Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 13-2




Động tác của nàng càng lúc càng mượt mà, cho đến cuối cùng nàng thấy một tòa tường cao liền trực tiếp vượt lên trên, nhảy vào ao ở trong hậu viện sau tường, sau đó bơi xuôi theo dòng nước ra phía ngoài cho tới khi ra xong thì nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh là đầu một con sông nhỏ, nàng liền nhanh chóng ra khỏi đó, đứng dậy đi về phía ngược lại của trấn Tầm Tiên.

"Khoan đã." 38 nhắc nhở nàng "Ngươi đi đâu thế?"

"Đi thôi." Tần Uyển Uyển bước đi cực nhanh, dốc hết toàn lực vào đôi chân để biểu lộ sự tức giận của mình.

"Ngươi sẽ không cho rằng ta còn trở về tìm Giản Chi Diễn chứ? Ta nói cho ngươi biết, không có khả năng, hắn đâm ta một kiếm kia có thể ta còn miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nhưng dựa vào biểu hiện ngày hôm nay của hắn thì không còn nghi ngờ gì nữa hắn tuyệt đối là gian tế muốn giết chết ta. Ta phải lập tức đi khỏi đây, đoạn tuyệt quan hệ với hắn, không bao giờ gặp lại hắn nữa! Ta nói cho 38 ngươi, ngươi hôm nay không cần vì hắn nói một câu hay một lời nào, ta chắc chắn không muốn tên nam nhân này!"

38 trước nay chưa thấy qua dáng vẻ Tần Uyển Uyển tức giận như vậy, nó nhất thời bị dọa, Tần Uyển Uyển một chân đá văng nhánh cây chắn đường trên mặt đất, hùng hổ đi về phía quan đạo, 38 trầm mặc trong chốc lát, nó vẫn phải hỏi nàng: "Vậy thì... ký chủ, ngươi đã cân nhắc kỹ lưỡng sao? Về sau ngươi sẽ sinh hoạt như thế nào?"

"Cái này thì cần gì suy xét?"

Tần Uyển Uyển tin tưởng mười phần: "Tần Vãn mấy năm nay tiết kiệm không ít, ta đem theo kim phấn trong phòng Tần Vãn ở Vấn Tâm Tông, đủ để chúng ta hưởng thụ xa hoa cả đời."

"Cái đó..." 38 thận trọng "Kim phấn, ở nơi nào?"

Vừa nghe lời này, Tần Uyển Uyển dừng bước chân lại, theo bản năng sờ vào eo của chính mình, lập tức kinh ngạc.

Nàng yên lặng cảm ứng một chút truy tung chú trong túi Càn Khôn của bản thân liền phát hiện vị trí, nàng lập tức không chút do dự quay đầu chạy, lao về hướng trấn Tầm Tiên.

Nàng không đi được cửa chính, chỉ có thể quay lại đường cũ, bơi ngược trở lại từ trong sông, lại trở về căn nhà kia, cũng may lúc này truy binh đều đã rời đi, nàng cũng không rảnh lo quần áo đang bị ướt đẫm, đầy đầu dính đầy rong rêu, vội vội vàng vàng hướng tới chỗ đang có túi tiền của mình.

38 thấy nàng tức giận đến cực điểm, khuyên bảo nàng: "Ngươi đừng nóng giận, kỳ thật Giản Chi Diễn cũng là phúc tinh của ngươi đó. Nền tảng võ thuật của ngươi bây giờ quá yếu, lại không có kinh nghiệm chiến đấu với người ta, hắn gây hoạ ở chỗ này mức độ vừa đủ. Ngươi đánh thêm mấy trận thì theo đó kinh nghiệm thực chiến cũng tăng lên, đến Thiên Kiếm Tông mới không quá phí sức. Kịch bản người ta cho ngươi thăng cấp đều rất khoa học, ngươi là một đại nữ chính, sợ đánh nhau cái gì chứ?"

"Ta hiểu." Tần Uyển Uyển nghe xong liền hiểu, nhân vật như Giản Chi Diễn này là cái loại nhân vật truyền thống luôn luôn gây tai họa cho nhóm vai chính trong tiểu thuyết, một ngôi sao tai họa bất tử, tuy rằng mỗi một lần bọn họ gây hoạ đều có tác dụng thúc đẩy cốt truyện, làm cho vai chính lấy được thêm vài chỗ tốt khác người, nhưng cũng không gây trở ngại cho bọn họ mặc định trở thành loại nhân vật thánh mẫu X bị chán ghét nhất trong phim truyền hình và tiểu thuyết.

