Vị Thanh Xuân

Chương 17




Một tuần mới của Phương An bắt đầu bằng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đầu tiên phải kể đến chuyện Tóc Đỏ đột nhiên đến Hưng Long thực tập. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không phải tên nhóc này không chịu làm việc tử tế mà cứ suốt ngày quấn lấy cô. Bình thường công việc của Phương An đã bận bịu bây giờ lại liên tục bị cậu ta làm vướng chân vướng cẳng, Phương An hận không thể ngay lập tức ném cổ cậu ta từ cửa sổ tầng mười tám này. Nhưng dù sao cậu ta cũng là cháu ngoại chủ tịch hội đồng quản trị, em họ của tổng giám đốc, lại thừa kế mấy phần trăm cổ phần, cô đành nhịn!

Bất ngờ thứ hai đến vào một buổi trưa giữa tuần tại nhà ăn của công ty khi Tường Vy đột ngột xuất hiện trước mặt Phương An với tư cách trợ lý cho Anh Tuấn.

- Cậu được đấy Vy, sao đến tận sáng nay rồi mà tớ vẫn không hay biết gì về chuyện này nhỉ?

Ngữ điệu của Phương An đầy trách móc. Chuyện quan trọng như vậy mà Tường Vy lại cố tình giấu cô, cô không giận sao được?

Tường Vy cười khì khì. Cô biết Phương An nhất định sẽ trách cô. Nhưng nếu nói trước chuyện này ra thì kiểu gì cô cũng sẽ Phương An bị vặn hỏi, đến lúc ấy, giao kèo giữa cô và Minh Nhân không biết chừng sẽ vỡ nở ra hết.

- Tớ chỉ muốn tạo bất ngờ cho cậu mà! Surprise? Thế thì tớ thành công rồi đúng không? Hì hì!

Tình cảm giữa Phương An và Tường Vy có thể nói đã vượt qua mức thân thiết bình thường nên chuyện nhỏ như vậy không khiến họ giận nhau lâu được. Phương An ngay sau đó liền vui vẻ ăn cơm, nhưng vừa ăn được vài miếng, cô sực ngộ ra một chuyện: việc Tường Vy không nói với cô sẽ đến Hưng Long làm việc không phải là trọng tâm. Trọng tâm ở đâu chính là…

- Vị trí đó không phải đòi hỏi có kiến thức chuyên ngành sao? Mà anh Tuấn tuyển trợ lý rất khắt khe, bởi vậy về nước lâu như vậy rồi vẫn chưa tuyển được. Sao cậu có thể được tuyển làm trợ lý cho anh ấy nhỉ?

Lần này thì không chỉ Phương An mà cả Thái Linh cũng đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Tường Vy. Cô nàng lúng búng gãi đầu:

- À thì…

- Còn nữa, cậu đi phỏng vấn bao giờ mà hôm nay đi làm vậy?

Với sự sắc sảo của Phương An, Tường Vy liền lóng ngóng như gà mắc tóc, không biết phải trả lời làm sao cho hợp lý. Thực ra hôm Phương An say rượu, sau khi đưa Nam về nhà cô có ghé qua bệnh viện một lát. Minh Nhân sau khi xem đoạn video trong tay cô bèn yêu cầu cô chỉ cho Phương An xem bản cut đến đoạn cô ấy dùng chai rượu đập vào đầu anh. Điều kiện chính là việc Tường Vy đến Hưng Long làm việc tại bộ phận của Anh Tuấn. Vốn dĩ hôm ấy cũng cô chỉ bạo miệng nói vậy, cũng không ngờ Minh Nhân chẳng cần suy nghĩ liền gật đầu ngay tức khắc.

- À, cậu cũng biết dạo này công việc bên công ty cũ không tốt lắm, anh Nhân nghe thấy vậy liền bảo tớ đến đây làm việc.

- Cậu với Minh Nhân thân thiết như vậy từ bao giờ sao tớ không biết nhỉ?

- Bọn tớ chỉ tình cờ gặp mặt thôi.

- Tình cờ? Từ khi nào cậu có thể tình cờ gặp được anh ta còn anh ta lại đổi tính trở nên tốt bụng như thế chứ?

- Anh ấy vẫn tốt mà. Có cậu không nhận ra thôi.

Mặc dù mấy lời nói của Tường Vy không hoàn toàn thuyết phục được Phương An nhưng thấy Tường Vy lúng túng như vậy, cô cũng chỉ lắc đầu cho qua, không tiếp tục truy cứu nữa.

