Vị Thanh Xuân

Chương 16




- Lại đây! Hôm nay tớ với cậu uống say một trận mới được.

Nam há hốc miệng khi thấy địa điểm Phương An hẹn gặp cậu là một quán nhậu. Bên trong quán khách khứa hầu hết là đàn ông đang nhậu nhẹt inh ỏi. Cậu lo lắng hỏi:

- Hôm nay An có chuyện buồn gì phải không?

Phương An khẽ ừ một tiếng rồi thở dài đánh thượt.

- Được rồi, tớ uống với cậu.

Nam kéo Phương An ngồi xuống chiếc bàn gần đó, rồi nhường thực đơn cho cô.

- Cậu gọi món đi!

Phương An liếc nhìn thực đơn rồi gọi với về phía chủ quán:

- Chú ơi, chú cho bọn cháu một chai rượu và ít đồ nhắm nhé!

Đồ ăn rất nhanh được mang đến, Phương An như kẻ nghiện rượu, vừa thấy chai rượu thì mau mải rót luôn hai chén.

- Nào! Cạn ly vì tình bạn của chúng ta!

Nói rồi đưa chén rượu lên uống cạn. Rượu cay xè sộc thẳng lên mũi, Phương An ho khù khụ khiến Nam cười ngất:

- Tớ còn tưởng hôm nay vinh dự được hầu rượu cùng với cao thủ nào cơ đấy.

Phương An xụ mặt:

- Vậy cậu thử uống xem tớ có xứng là đối thủ của cậu không?

Nam đưa chén rượu lên uống, nét mặt có chút căng thẳng, chén rượu tưởng chừng như còn chưa chảy đến dạ dày mà mặt mũi cậu ta đã đỏ gay. Phương An hả hê cười:

- Xem ra tớ mời đúng người rồi đấy.

Mặc dù cả hai bọn họ đều không biết uống rượu nhưng đưa qua đưa lại mấy hồi, nói được dăm ba câu chuyện thì chai rượu trên bàn đã vơi đi phân nửa. Nam bấy giờ mặt đã đỏ bừng như vừa chui ra từ đống lửa, còn Phương An thì đã bắt đầu nói năng loạn xạ.

- Cậu…có thấy rượu này nhẹ không? Sao uống mãi mà mình không say tý nào nhỉ?

Nam cười cười hà hà dơ chén ra trước mặt Phương An để xin thêm rượu, mạnh miệng nói:

- Mình uống tiếp nào! Không say không về!

Phương An thích chí xoa đầu Nam mấy cái, tỏ ý rất hài lòng:

- Hehe ngoan, chị thưởng cho em miếng thịt.

Người ngồi ở bàn gần đó suýt cười ngất lên. Hehe không phải là con chó của nhà Phương An sao?

- Tớ.. không ăn thịt, tớ muốn… uống rượu. Nào, zô!

Phương An lại khoái chí xoa đầu cậu ta thêm cái nữa, nựng:

- Hehe ngoan quá! Mặt em bẩn rồi kìa, để chị lau cho em nào!

Nam đã say tới ríu lưỡi nhưng vẫn phối hợp đưa mặt lại gần. Phương An nhặt lấy tờ giấy ăn khô khốc trên bàn rồi ra sức chà sạch vết thức ăn trên miệng cậu ta đến đỏ ửng hai bên mép.

- Hai người làm cái gì vậy?

Bàn tay Phương An đang đặt trên mặt Nam bị người vừa đến kéo ra, mặt Nam vì thế mà rơi tự do xuống mặt bàn đánh “rầm” một cái đau điếng.

Phương An vùng tay ra khỏi tay Minh Nhân, hục hặc:

- Bỏ ra! Sao anh lại đánh Hehe của tôi?

Minh Nhân nhìn “Hehe” đầy chán ghét. “Hehe” vẫn đang nhăn nhó ôm một bên má đang u lên nên không nhận ra những tia lửa điện đang bắn về phía mình.

- Hehe, em có sao không?

Phương An đưa tay ôm chặt đầu Nam, cảnh giác nhìn Minh Nhân. Minh Nhân rõ ràng đang rất không vui, kéo phăng tay cô ra khỏi mặt Nam, nghiêm khắc nói:

- Phương An, cô quậy đủ chưa? Tôi đưa cô về nhà!

