Dung Đường bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
Đùa gì chứ, tay y tay cầm nội dung vở kịch cùng với hệ thống mà cũng bại tận hai lần dưới tay đại nhân vật phản diện, Kha Hồng Tuyết văn hay chữ tốt cỡ nào mà có thể ở chiếm được của ngon dưới Túc Hoài Cảnh cơ chứ?
Dung Đường lại gần Túc Hoài Cảnh, vỗ vỗ mu bàn tay hắn tỏ vẻ khen ngợi, Túc Hoài Cảnh quay đầu cười với y, thuận thế cầm tay Dung Đường.
Dung Đường sửng sốt nhưng cũng không tránh ra, im lặng đứng bên cạnh Túc Hoài Cảnh nhìn về phía Kha Hồng Tuyết.
Kha Hồng Tuyết chỉ dừng lại hai giây ngắn ngủi, cười phá lên: "Thế tử phi quả thật thông minh hơn người.”
“Đương nhiên. "Túc Hoài Cảnh còn chưa lên tiếng, Dung Đường đã không kìm được khoe khoang, ngẩng đầu liếc Kha Hồng Tuyết một cái, nói:" Nhưng ngươi đừng gọi hắn là Thế tử phi, hắn có tên, gọi là Túc Hoài Cảnh.”
Lần này Kha Hồng Tuyết mê man, nhìn Dung Đường rồi nhìn Túc Hoài Cảnh, sửng sốt một hồi lâu, không ngừng nở nụ cười, nhẹ nhàng chắp tay, nói: "Túc công tử, hạnh ngộ.”
Túc Hoài Cảnh nắm tay Dung Đường, không tiện đáp lễ bèn gật đầu thăm hỏi: "Kha Thám Hoa.”
Kha Hồng Tuyết rõ ràng vui vẻ bởi xưng hô này của hắn, nghiêng người đi trước một bước: "Đi vào lại nói chuyện nhé?"
Bây giờ là lúc hội Chiết Hoa được tổ chức, trước cửa Phù Viên người đến người đi, nếu Kha Hồng Tuyết có điều cầu, cũng không cần phải hỏi đáp án trước mặt mọi người.
Nhưng Dung Đường vẫn tức giận, trước khi xoay người trừng Kha Hồng Tuyết một cái, âm dương quái khí nói: "Mộc đại nhân mấy năm nay thật đúng là vất vả.”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, chợt nhếch môi, lắc lư chiếc quạt gấp bạch ngọc trong gió cuối xuân: "Học huynh đúng là vất vả thật.”
Dung Đường đấm vào bông gòn mềm, càng tức giận hơn, Túc Hoài Cảnh buồn cười nhéo nhéo đầu ngón tay y, giọng nói nhẹ nhàng, giống như dỗ người ta: "Đường Đường à.”
Dung Đường lập tức câm nín không lên tiếng nữa, y không nên nói chuyện với Kha Hồng Tuyết!
Trước cửa Phù Viên có gã sai vặt phụ trách tiếp đón, sau khi thẩm tra đối chiếu qua lệnh bài và thiệp mời của mọi người, sẽ có người dẫn mọi người đến viện tương ứng.
Dung Đường không muốn ở cùng viện với bọn Dung Tranh, vừa hay Kha Hồng Tuyết có việc muốn thương lượng, mấy người bàn bạc tới một gian tiểu viện có lầu các, trước sau tổng cộng bốn gian sương phòng cùng một ít tạp dịch phòng, vừa vặn đủ cho bọn họ và Mộc Cảnh Tự vào ở.
Đợi Song Phúc Song Thọ thu dọn hành lý xong, Mộc Cảnh Tự còn chưa tới Phù Viên, Túc Hoài Cảnh cường thế hỏi Kha Hồng Tuyết chuyện gì xảy ra ở cửa, sau khi vào ở lại không vội vàng như vậy. Hắn chỉ hỏi Dung Đường có đói bụng hay không, có cần dùng bữa trước hay không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định liền thúc giục người trở về phòng ngủ.
Dung Đường hơi kinh ngạc ngước mắt lên, Túc Hoài Cảnh lại cười nói: "Không phải Đường Đường đã sớm buồn ngủ rồi sao?”
Không chỉ buồn ngủ, sức khoẻ Dung Đường vốn cực kém, mỗi lần ngồi xe ngựa đường dài xong đều cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian thật dài mới có thể bình phục lại, đây là kết luận Túc Hoài Cảnh đưa ra sau khi Dung Đường chạy đến ngõ Vĩnh An mỗi ngày trước khi kết hôn.
