Vị Thanh Xuân

Chương 23




Đây là cà phê và bánh miễn phí mà cậu nói đấy hả? 

Tường Vy đảo mắt nhìn quanh quán cà phê một lượt, đến khi nhìn đến khuôn mặt còn đang ngái ngủ của Anh Tuấn thì tức giận quay sang hỏi Phương An. 

Phương An vội vàng cười, làm bộ ngạc nhiên kêu lên:

- Ơ, hai người cũng đi uống cà phê sớm thế à? Trùng hợp ghê! 

Rồi cô nhanh nhẹn kéo tay Tường Vy về phía bàn hai người kia đang ngồi, đẩy Tường Vy ngồi xuống bên cạnh Anh Tuấn.

Anh Tuấn vừa rồi còn gật gà gật gờ, vừa trông thấy Tường Vy thì tỉnh cả ngủ, nghiến răng nghiến lợi nói với Minh Nhân:

- Trùng hợp quá ha!

Minh Nhân nhún vai, xòe tay sang hai bên làm bộ không biết gì cả. Anh Tuấn bấy giờ đã hiểu ra tại sao đến tận nửa đêm hôm qua cái tên vô tâm trước mặt lại gọi hẹn anh đi uống cà phê vào sáng sớm thế này. Vốn dĩ anh còn cho rằng Minh Nhân có tâm sự gì, trước khi đi ngủ còn lo lắng cho cậu ta mất mấy giây. Anh Tuấn “hừ” một cái, rồi quay sang nhe răng ra cười với Tường Vy nhưng cô không buồn đáp lại, bèn tiu nghỉu ngồi thẳng lại, trừng mắt với Minh Nhân thêm cái nữa.

Ở phía đối diện, Phương An và Minh Nhân vẫn bận rộn chọn qua chọn lại giữa mấy loại bánh trong menu, vờ như không thấy ánh nhìn nảy lửa của hai người kia. Mãi một lúc sau, Phương An ngẩng lên cười hỏi hai người họ:

- Hai người muốn ăn gì?

- Gì cũng được – Câu nói này gần như được phát ra cùng một lúc. 

Phương An cười, quay ra phía nhân viên phục vụ lém lỉnh hỏi:

- Quán mình có “món gì cũng được” không em? Cho chị hai phần với!

Cậu phục vụ gãi gãi tai, nói quán không có món này.

- Ồ vậy à! Hai người chọn lại đi. Ở đây không có món “gì cũng được rồi”.

Minh Nhân ở bên cạnh khẽ bật cười trước sự lầy lội của Phương An.

- Một phần bánh flan vậy.

Hai người bọn họ lại đồng thanh nói. Lần này không chỉ Phương An, Minh Nhân mà ngay cả cậu nhân viện phục vụ cũng khẽ cười ha ha.

Anh Tuấn và Tường Vy sau khi nói xong thì quay sang bối rối nhìn nhau rồi lại im lặng.

Quán cà phê lúc này chỉ lác đác có vài người khách nên khá yên tĩnh. Bởi vì cả Tường Vy lẫn Anh Tuấn đều không chịu nói chuyện trực tiếp với nhau, Minh Nhân thì bình thường đã ít nói, thành thử từ đầu đến cuối đều là Phương An một mình gợi chuyện qua lại giữa mấy người bọn họ, tốn rất nhiều calo.

- Uống nước cam này đi! Tôi mới gọi thêm cho cô đấy!

Phương An trừng mắt nhìn Minh Nhân. Tối qua đã hẹn hôm nay sẽ cùng hiệp lực hàn gắn hai người họ mà từ sáng đến giờ cô cứ phải một mình tự biên tự diễn. Còn anh ta thì ngược lại thảnh thơi ngồi một bên xem kịch, thi thoảng còn tủm tỉm cười.

Anh Tuấn nãy giờ vẫn quan sát hai người họ nên thấy khuôn mặt nhẫn nhịn nịnh nọt của Minh Nhân đối với Phương An thì xém chút phì cười. 

- Anh Tuấn hôm nay có vẻ vui quá ha!

- Cũng tốt bình thường thôi An ạ!

- Có phải hôm qua anh rẽ qua chỗ sảnh chung cư nhà bọn em không? Lúc đó thấy anh em đã định gọi mà anh đi nhanh quá gọi không kịp.

Tường Vy ngạc nhiên nhìn Phương An. Anh Tuấn thì đưa tay cọ cọ mũi, nói:

- Anh đến nhà người quen ở gần đó.

