mày hất hàm, cả đám hiểu ý, bèn tản ra đi làm công việc của mình.
Ánh mắt anh liếc qua, Hà Tranh nhẹ nhàng rũ mi xuống, vẫy tay hai chị rồi rời đi.
"Anh yên tâm, anh Hoàng đã thay anh đi trước rồi, anh về xử lý xong công việc cho ổn thỏa đi ạ." Tuấn Anh nói nhỏ. Hai người gật đầu một cái rồi ai làm việc nấy.
Tư Thành vừa ra khỏi quán thì thấy cô đã ngồi trên xe cài nón bảo hiểm, anh ngoắc tay. Hà Tranh nhìn anh không hiểu ý, Tư Thành mất kiên nhẫn, hé miệng kêu cô lại gần.
Hà Tranh nhích xe đến, ánh nhìn ngờ vực.
"Đi xuống." Anh ra lệnh, Hà Tranh chớp mắt kinh ngạc.
Hà Tranh từ từ đá chống xuống xe, thấy anh đi tới, cô bất giác lùi lại, vai cũng rụt theo đầy cảnh giác đề phòng. Tư Thành cúi xuống mở khóa thùng hàng trên yên sau rồi vác đặt xuống đường, xong anh chống nạnh, ngoắc tay, kêu nhân viên bảo an của mình đem vào cất trong của tiệm.
Hà Tranh thấy mà ngơ ngác cứng mồm, mắt mở to nhìn anh: "Chú làm gì vậy, sao tự dưng…"
Đồ của anh, người ta đụng vào là giật nảy dọa nạt, còn đồ người ta anh không hỏi thì thôi, còn ở trước mặt chủ muốn đem đi đâu là đi.
"Thùng hàng đó là để cháu giao hàng cho bác Cầm đó!"
Cô nói to, như ấm ức và bất lực vì không biết làm cách nào để đòi lại đồ, đành nhìn nó bị nhân viên bê vào trong câu lạc bộ.
Tư Thành nhìn cô đúng một cái, chẳng nói chẳng rằng thêm một câu nào rồi giang chân trèo lên chiếc xe thấp tũn của cô.
"Nhanh ngồi lên, muốn đi bộ về à?"
Ơ kìa, xe của cô mà? Hà Tranh tức đến suýt nữa quên luôn phải thở, cô nhìn anh trân trân, không nói được lời nào. Thầm mắng trong lòng, cái đồ ngang ngược vô duyên nhà anh.
Tư Thành vặn chìa khóa xe, thấy một mớ đồ trang trí khóa xe linh tinh, anh nhíu mày khinh thường. Hà Tranh nhìn cái con người to như quả núi ngồi trên chiếc xe nhỏ xinh của cô, cứ như đang ngồi lên xe đồ chơi của mấy đứa con nít.
Rề rề bước tới, Hà Tranh đặt túi đựng đồ của mình lên yên xe, phụng phịu giang chân ngồi xuống. Xe thình lình lên ga, cô hết hồn bám vào góc áo hai bên eo của anh. Suýt nữa là ngã chỏng vó rồi.
Tư Thành quay đầu xe rồi lao xuống đường, Hà Tranh thấy hết nguy hiểm mới thả lỏng tay ra. Nhưng cái người này chạy xe rất kì cục, cứ lên ga rồi lại thình lình nhả số chậm lại, xong lại rồ mạnh tay, cảm giác giống như đang ngồi trên xe điện đụng ở công viên giải trí, giật tới giật lui.
Gió lùa qua mái tóc dài của cô, Hà Tranh vén tóc, nhìn đường phố lúc này có vài đứa trẻ đang nắm tay người lớn đi dạo trên vỉa hè. Nhịp sống sinh động hơn hai tháng hè vừa rồi. Có hàng bán kem, có hàng bán bánh ngọt. Kỳ nghỉ hè quý giá đang trôi qua những khoảnh khắc cuối cùng.
