Vị Thanh Xuân

Chương 23-2




Bọn họ cứ thế bước qua cổng tiến vào khuôn viên chính của trường. Vì hôm nay là chủ nhật, khu giảng đường và cả sân trường đều tương đối vắng vẻ.

- Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? – Minh Nhân đột nhiên hỏi, giọng có chút bông đùa.

Phương An cười giả lả:

- Cũng đâu phải chuyện gì hay ho mà còn nhắc lại nữa. Thực ra ngôi trường này đối với riêng chúng ta mà nói chỉ là nơi lưu giữ những kỉ niệm không hay mà thôi.

Minh Nhân khẽ lắc đầu, chân anh bước nhanh về phía khu tập xà, giọng đột nhiên trở lên rất hưng phấn:

- Tôi nhớ là cô vì môn này mà bị ngã trật khớp chân. Sau đó miễn cưỡng mới qua được môn. Thi lại cả môn bóng rổ và bóng chuyền nên chiều nào cũng phải ra sân này luyện tập. Kết quả chạy lúc nào cũng cao nhất lớp về thời gian chạy. Ngay cả mấy môn thể dục động tác cũng làm không tốt.

Phương An không ngờ Minh Nhân lại nhớ dai đến thế, bèn ậm ừ chống chế:

- Cái gì chứ? Có môn tôi không thi lại chứ bộ.

- Ý cô nói là cái môn bơi cạn ấy hả?

- Anh nói cứ như chưa bao giờ thi lại vậy – Phương An khịt khịt mũi.

- Chính xác là tôi chưa phải thi lại môn nào.

- Đúng rồi. Dù sao tôi cũng đâu có mẹ làm Giám đốc trường chứ? – Phương An ấm ức nói, cô không tin anh ta làm con Giám đốc mà không hưởng chút quyền lợi nào.

- Cả trường này trừ mẹ tôi ra, chỉ có một vài người biết tôi là con hiệu trưởng.

- Tôi làm sao tin anh đây?

- Từ nhỏ tôi đã sống cùng ông nội. Lên cấp hai thì bắt đầu sang Mỹ học đến hết cấp ba mới trở về. Huống chi bố mẹ tôi luôn sống trong ở nhà do cơ quan của bố cấp nên người quen của mẹ chẳng mấy ai biết về tôi cả.

Phương An khẽ gật gù. Đúng là suốt bốn năm học Minh Nhân che giấu thân phận rất tốt, bọn họ không những không biết anh ta là con giám đốc trường, càng nói chi đến thân phận tổng giám đốc siêu xa xỉ của Hưng Long.

- Sao anh đã học cấp hai rồi cấp ba ở bên đó rồi còn quay về đây học đại học làm gì chứ? Học đại học bên đó có phải tốt hơn không?

- Lúc chuẩn bị vào đại học thì ông nội đột nhiên bị tai biến nên tôi phải trở về để điều hành Hưng Long. Hai năm sau khi mọi thứ đã dần ổn định mới nghĩ đến việc đi học tiếp mà tôi thì không thể bỏ đi liền bốn năm nên mới chọn học ở Việt Nam.

- Haiz, anh cũng sống không dễ dàng chút nào!

Thực ra những năm tháng đại học cô vẫn sống rất vô tư, Minh Nhân ngược lại mỗi ngày phải gánh vác nhiều trọng trách như vậy.

Chẳng biết từ khi nào bọn họ đã đi xuyên qua sân thể dục, rảo bước trên con đường nối giữa các khu giảng đường. Con đường nhỏ rợp bóng cây, nghe rõ cả tiếng xào xạc của các cành lá.

- Anh có nhớ bạn Linh xinh xinh lớp mình không? Hồi trong Tết bạn ấy mới cưới chồng, nghe đâu anh chồng là nhân viên cấp cao của một ngân hàng rất có tiếng.

- Không nhớ! – Minh Nhân nói mà không buồn suy nghĩ lấy một giây.

- Bạn ấy xinh xinh, da trắng, tóc ngắn từng này, học rất giỏi. Tôi nhớ bạn ấy còn từng tỏ tình với anh nữa mà!

- Vậy những ai đã tỏ tình với tôi thì tôi đều phải nhớ hết sao?