- Tôi nhớ là cậu đâu có quen ai khu đó đâu nhỉ - Minh Nhân lơ đãng hỏi.

- Này cậu bánh đi, bớt nói lại – Anh Tuấn nói rít qua kẽ răng – Bình thường cậy miệng cũng không nói, sao hôm nay nói nhiều vậy.

Phương An cười nghiêng ngả, nhìn sang thấy Tường Vy nãy giờ vẫn ngồi im như người mất hồn, lo lắng hỏi:

- Sao không ăn bánh đi. Bình thường cậu thích bánh flan lắm mà. Lãng phí đồ ăn là có tội đó!

Tường Vy uể oải nhìn xuống chiếc bánh trên bàn, miễn cưỡng cầm thìa xúc một miếng đưa lên miệng nhưng biểu tình không có chút ngon nghẻ nào.

Ở bên này, Anh Tuấn cũng thôi không cố nhồi bánh vào miệng Minh Nhân nữa, lo lắng liếc sang phía Tường Vy. 

Kể từ lúc quen nhau cô chưa bao giờ giận anh như vậy. Có chăng toàn là anh phớt lờ cô. Anh Tuấn day day trán, hôm qua lẽ ra anh không nên chưa rõ sự tình đã trách lầm cô. Lúc đó Ngọc nói cô không chịu đi mua đồ uống cho cô ấy, anh liền tức giận mắng cô không hiếu khách. Tường Vy thậm chí còn không buồn giải thích với anh cô đã đi mua một lần nhưng Ngọc đổi ý muốn đồ uống khác, chỉ thất vọng nhìn anh rồi bỏ đi. Đến hôm nay vẫn không chịu nói chuyện với anh, chứng tỏ rằng cô đang rất giận.

Anh Tuấn lại lén nhìn Tường Vy, miệng cứ mấp máy mãi nhưng vẫn không cách nào phát được thành tiếng liền tự mình tức giận cắn môi một cái.

Phương An biết chính là lúc này bọn họ cần rời khỏi bèn làm bộ hoảng hốt kêu lên, vừa kêu vừa nháy mắt ra hiệu cho Minh Nhân:

- Ôi chết. Tôi vừa mới nhớ ra hôm qua quên mất không gửi bản kế hoạch dự án “Bue star” cho Mr. Jonshon rồi.

Minh Nhân khẽ “à” một tiếng. Phương An liền mau vội kéo anh đứng dậy:

- Bản kế hoạch đó tôi để trong phòng chờ anh kí đó, hôm qua anh chưa đưa cho tôi nên tôi quên mất. Bây giờ chúng ta về công ty một chuyến đi!

Tường Vy thấy vậy thì cũng nói:

- Vậy cậu đi đi, mình cũng về nhà đây.

- Ấy ấy, cậu không thấy thời tiết hôm nay rất đẹp à? Về nhà uổng phí lắm! Hay là cậu với anh Tuấn đi đâu đó chơi đi! Phải không anh Tuấn?

Anh Tuấn gật đầu cười:

- Được rồi, hai người cứ đi đi!

Nếu anh mà từ chối thì thật uổng cho công diễn cả buổi sáng của hai người bọn họ. Chưa kể Minh Nhân vừa rồi còn lừ mắt cảnh cáo anh, ngụ ý rằng nếu anh mà từ chối thì sẽ biết tay cậu ta.

Phương An vừa cười hề hề vừa kéo Minh Nhân rời khỏi, trước khi đi còn quay lại nháy mắt với Anh Tuấn một cái.

- Anh cho tôi quá giang về nhà nhé! Hoặc đến điểm xe bus trước mặt cũng được.

- Về á?

Phương An gật đầu:

- Sáng nay phải dậy sớm, bây giờ về ngủ tiếp.

- Không phải có người vừa nói hôm nay rất đẹp trời, về ngủ thì rất phí hay sao?

- Tôi diễn cả buổi mệt lắm rồi, chỉ muốn về nhà ngủ thôi.

Minh Nhân cười:

- Hay là chúng ta đi đâu đó chơi đi!

- Thôi, tôi muốn về nhà!

- Mấy hôm nay trời đẹp, đi biển cũng được đó!

Phương An trợn mắt nhìn Minh Nhân. Từ đây ra biển cũng mất ba bốn tiếng xe. Chả nhẽ bọn họ chạy ra biển chỉ để ngắm một cái rồi lại đi về hay sao?