Thái Linh nãy giờ vẫn im lặng hóng chuyện, bấy giờ mới suýt xoa nói:

- Hai người là bạn học của sếp Nhân thật sướng quá đi, một người là thư kí sếp tổng, một người là thư kí giám đốc. Chị mà biết sếp Nhân trước thì hồi đó chị đã nghỉ ở nhà chơi một năm rồi năm sau đi học cùng mọi người có phải tốt không!

Tường Vy trước giờ chưa gặp Thái Linh lần nào, chỉ nghe Phương An kể lại nhưng cô cũng không hình dung được mức độ tưng tửng của bà chị này lại lớn như vậy. Phương An thì dường như đã quá quen với cách nói chuyện này của Thái Linh, chu môi nói:

- Ờ, hay chị em mình đổi chỗ cho nhau đi. Chị cứ làm như anh ta quý giá lắm không bằng.

- Không phải quý thôi đâu mà là cực quý đấy. Người đâu đã quý lại còn hiếm. Ôi, Nếu tài sản của anh ấy mà quy ra tóc thì bây giờ dứt đại một sợi tóc của anh ấy thôi chắc chị em mình cũng phải ăn uống nhòe ra đấy.

- Eo ôi, chị lau nước dãi đi. Chảy hết cả ra bàn kìa!

Thái Linh giật mình cúi xuống, sau đó biết mình bị hớ liền dơ tay ra đập tét vào bắp tay Phương An một cái:

- Nước dãi đâu ra chứ? – Rồi quay sang phía Tường Vy, dịu dàng – Mà Vy ơi chị hỏi em, em phải trả lời thật cho chị nhé.

Tường Vy đang nhe răng ra cười, vội vàng đáp:

- Dạ?

- Con bé An này, có khi nào thế giới quan về đàn ông của nó có vấn đề nặng lắm rồi không? Chị thấy bệnh vô cảm của nó càng ngày càng nặng. Ngày nào cũng từ sáng đến tối tiếp xúc thân mật với một người đẹp trai như thế, tài giỏi như thế, nhiều tiền như thế mà nó cứ như rơm ngâm nước ấy! Rõ phí!

- Tiếp xúc thân mật? Liên tục cấu xé nhau mà gọi là tiếp xúc thân mật cơ đấy. Chị nhé, chị bớt đi truyền bá thông tin sai lệch đi được không?

- Ơ, ai biết được biết đâu cũng có lúc thân mật thì sao?

Thái Linh nói rồi quay sang đập tay với Tường Vy. Rồi cả hai cùng ngoác miệng ra cười.

Cả buổi sáng Anh Tuấn có việc phải ra ngoài nên buổi chiều mới đến công ty. Lúc anh bước vào cửa thì đã thấy cả đám cấp dưới đang tụ lại quanh Tường Vy, không rõ cô nói gì, chỉ thấy tất cả bọn họ đang cười rộ lên. Căn phòng này vốn dương thịnh âm suy, đám đàn ông cả ngày chỉ biết đến cái máy tính với cái điện thoại kia vừa thấy cô đã nhào đến như hổ đói lâu ngày, đúng là mất mặt.

- E hèm!

Nhận thấy sự có mặt của Anh Tuấn, tất cả mọi người đều rút gọn về chỗ của mình, chỉ có Tường Vy vẫn đứng nguyên tại chỗ. 

- Cô thấy buổi đầu đến làm việc đã phá vỡ kỉ luật trong văn phòng như vậy là rất tốt đúng không?

Anh Tuấn cười tươi rói, cứ như câu nói trách móc vừa rồi không phải do anh nói ra. Phương An vội vàng nói:

- Em xin lỗi, em đi làm việc đây ạ. À, nhưng anh muốn em làm việc gì ạ?

Anh Tuấn ngao ngán lắc đầu rồi bước thẳng vào phòng, rút điện thoại ra gọi cho Minh Nhân:

- Tôi cần một người có trình độ, không cần một kẻ không biết gì như cô ấy. Cậu đưa ngay người của cậu đi cho tôi!

- Cô ấy là bạn thân của Phương An, khá thông minh nhanh nhẹn, tôi thấy rất thích hợp với cậu.