Kiểu cách dựa vào gây họa để thúc đẩy cốt truyện đã là phương thức xây dựng cốt truyện lỗi thời bao nhiêu năm, làm một vị vai chính ưu tú, Tần Uyển Uyển không cho phép bên người mình có loại người này.

Nàng sẽ ngay lập tức đi đoạt lấy túi tiền về sau đó sẽ bán hắn đi!

Nàng muốn bán hắn cho khu quặng, khiến hắn phát huy sở trường đặc biệt, chính là đào linh thạch cả đời!

Trong lúc Tần Uyển Uyển điên cuồng lao tới chỗ của Giản Hành Chi thì Giản Hành Chi đã thay xong quần áo, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, mặc lên một kiện áo dài hồng nhạt, trâm ngọc gài tóc, ngồi ở đại sảnh tầng trên cạnh cửa sổ.

Mọi người xung quanh đi ngang qua đều không nhịn được nán lại, im lặng đánh giá hắn một chút.

"Ngài đặt tay ở trên cửa sổ, một tay chống cằm ánh mắt nhìn trên đường tỏ vẻ sầu bi một chút."

666 dạy hắn, một tay Giản Hành Chi gác trên cửa một tay chống cằm, nhìn về phía trên đường, ánh mắt sầu bi.

Trong nháy mắt, mọi người cảm thấy mỹ nhân trước mặt này trào ra sát ý của bậc cao thủ độc tôn còn phiêu tán quanh người, lập tức tất cả đều thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lại lần nữa.

666: "..."

"Ngài gọi chút rượu tới đây, làm ra một loại vì tình mà hành hạ bản thân, làm ra tư thế mua say giải sầu."

666 tiếp tục sai sử, Giản Hành Chi gật đầu, gọi tiểu nhị: "Tiểu nhị, cho ta hai mươi hũ rượu mạnh loại tốt nhất!"

666: "..."

Phát hiện có gì đó không đúng, Giản Hành Chi nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Cái kia, ký chủ" 666 khẩn trương nhắc nhở "Mỹ nhân thì chỉ cần uống một bình nhỏ là được."

"Ngươi không phải muốn mua say sao?" Giản Hành Chi bất mãn "Một bình nhỏ thì say như thế nào?"

666: "..."

Hai mươi hũ rượu mạnh đến, Giản Hành Chi nhìn rượu, đánh giá xung quanh một vòng rồi lướt ánh mắt qua mọi người, trừ bỏ tên khách nhân ở phòng chữ Thiên ngay từ đầu đã đắc tội kia thì những người khác không có ai dám nhìn thẳng vào hắn.

Hắn bắt đầu hoài nghi phương án của 666: "Bọn họ thật sự sẽ vì sắc đẹp của ta mà gây phiền toái sao?"

"Vốn là có thể..."

Bây giờ lại... chưa chắc.

Giản Hành Chi không có gì ngoài ý muốn, hắn thừa biết hệ thống này không đáng tin cậy.

Hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải do hắn tự làm.

Giản Hành Chi nghĩ vậy bèn bưng rượu lên, thở dài một hơi: "Chủ nhân nói quả nhiên không sai, cái trấn Tầm Tiên này chỉ toàn người vừa ngu ngốc mà còn yếu, không có một ai có thể đánh được."

Nghe thấy lời này, người tập võ xung quanh tất nhiên không lọt tai, đập mạnh xuống bàn một cái rồi lần lượt đứng lên: "Ngươi làm sao lại dám nói chuyện như thế? Chủ nhân ngươi là ai, bảo tên đó ra đây tỷ thí!"

"Nói thì dễ" Giản Hành Chi khinh miệt cười lạnh: "Chờ chủ nhân ta một lát nữa tới đánh các ngươi! Có gan thì đừng chạy."

"Đứa nào chạy đứa đó là cháu trai!"

"Vậy chờ thử xem."

"Tiểu huynh đệ đừng nói chuyện như vậy..."

"Đừng mở mắt cũng không cần mở miệng, cẩn thận chủ nhân ta đánh ngươi."

"Ai da ta đi, ta năm nay đã sống mấy chục năm mà chưa bao giờ gặp qua ai kiêu ngạo như vậy..."

Giản Hành Chi ở đại sảnh tầng trên cùng mọi người chửi nhau bằng những lời nói tàn nhẫn, Tần Uyển Uyển chạy một đường như điên, thể xác và tinh thần đều mệt rã rời đi vào khách điếm, thấy Giản Hành Chi đang trò chuyện cùng người ngồi ở cửa sổ, nàng vọt vào đại sảnh, hét to một tiếng: "Giản Chi Diễn!"