Phương An há hốc miệng.

- Anh cứ làm như có nhiều người tỏ tình với anh đến vậy không bằng.

- Ờ! Tôi cũng không nhớ có bao nhiêu người nữa!

Mặc dù trong kí ức của Phương An, quả thực cô từng chứng kiến vài người tỏ tình với Minh Nhân thật nhưng thấy nét mặt thản nhiên đến có chút tự cao của anh lúc này, Phương An vẫn liền có chút không hài lòng:

- Tự kỉ!

Phía trước bọn họ lúc này là một bãi đất rộng, ở đó có một nhóm người đang ngồi quây thành một vòng tròn vừa đàn vừa hát, rất có không khí. Lâu rồi mới lấy lại được cảm giác này, Phương An bèn kéo Minh Nhân lán lại nghe. Cô gái ngồi giữa đang ngân nga hát một bài hát đang rất thịnh hành thời gian này, giọng rất trong và vang. Đột nhiên ánh mắt của cô gái ấy dừng lại trên người Minh Nhân, tiếng hát cũng im bặt khiến tất cả mọi người cũng tò mò hướng về phía hai bọn họ đang đứng đó.

- Anh có phải anh Nhân khóa 70 không ạ?

Sau đó cả đám người không hẹn mà cùng chạy đến vây kín hai người bọn họ. Phương An khẽ thở dài. Lại nữa rồi!

Khó khăn lắm mới lách ra khỏi đám đông đang quây lấy Minh Nhân, Phương An khoái trá đứng nhìn anh đang chật vật đối phó với đám nữ sinh cuồng nhiệt đó. 

- Ôi, tuổi trẻ thật tốt!

Minh Nhân bị vây đến mặt mày tái mét, loay hoay giữa các cô gái, không ngừng ra hiệu cầu cứu Phương An. Phương An bên này rất nhàn tản, thậm chí còn nhe răng ra cười. 

Mãi cho đến khi ánh mắt của Minh Nhân đã chuyển sang chế độ đe dọa, cô mới làm bộ e hèm một tiếng rồi hô lớn: 

- Mấy đứa muốn chụp ảnh thì đứng vào hàng đi! Để chị chụp cho.

Phương An nháy mắt cười với Minh Nhân. Anh ta lúc này đã lấy lại nét mặt mang thương hiệu hà mã, từ đầu đến cuối đều không chịu cười lấy một cái. Nhưng chẳng hiểu sao, Phương An vẫn cảm thấy khuôn mặt anh dù không cười vẫn rất có sức hút, giống như là trung tâm tỏa sáng trong tất cả các bức ảnh.

Chật vật mãi mới thoát khỏi vòng vây của đám đông ấy, Phương An liền kéo Minh Nhân đến một quán ăn vặt nhỏ gần trường. Sau khi yên tâm chọn một chỗ ngồi khá khuất và để Minh Nhân ngồi quay mặt vào tường, cô mới yên tâm gọi món.

- Anh muốn ăn gì, ở đây các món nướng đều rất ngon, ngoài ra còn có món nem cuốn rất nổi tiếng.

- Thôi, không cần đâu. Tôi không muốn ăn!

- Yên tâm đi, tôi đảm bảo anh sẽ thích món nem cuốn ở đây mà.

Nét mặt Minh Nhân vẫn rất căng thẳng, có lẽ còn giận cô chuyện vừa rồi. Phương An vừa cười hì hì vừa quấn một cái nem, rồi đưa về phía Minh Nhân:

- Anh ăn thử xem. Chủ quán là người Nha Trang, hơn mười năm trước đã đến đây mở ra quán ăn này nên hương vị và nước chấm có vị ngon rất truyền thống. Nếu không phải mình đến vào lúc sớm như thế này, sợ rằng còn phải xếp hàng mới được ăn đó.

Minh Nhân ban đầu còn bặm chặt miệng, nhưng vì Phương An quá nhiệt tình mời mọc nên anh miễn cưỡng há miệng, nhai mấy miếng.

- Ngon đúng không?

Thấy nét mặt mong đợi của Phương An, Minh Nhân liền gật đầu.

- Tôi đã bảo mà.