- Này này, cậu thành bà mai nhiều chuyện từ bao giờ đấy hả? Cậu muốn mai mối phải không? Được, tối nay đưa cô ấy đến bar? Hay cà phê cũng được! Cô ấy muốn hẹn hò phải không? Thì hẹn hò thôi. Sao phải trợ lý thư kí này nọ làm gì?

- Cậu cứ giao những việc nhẹ nhàng cho cô ấy trước đi. Nếu không… tôi mới nghe được Jun mới về nước hai hôm trước đấy. Mà cậu ta vừa về đã gọi cho tôi xin địa chỉ nhà, số điện thoại của cậu. Hay là…

- Được rồi! – Anh Tuấn nghiến răng – Cậu được lắm! Có mỗi đứa con gái mà cưa đến mấy năm không đổ. Bây giờ lại bất chấp bán rẻ anh em nữa. Coi như tôi chơi nhầm người đi!

Minh Nhân cố nén cười:

- Tin tôi đi, cô ấy không tệ lắm đâu!

Anh Tuấn cúp máy cái rụp rồi ngồi đăm chiêu một lúc, sau đó, trên khuôn mặt anh đẹp trai ấy hiện lên một nụ cười hết sức giảo hoạt:

- Tường Vy, cô vào đây.

- Dạ.

- Cô có biết Ngọc Ruby không?

- Cô ấy là hotgirl mới nổi sau mấy clip trên mạng đúng không ạ? 

- Xem ra cô cũng cập nhật tin tức nhanh đấy. Bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của cô, đơn giản nhưng cũng rất quan trọng. Cứ xem như đây là thử thách để xem cô có thích hợp với công việc này không đi!

Tường Vy nghe thấy vậy thì căng thẳng nhìn Anh Tuấn.

- Cô đi làm cách nào trong ngày mai mang được số điện thoại của Ngọc Ruby về cho tôi là xong nhiệm vụ.

- Số điện thoại? Bên mình sắp tới có sản phẩm gì cần cô ấy làm đại diện ạ? Nhưng em nghe nói cô ấy là richkid, trước giờ có đóng phim hay quảng cáo gì đâu.

- Cô không làm được phải không? – Anh Tuấn nghiêm mặt.

Tường Vy hấp tấp lắc đầu. Nét mặt Anh Tuấn rất nhanh liền giãn ra, thay thế bằng một nụ cười ngọt hơn mía mà chị em trong công ty Hưng Long vẫn luôn ca tụng, khiến cho Tường Vy ngẩn ngơ suốt cả buổi chiều hôm đó.

Tóc Đỏ lẽo đẽo theo sau Phương An, miệng ca cẩm không ngớt:

- Chị thật là… đến thang máy cũng không đi được. Leo thang bộ mệt muốn chết.

- Cậu có thôi lải nhải đi không hả? Tôi đâu có bắt cậu đi theo tôi đúng không? 

- Nhưng kể ra cũng thật lạ, anh Nhân sao lại có thể tiếp nhận nhân viên như chị được nhỉ? Cả ngày chỉ bận leo thang bộ thì còn làm ăn gì nữa.

Phương An nhăn mặt:

- Vậy sếp Nguyên à! Sếp có thể giáng chức em được không? Giáng ngay lập tức thì tốt quá!

- Ha ha ha! Em biết rồi.

- Cậu biết gì?

- Con người chị có tính giải trí rất cao! Để bên cạnh cũng tiết kiệm tiền mua thuốc bổ.

- Cái tên này? Cậu muốn ăn đánh phải không? Cậu nói chuyện với người lớn như vậy đấy à.

- Chị đánh đi, đánh vào đây này – Nguyên chìa đầu về Phương An, cười – Xem chị còn tay nào để đánh nữa không? Huơ huơ!

Phương An xốc lại chồng tài liệu cao ngút trên tay, cười hì hì, sau đó bất ngờ dơ chân sút mạnh một cái khiến Nguyên đau đớn la toáng lên.

- Còn non và xanh lắm cưng ạ. Cưng tưởng có mỗi tay mới có thể đánh người được thôi sao? Chân đây mới chính là sức mạnh của chị đấy.

Bảo Nguyên vừa ngồi bệt xuống bậc thang ôm chân vừa oán trách nhìn Phương An. Phương An đắc ý cười, lè lưỡi trêu cậu ta rồi đủng đỉnh đi lên:

- Ôi, tôi xin lỗi. Đau thế này chắc mấy hôm nữa cậu cũng không leo thang bộ theo tôi được rồi. Buồn quá cơ! Ahihi!