- Không cần! Tránh ra!

Không ngờ lúc say Phương An lại khỏe như vậy, Minh Nhân phải vật lộn một hồi mới giữ được tay cô lại, lúc dìu cô đứng dậy mới phát hiện một chân giày của cô đã bị đá văng từ bao giờ. Minh Nhân cúi xuống nhặt chiếc giày xỏ vào chân cho Phương An, ngay lúc đó thì anh cũng nghe “choang” một tiếng phía trên đầu mình kèm theo một cơn choáng váng rất nhanh ập đến.

- Không… cho anh động vào Hehe… của tôi. Hehe à… có chị đây rồi!

Tường Vy ở bàn kế bên liền ôm mặt tức tưởi: “Phương An ơi là Phương An, lần này cậu lại gây ra họa rồi”.

Những mảnh vỡ thủy tinh hòa cùng máu tươi bắn tung tóe xuống sàn lẫn trên mặt bàn. Minh Nhân đưa tay quệt vết máu đang từ từ loang xuống dưới trán, khẽ nhíu mày. Anh rút nhanh miếng giấy ăn trên bàn, đưa lên rịt vào vết thương trên đầu, đau đáu nhìn Phương An. Phương An vẫn không ý thức được hành động của mình nguy hiểm đến thế nào, sau khi toét miệng cười sung sướng thì cả người từ từ đổ xuống. Minh Nhân đang tự sơ cứu cho mình, vừa thấy Phương An ngã xuống liền nhoài đến đỡ lấy cô, vết thương trên đầu vừa mới dáo máu liền nứt ra, máu tươi lại tiếp tục chảy xuống.

Tường Vy ở bên này bàn cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh hãi, chân tay luống cuống không biết phải làm gì. Đến khi Phương An ngã xuống, cô mới vừa cuống quýt định chạy sang thì liếc thấy máy quay đang ghi lại một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt liền tần ngần đứng lại.

Ở bên này, Minh Nhân đã dọn sạch những mảnh vụn thủy tinh trên bàn và ghế rồi đặt Phương An ngồi xuống. Anh ngồi phục bên cô, cẩn trọng rút ra từng mảnh thủy tinh còn ghim trên tay cô ra. Mắt Phương An vẫn nhắm nghiền, chỉ khẽ rên nhẹ khi anh rút ra mảnh thủy tinh cắm sâu nhất. Minh Nhân cẩn thận dùng giấy thấm máu trên tay cô, một tay nắm tay cô giữ chặt miếng giấy thấm, một tay đưa lên vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, miệng thấp thoáng một nụ cười bất lực.

- Hà… mã… chết… tiệt!

Nghe thấy Phương An gọi tên mình, nụ cười của Minh Nhân càng sâu hơn. Anh đưa tay bẹo má cô một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều.

Chủ quán nhậu thấy cảnh bát nháo bên này liền vội vàng chạy tới. Vừa trông thấy Minh Nhân, ông ta hốt hoảng kêu lên:

- Cậu gì ơi, đầu cậu chảy nhiều máu thế kia. Có cần gọi xe đi bệnh viên không?

Lúc bấy giờ, Minh Nhân mới rời mắt khỏi Phương An, mở ví rút ra mấy tờ tiền rồi ôn tồn nói với chủ quán:

- Không cần đâu. Phiền chú gọi chiếc taxi đưa cậu ta về.

Chủ quán thấy anh bế cô Phương An rời khỏi rồi lại thấy Tường Vy lấp ló ở bàn bên cạnh, bèn nghĩ: “Có khi nào họ đang quay phim không?”

Lúc Phương An tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Ngạc nhiên hơn là ở giường bên cạnh, Minh Nhân một đầu băng trắng xóa đang lim dim mắt ngồi đó. Phương An đưa tay lên định gọi anh thì thấy bàn tay cô cũng quấn băng trắng xóa. Nhìn sang cái đầu trắng xóa của Minh Nhân, lại cúi xuống nhìn tay mình, quay ra thấy căn phòng rộng chỉ có hai bọn họ, cô thoáng rùng mình.

“Sao nằm mơ cũng thấy Minh Nhân chứ?”

- Tỉnh rồi à?