Lúc mới đến đây, Hà Tranh luôn lạ lẫm với mọi thứ, từ khí hậu, đường xá, khung cảnh và con người. Cô còn từng nghĩ một nơi yên bình cùng nhịp sống chậm rãi thế này thật sự rất thích hợp với tích cách của em trai cô, nếu như không có sự kiện đó xảy ra, đối với cô, nơi này vẫn rất đáng để sống. Nhưng có vẻ sự yên bình này chỉ phù hợp với những người lớn tuổi, những người không phải lo bươn chải mưu sinh.
Về đến nhà, Hà Tranh đứng một góc nhìn anh khóa bánh xe giúp cô, nhịn không được, cô bèn hỏi anh.
"Xe của chú lại bị gì nữa ạ? Gần đây thấy chú không đi xe về."
Tư Thành không trả lời ngay, khi anh thao tác xong và đứng dậy, Hà Tranh tưởng khoảng cách đã đủ xa nào ngờ đầu mũi bị áo khoác jean của anh sượt trúng, cô nhích nhích lùi lại.
Thấy cô lúc nào cũng có cái bộ dáng sợ sệt né tránh như vậy, đầu chân mày Tư Thành không kìm được nhăn nhó xếch xệch.
"Đám em chạy không cẩn thận, hư rồi."
Hà Tranh không dám nói chuyện nhiều với anh, "ồ" một tiếng rồi kéo cửa đi vào nhà.
Không giống như người nọ thường xuyên mang cả giày dép vào nhà, mỗi khi đi về Hà Tranh đều có thói quen cởi đôi giày sandal ra đặt ở kệ giày trong góc tường rồi mới vào nhà.
Mà cô đi một mình thì chẳng sao, cứ hễ mấy lần có anh về chung là lại có chút trục trặt.
Tư Thành là kiểu người bỗ bả làm cái gì cũng cấp tốc, nhanh tay lẹ chân, thấy cô đã mở cửa đi vào thì anh cũng đi theo, nào ngờ cô đột nhiên cúi người, khiến anh suýt nữa đụng trúng.
Hà Tranh luôn mặc váy dài qua đầu gối hoặc đến bắp chân, vải váy khá cũ và hơi nhạt màu. Khi cúi người, hông đưa ra, vòng ba căng tròn cứ vậy đập vào mắt anh, cùng chân váy suông dài lả lướt. Một chân nâng lên để lộ cổ chân nhỏ và gót chân hồng hồng, bắp chân thon mượt trắng như miếng tàu hủ non.
Sống hơn 30 năm trên đời, Tư Thành từng gặp qua vô số kiểu cách yểu điệu quyến rũ của phụ nữ, cố tình để lộ những ưu điểm trên cơ thể bằng vẻ vô tình rẻ rúng. Nhưng với con nhóc này, đầu óc ngây ngô chẳng biết ý tứ, nếu không phải vì biết cô còn nhỏ, anh đã nhanh chóng đá ngay đi từ lúc mới gặp mặt rồi.
Vài lần tuy biết rõ thói quen của cô, nhưng lần nào cũng nhưng lần nấy, Tư Thành có chút không kiên nhẫn, xoa xoa thái dương nhức nhối, nhưng cũng đâu thể mở miệng nói gì. Bực bội là thế, nhưng đâu đó vài khoảnh khắc mơ hồ, anh dường như không nhận thức được, ánh mắt khe khẽ liếc đến.
"Thưa bác con mới về ạ!" Hà Tranh hô lên, cắt ngang sự thất thần thoáng qua của anh.
"Tranh về rồi hây? Lúc nãy có người tới giao hàng đó, bảo là áo dài của con, họ nhắn con thử nếu có chật có rộng chỗ nào nói họ sửa lại đấy!"
"Mẹ chuẩn bị đồ xong chưa, sáng mai là xe đến đón rồi." Tư Thành bỗng dưng chen vào.
Hà Tranh nghe thế có chút bất ngờ nhìn anh và bà Cầm.