Giản Hành Chi vừa quay đầu lại, liền thấy đỉnh đầu Tần Uyển Uyển đầy rong rêu, người ướt đẫm, trong mắt tất cả đều là lửa giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.

Hắn sửng sốt một lát, sau đó kêu ra một tiếng vui vẻ: "Chủ nhân, ngươi đã đến rồi?"

Vừa dứt lời, mọi người đã ẩn nhẫn hồi lâu ở đại sảnh đồng thời rút đao, Tần Uyển Uyển phát hiện không đúng, nhưng chỉ kịp hô to một tiếng "Từ từ, ta không phải..." Liền có đại đao như gió xuyên tới, thẳng tắp chém thân kiếm vào người nàng.

"Đạo hữu đã kiêu ngạo như vậy, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!"

Mọi người hét lớn, Tần Uyển Uyển bi phẫn hô to: "Ta không có quan hệ với hắn!"

"Khế ước bán thân ở đây."

Giản Hành Chi đệp khế ước bán thân lên trên bàn một cái, mọi người quay đầu lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển: "Ngươi còn nói dối!"

"Giản Chi Diễn!"

Tần Uyển Uyển bây giờ thật sự muốn xé nát trái tim của hắn, Giản Hành Chi không có chút phát hiện nào, hắn vui sướng cầm một đĩa đậu phộng, đứng từ xa nhìn cuộc chiến. Mỗi khi có người từ sau lưng đánh lén Tần Uyển Uyển, hắn liền bắn một viên đậu phộng từ trong tay ra, phòng ngừa Tần Uyển Uyển bị thương, đồng thời chậm rãi đếm số lượng nhiệm vụ hoàn thành trong đầu chính mình.

Gây chuyện +10 lúc nãy đã được hoàn thành khi hắn đang trào phúng đám người này.

Bây giờ là ẩu đả +5, mỗi khi Tần Uyển Uyển đánh nhau với một người xông lên vì những lý do khác nhau, số lượng ẩu đả liền lập tức +1.

Hắn vốn đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhưng nhìn một hồi, hắn liền phát hiện động tác Tần Uyển Uyển càng thêm lưu loát.

Dường như nàng có một loại năng lực sửa chữa sai lầm quỷ dị, mỗi một lần xuất kiếm đều có thể tinh chuẩn mà sửa đúng thêm vài phần so với lần xuất kiếm trước đó.

Đối với một người tu luyện kiếm pháp, loại nhạy cảm sửa chữa sai lầm này còn quý hơn so với cả linh căn, có rất nhiều kiếm tu vung kiếm một vạn lần, cũng không có khác nhau quá lớn với lần đầu tiên, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết đường kiếm của mình đã chém sai ở chỗ nào, mà ngay cả Giản Hành Chi là một người có thiên phú phi phàm, có đôi khi cũng phải lặp lại rất nhiều lần, mới có thể phát hiện sai lầm của chính mình.

Nhưng Tần Uyển Uyển lại không giống vậy.

Kiếm pháp của nàng tuy rằng non nớt nhưng lại có được cảm giác linh khí mà rất nhiều kiếm tu không đạt tới.

Giản Hành Chi không tự chủ được đứng dậy, ánh mắt ngưng tại trên thân Tần Uyển Uyển, mắt thấy thể lực Tần Uyển Uyển đã chống đỡ hết nổi, hắn bưng đĩa đậu phộng lên, chuẩn bị kết thúc chiến đấu trong nháy mắt.

Cũng chính tại thời khắc này, ngoài cửa bỗng nhiên bị gió phá tan, một cây pháp trượng treo tiền giấy xoay tròn vào, vây quanh đại đường chuyển một lần, vừa vặn giúp đỡ Tần Uyển Uyển bức lui đám người.

Pháp trượng xoáy trong phòng lớn, một thanh niên đi vào ở giữa đường, ưu nhã đưa tay ra, bắt lấy pháp trượng cuối cùng cũng bay trở về, nâng lên một đôi mắt thanh nhuận trong suốt chứa ý cười nhìn Tần Uyển Uyển.

"Ân nhân cô nương, tại hạ tới chậm rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

【 Tiểu kịch trường 】

666: "Bình thường đầu óc không được thông minh, thời khắc mấu chốt ý tưởng mới đột phát, trí tuệ Giản Hành Chi, get."