Không ngờ trong mơ giọng Minh Nhân lại dễ nghe như vậy, Phương An nghịch ngợm hỏi:

- Không phải tôi với anh vừa đánh nhau một trận đấy chứ? Tại sao chúng ta lại thành bộ dạng này rồi?

Minh Nhân tưởng Phương An tỉnh dậy đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, bây giờ xem ra cô có vẻ bình thường rồi.

- Không phải chúng ta đánh nhau. Là cô đánh tôi ra nông nỗi này.

- Anh đùa tôi à? Tôi… đánh anh… thành ra như vậy?

- Chính xác là cô đã dùng chai rượu đập đầu tôi thành ra vậy.

Nét mặt nghiêm túc của Minh Nhân không giống như đang đùa, Phương An khẽ lẩm bẩm:

- Giấc mơ có Minh Nhân đúng là chẳng vui chút nào. Tỉnh dậy thôi An ơi!

Vốn dĩ tâm trạng Minh Nhân vừa rồi không tệ lắm, bây giờ nghe Phương An lảm nhảm như vậy thì mặt liền đanh lại, đứng dậy bước thẳng ra khỏi phòng. Trong lòng cô, anh lúc nào cũng giữ vị trí xấu xa như vậy sao?

Minh Nhân vừa rời khỏi, Phương An liền ngay lập tức gọi cho Tường Vy để hỏi ngọn ngành những chuyện vừa xảy ra tối qua.

- Cậu đánh anh Nhân vỡ đầu thật đấy. Lúc đó tớ có theo cậu với anh ấy vào bệnh viện, may mà cả hai đều không sao?

Phương An tua đi tua lại đoạn video lúc Minh Nhân xuất hiện rồi tức tưởi ôm đầu. Cái video chân thực như thế này cô còn có thể đang mơ được sao?

Còn chưa biết sẽ phải xin lỗi Minh Nhân như thế nào thì anh đã đẩy cửa bước vào. Bí quá, Phương An nằm vội xuống giả vờ ngủ. Cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào sau tất cả những chuyện này.

Mùi cháo thơm phức sộc đến mũi, dạ dày cuộn lên mấy bận. Tối hôm qua cô chỉ mải uống rượu nên bây giờ bụng rất khó chịu.

- Dậy ăn cháo đi!

Phương An làm bộ cựa quậy người mấy cái rồi ngồi dậy nhìn Minh Nhân nịnh nọt:

- Anh đi mua cháo à? Vậy mà tôi còn tưởng anh không quay lại nữa chứ!

Minh Nhân không nói gì, múc từng muỗng cháo thong thả ăn.

- Cô mà không ăn nhanh thì tôi sẽ ăn hết đó.

Phương An cảm kích nhìn Minh Nhân. Đầu bị đánh như vậy mà không nửa lời oán trách lại còn mua cháo cho cô, xem ra anh ta cũng không tệ như trước giờ cô vẫn nghĩ.

- Xin lỗi anh về vết thương. Không hiểu sao mỗi lần say tôi đều gây chuyện. Mà lần nào người chịu trận cũng là anh.

- Cô biết vậy là được rồi.

- Nhưng tại sao hôm qua anh lại xuất hiện ở quán rượu đó. Nếu anh không xuất hiện… chắc đầu cũng không bị như vậy.

Và có lẽ, tay cô cũng không thành cái giò heo trắng xóa thế này.

- Cô thân là con gái mà lại cùng một người đàn ông đi uống rượu, nếu tôi không xuất hiện thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.

- Tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Sau khi xem xong đoạn video Phương An đã nghĩ, nếu như lúc ấy Minh Nhân không xuất hiện thì cùng lắm cô và Nam chỉ diễn vai chủ và chó quậy tung quán lên thôi. Có thể sau đó còn nổi hứng dắt nhau đi dạo, đâu đến mức đổ máu nhiều như vậy. Chưa kể Tường Vy vẫn luôn ở bàn bên cạnh, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì được chứ.

- Xin lỗi, là tôi đã lỡ phá buổi hẹn hò lãng mạn của hai người. Tôi sai rồi! Được chưa?

Lần này thì Minh Nhân giận thật vì cho đến tận chiều tối anh ta cũng không quay trở lại nữa. Phương An hỏi y tá mới biết anh đã sớm xuất viện. Cô cảm thấy bản thân cũng không hề hấn gì nên cũng về nhà ngay sau đó.