- Không thì ra ngoại thành có mấy quán ăn được lắm.

- Tuần vừa rồi bận quá nên cuối tuần tôi chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi!

- Hay về nhà tôi đi!

- Hả, anh có nhầm không vậy? Tự nhiên tôi đến nhà anh làm gì chứ? Mình về trường đi!

Minh Nhân liền vui vẻ gật đầu. Vừa rồi anh cố tình nói nhiều như vậy, mục đích duy nhất chỉ là khiến cô chịu đồng ý đi đâu đó cùng anh, còn đó là nơi nào, chính anh cũng không để tâm cho lắm.

Chiếc xe thong thả lăn bánh trên con đường trở lại trường. Đi hết đường cái lớn, bọn họ gửi xe rồi đi bộ xuyên qua con đường nhỏ để vào trường.

Không khí buổi sáng mùa thu đúng là rất dễ chịu, Phương An vừa đi vừa thích thú ngắm nghía quang cảnh xung quanh, chốc chốc lại reo lên:

- Anh nhớ không, chỗ này ngày xưa là một cây cổ thụ rất to, nghe đâu năm ngoái gặp bão nên đổ mất. Tiếc quá!

- Chỗ kia rõ ràng là quán tạp hóa cơ mà nhỉ? Sao bây giờ lại thành quán trà sữa rồi? 

Minh Nhân đi bên cạnh chỉ mỉm cười vu vơ, thi thoảng lại gật đầu một cái. Cũng lâu rồi mới quay lại trường nên Phương An cảm thấy rất phấn kích, cứ như chỉ mới hôm qua thôi cô còn nắm tay Tường Vy tung tẩy đi trên con đường này. Bốn năm tuổi trẻ sôi nổi của cô gắn bó với nơi đây, từng bước cùng nó trưởng thành; có nước mắt, cũng có nụ cười, có thành tựu cũng có vấp ngã; có những người cô rất thích, và cả người cô từng không thích chút nào đang sánh bước bên cạnh cô đây. Trường đại học không giống như trường trung học, bởi khi người ta đủ mười tám tuổi, trách nhiệm cao hơn, nhận thức cũng chín chắn hơn. Khi người ta đủ mười tám tuổi, rời xa cha mẹ, rời xa quê hương để đến một vùng đất mới thì trường đại học giống như quê hương thứ hai của mình vậy: rất thân thuộc, cũng rất gần gũi.

- Có thể ngôi trường này chẳng chiếm một vai trò gì thật đặc biệt đối với anh nhưng với tôi, nơi đây mang theo rất nhiều kỉ niệm quý giá – Phương An cảm thấy như đang có một dòng nước mát lành đang ào ạt chảy qua tim, giọng nói cũng có chút xúc động.

Minh Nhân nghiêng đầu cười. Nắng sớm nhẹ nhàng phủ lên anh một lớp mật vàng, làm sáng bừng khuôn mặt tuấn tú của anh. Hôm nay cả Minh Nhân và Phương An đều ăn vận rất thoải mái, thoạt nhìn còn tưởng bọn họ là sinh viên của trường. Nhưng dáng người Minh Nhân bình thường đã cao nổi bật, lại thêm khuôn mặt điển trai này, hiển nhiên bọn họ đã thu hút rất nhiều ánh nhìn và những tiếng trầm trồ bàn tán của những người xung quanh.

Trường bọn họ có một trang mạng dành cho sinh viên được lập ra cả trước khi khóa bọn họ vào học. Phương An nhớ suốt bốn năm đại học Minh Nhân đều nằm chễm chệ trong ở vị trí “Nam sinh viên đẹp nhất trường” chỉ với toàn bức ảnh bị người ta chụp lén đăng lên. Sau đó vào mỗi buổi học, lớp bọn họ đều vô duyên vô cớ xuất hiện thêm rất nhiều sinh viên nữ khiến ngay cả giảng viên cũng nhận ra sự phiền toái đó. Bây giờ đã qua mấy năm, Minh Nhân so với trước kia còn rắn giỏi và nam tính hơn nhiều, sức hút có lẽ còn mạnh mẽ hơn trước.

- Đi với anh ồn ào quá đi!

Minh Nhân hai tay đút túi quần, điềm nhiên như không, nói:

- Tôi quen rồi. Cô cũng nên quen với điều đó đi!

- Xì, tự kỉ.