Bà Cầm đi từ trong bếp ra, thấy cậu con trai lớn xác đi của tuần mới ló mặt về, bà đột nhiên giận ngang.
"Mả cha mi cái thằng ôn này, tau đã già đã lãng đâu mà phải chờ mi nhắc, biết rồi!"
Tư Thành chẳng thèm đáp lời mà đi thẳng lên lầu, bà Cầm lườm anh cho đến khi khuất dạng mới thôi.
Hà Tranh hỏi nhỏ: "Bác, phải đi đâu ạ?"
Bà Cầm quay lại nhìn cô, sắc mặt trở nên đôn hậu dịu dàng, bà thở dài: "Bác đang định tối nay mới nói con hay ấy chứ."
Xong bà Cầm kéo cô ngồi xuống bàn, nghiêm túc dặn dò: "Bác ra quê cha thằng Thành, đi tầm 1 tháng, cháu ở nhà nhớ cửa nẻo cẩn thận nghe chưa, có gì nhờ bọn thằng Yên bên nhà tạp hóa trông chừng. Cái này là thông lệ rồi, một năm bác đi 1 lần, ra đó cúng dỗ cho ông nhà thôi ấy mà."
Hà Tranh nghe thế lòng lo lắng cũng buông xuống, cô dè dặt hỏi thêm: "Vậy… Chú nhà có đi cùng bác không ạ?"
Bà im lặng một lúc rồi khẽ khàng lắc đầu: "Năm nay nó bảo bận nên chỉ sắp xếp đường xá cho bác mà thôi, mấy năm vào tháng này nó rảnh thì sẽ đi, nhưng cũng chỉ được vài ba ngày là lại báo công việc đột xuất."
Hà Tranh bỗng cảm thấy kỳ lạ. Nghe nói anh chỉ vừa về đây lập nghiệp nên nói bận này kia thì cũng hợp lý, nhưng trước đó anh làm nghề gì mà vẫn bận rộn đến mức đám giỗ cha cũng không thể xin nghỉ phép vậy kìa!
Thấy cô không nói gì, bà Cầm khẽ thở dài: "Thôi thì con cố chịu khó ít bữa, bác đi rồi về, nhân lúc còn sức khỏe còn đi được, bác cũng muốn thăm ông nhà nhiều hơn."
Hà Tranh mỉm cười gật đầu: "Vâng bác yên tâm ạ, tuần sau vào học cháu cũng không ở nhà cả ngày nữa, tối canh giữ nhà bác cũng tiện ạ."
Bà Cầm gật gật, xong mở to mắn nhắn nhủ cô lần nữa: "Nhớ cẩn thận đấy, con gái ở một mình nguy hiểm, khuya mà có ai gọi cũng không được mở cửa đâu biết chưa? Bác có để tiền ở tủ quầy, con lấy đó mà đi chợ cơm nước hằng ngày."
Thấy cô định từ chối, bà lại bồi thêm một câu: "Tiện thể bác nhờ con cho thằng lưu manh kia thi thoảng vài bữa ăn đầy đủ thịt thà rau củ nhé! Nó ăn uống khô khan, cháu làm nhiều nhiều mấy món rau củ vào, nêm nếm như bình thường thôi, nhé!"
Miệng Hà Tranh há ra rồi lại chậm rãi ngậm vào, muốn từ chối nhưng không biết phải nói ra lời thế nào khi mà bà chủ đã hết lòng nhờ vả như vậy. Hà Tranh không muốn làm bà bận lòng, bèn khệnh khạng gật đầu một cái.
Chuyện nấu nướng cô cũng coi là có tay nghề, nếu anh ăn không được ngon như của bà Cầm thì hẳn cũng không thể trách cô được. Bà Cầm nghe thế còn cười lớn tiếng, nói cô nghĩ xa, thằng con bà tuy khó tính nhưng nết ăn ưa nhất chính là đồ ăn nhà làm mà thôi.