Rồi cô vui vẻ dạy anh cách quấn nem. Hai người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện huyên thuyên. Đến lúc ăn xong nem, Phương An còn cảm thấy hơi đói nên gọi thêm mấy xiên thịt nướng rồi lại chia cho Minh Nhân một nửa.

Ăn xong, Phương An liền kéo Minh Nhân đi dạo xung quanh mấy quán bán đồ lặt vặt cho sinh viên, còn chọn được một chiếc vòng tay nhìn rất ưng ý, nhưng Minh Nhân vừa nhìn liền chê chiếc vòng đó nhìn trẻ con. Phương An lè lưỡi, còn hí hửng đeo luôn chiếc vòng đó trên tay.

Nhưng vừa đi đến cửa hàng thứ ba thì mặt Minh Nhân bắt đầu tái mép lại, trên trán còn lấm tấm một lớp mồ hôi.

- Anh sao vậy? – Phương An lo lắng hỏi.

Minh Nhân khẽ lắc đầu, vẫn chầm chậm đi theo sau lưng cô. 

- Anh bị làm sao đúng không?

Phương An đột ngột quay mặt lại, thấy rõ lúc này môi Minh Nhân đã trắng bệch đi.

Minh Nhân khẽ gật đầu vừa mới nói được ba chữ “Bụng của tôi… “ thì sau đó liền chạy biến đi.

Hai mươi phút sau.

Phương An đưa thuốc và nước cho Minh Nhân, rồi đứng dựa cột, buồn bực nói:

- Quán ăn này nổi tiếng sạch sẽ. Tôi thậm chí còn ăn ở đó cả trăm lần không sao, tại sao anh vừa ăn đã bị đau bụng nhỉ?

Minh Nhân lấy vạt áo lau những giọt mồ hôi trên trán, không còn sức để đôi co với Phương An, uống vội mấy viên thuốc rồi lại chạy vội vào nhà vệ sinh gần đó.

- Lại nữa sao!

Thấy Minh Nhân trở ra với dáng vẻ mệt mỏi, Phương An cảm thấy hơi áy náy. Người ta dù sao cũng là cậu ấm từ nhỏ sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ không thích nghi được kiểu ăn đường ăn chợ này của cô.

- Xin lỗi! Tôi không nên ép anh ăn cho bằng được.

- Bụng của tôi chỉ cần ăn đồ ăn lạ đều bị như vậy. Uống thuốc rồi lát sẽ không sao.

- Ừm, vậy mình ngồi đây nghỉ một lát rồi về nhé! Ê, anh làm gì đó!

- Tôi mệt, muốn nằm một lát thôi.

- Mệt sao lại gối đầu lên chân tôi chứ… này… này…

Bây giờ đang là giữa trưa, chỗ hai bọn họ đang ngồi là một ghế đá khuất ở vườn cây ít ai lui nên rất yên tĩnh. Phương An ngồi không cảm thấy rất buồn chán, bèn tỉ mẩn quan sát Minh Nhân một phen, xem rốt cuộc khuôn mặt này có gì khiến đám nữ sinh kia mê mẩn đến vậy. Ở cự ly gần như vậy, Phương An sau một hồi tỉ mỉ đánh giá thì dù không đành lòng cũng phải thẳng thắn thừa nhận rằng Minh Nhân đúng là có một khuôn mặt rất đẹp: mũi cao, mắt dài, mày rồng, da cũng rất nhẵn mịn. Ngay cả lúc nhắm mắt ngủ cả người cũng toát lên một vẻ rất quý phái, còn có chút cao ngạo. Tuy nhiên vẻ cao ngạo khó gần của Minh Nhân chủ yếu toát ra ở ánh mắt, bây giờ anh ta đang ngủ nên rõ ràng nét mặt cũng gần gũi hơn rất nhiều.

Ngồi được chừng hai mươi phút thì Phương An bắt đầu cảm thấy chân tê rần rần, bèn khẽ ngọ nguậy đầu ngón chân mấy cái. Minh Nhân vẫn nằm mê man đến mức ngay cả vài tia nắng chiếu vào mặt vẫn không buồn nhúc nhích, chắc là vừa rồi mất nước nhiều nên rất mệt. Phương An cắn răng, cố nén cơn tê từ bàn chân truyền đến, với túi xách bên cạnh, đưa lên che nắng cho Minh Nhân, miệng khẽ làu bàu: “Không phải tôi tốt với anh đâu, tôi chỉ là đang thương hoa tiếc ngọc, không lỡ nhìn vẻ đẹp quốc dân này bị hủy hoại đó thôi”

Hai hàng mi dài của Minh Nhân khẽ động đậy, Phương An phấn khởi kêu lên: 

- Anh dậy rồi hả? Tôi tê chân muốn chết à. 

Minh Nhân khẽ ậm ừ rồi ngồi dậy. Nếu Phương An biết anh đã tỉnh cách đây mười lăm phút chắc chắn sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy.

- Á!

Minh Nhân vừa vô tình chạm vào chân, Phương An liền kêu ré lên. Chân từ nãy giờ vẫn bị tê cứng, bây giờ bắt đầu như có hàng trăm con kiến cắn từ trong xương cắn ra, rất khó chịu.

Minh Nhân lo lắng nhìn cô, rồi hơi cúi xuống bóp chân cho cô. Động tác của anh rất chậm, giống như sợ làm cô đau, một lúc sau cơn đau từ chân Phương An cũng bắt đầu tản ra.

- Mình về thôi, cũng muộn rồi!

- Về làm gì chứ? 

- Về ngủ, vừa anh ngủ chứ tôi có được ngủ đâu.

Minh Nhân làm bộ nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Đi, tôi có chỗ này hay lắm.

Còn tưởng Minh Nhân đưa cô đi đâu hóa ra là kéo cô lên thư viện trường. Thư viện vốn không phải mùa thi, hôm nay lại là chủ nhật nên chỉ có lác đác một vài sinh viên đặc biệt chăm chỉ đến ôn bài.

- Chỗ này vừa mát lại yên tĩnh rất thích hợp để ngủ.

- Sao anh không nói trước, chúng ta lên từ trưa có phải tốt không? 

- Buổi trưa thư viện không mở cửa cô không biết sao.

Phương An lúc ấy mới nhớ ra thư viện trường họ đúng là buổi trưa không mở cửa bèn uể oải nằm dài ra bàn, sau đó từ từ nhắm mắt lại. 

Chưa đến mấy phút sau Minh Nhân đã nghe thấy tiếng cô thở đều đều.

Thư viện vừa yên tĩnh vừa mát mẻ nên Phương An ngủ rất ngon, mặc dù lúc thức dậy có chút mỏi cổ nhưng đã là xế chiều. 

Ngồi trên xe trở về, Phương An vừa đung đưa theo tiếng nhạc vừa tủm tỉm cười.

- Anh xem có buồn cười không? Lúc chúng ta đi học, thậm chí còn không thèm nhìn mặt nhau.  Bây giờ ra trường lại cùng nhau về trường ngủ! Thật đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

- Chỉ có cô thôi, tôi trước giờ chưa từng tuyên bố không muốn nhìn mặt cô!

Nghe Minh Nhân nói vậy, Phương An hắng giọng:

- Ờ, chỉ có tôi có nói không muốn nhìn mặt anh. Nhưng mà hồi đó công nhận anh đáng ghét thật!

- Còn bây giờ?

- Bây giờ thì đỡ hơn một chút! Đấy, anh cười như vậy rất đẹp trai. Suốt ngày làm bộ mặt hà mã khó ưa. Nhìn thôi cũng thấy mệt!

Minh Nhân nghe Phương An nói vậy thì cái miệng đang cười liền thu lại, nghiêm mặt hỏi:

- Tại sao cô cứ gọi tôi là hà mã vậy?

- Tôi thích thôi, sao nào? Ai bảo anh giống chứ?

Phương An còn tưởng Minh Nhân sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh lại cười:

- Cô có cảm thấy chúng ta như vậy thật sự rất tốt không?

Phương An cũng cười:

- Ừm. Dù sao so với thời gian thù địch với anh thì tôi thấy khoảng thời gian này dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ cần anh không la mắng, không tức giận là tôi thấy anh rất đẹp trai rồi sếp à!

- Dẻo miệng!

- Ha ha!