Nghe vậy, chút nghi hoặc của Dung Đường tản ra, cơn buồn ngủ bị xem nhẹ trên đường cuối cùng cũng không khống chế được mà xông lên, y ngáp một cái, giọng điệu lười nhác: "Vậy ta đi ngủ trước nha, nếu ngươi ra ngoài đi dạo nhớ bảo Song Thọ đi với ngươi.”
Song Thọ từng là người hầu ở trưởng công chúa phủ và Ninh Tuyên vương phủ, ở trước mặt bọn họ có lẽ đáng yêu hàm hậu, nhưng ở bên ngoài gặp phải chuyện tuyệt đối không hàm hồ, rất khôn ngoan.
Dung Đường thuận miệng dặn dò một câu, Túc Hoài Cảnh lại biết rõ y sợ mình ra ngoài bị ức hiếp.
Vì vậy chút mềm mại trong lòng không ngừng khuếch tán, Túc Hoài Cảnh dịu dàng đáp: "Được." Còn nói: "Đường Đường, lần sau ngươi có thể ngủ trên xe.”
Dung Đường không nói, nhưng Túc Hoài Cảnh có thể thấy được. Bất luận là ngày thứ ba sau khi thành thân Dung Đường tới Lưu Kim Lâu đón hắn, hay là sau đó ra ngoài dạo phố hoặc là lần này trên đường tới hội Chiết Hoa, chỉ cần Túc Hoài Cảnh ở chung với y trong một thùng xe, cho dù Dung Đường có buồn ngủ cũng sẽ không bỏ lại hắn mà đi ngủ.
Đánh bài cũng được, ăn vặt cũng được, trên bản chất đều là cố gắng giữ vững tinh thần bồi túc Hoài Cảnh mà thôi.
Hẳn Túc Hoài Cảnh nên đốc thúc y nghỉ ngơi, nhưng luôn luôn có chút luyến tiếc, thậm chí còn muốn tham lam đòi hỏi nhiều hơn.
Dường như Bồ Tát nhỏ của hắn rất giỏi lấy lòng người, Dung Đường giống như một tấm lưới dệt tơ đường, Túc Hoài Cảnh cam tâm tình nguyện rơi vào trong đó, mặc cho y uy hiếp bản thân, quấn lên lớp đường.
Nhưng xuống xe, nhìn thấy Dung Đường buồn ngủ, Túc Hoài Cảnh lại không đành lòng.
Tiểu thế tử chỉ gật đầu, nói: "Được, lần sau ta sẽ chú ý.”
Chắc là thuận miệng đồng ý, sau đó có làm hay không còn phải đợi lần sau mới có thể biết được.
Trong lòng Túc Hoài Cảnh biết rõ, có hơi bất lực nhưng lại không thể không cảm động, ngón tay ở bên người cuộn tròn rồi lại cuộn tròn, đụng tới thắt lưng, rốt cuộc không nhịn được nữa, Túc Hoài Cảnh đưa tay ra giữ chặt ống tay áo Dung Đường: "Đường Đường, ngươi quên chưa chào buổi trưa với ta.”
Đang là thời điểm cuối xuân, chim xanh hót trăm hoa đua nở, nóng bức còn chưa tới, băng tuyết đã tan rã, Túc Hoài Cảnh đứng dưới mái hiên trong bụi xuân cười nhìn Dung Đường.
Lông mi Dung Đường run rẩy, đầu ngón tay bất giác giật giật, giọng hơi khàn: "Chào buổi trưa.”
Dừng một chút, y nói: "... Hoài Cảnh.”
Nụ cười của Túc Hoài Cảnh còn quyến rũ hơn khung cảnh mùa xuân, tựa như tất cả thiếu niên xuân quang nên được viết vào trong thơ ca ngợi.
-
Lúc Dung Đường tỉnh lại sắc trời đã tối, hội Chiết Hoa còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã có yến hội mở màn, vả lại địa điểm không đồng nhất, nhân viên bất định.
Tam hoàng tử tự xưng là chia sẻ niềm vui với dân chúng, cho nên thịnh yến ngoài sáng chuẩn bị cho văn nhân nhã sĩ này cũng không có quá nhiều quy củ trói buộc, chủ trương vui vẻ mà đến, tận hứng mà về.
Dung Đường mặc quần áo tử tế ra cửa, trông thấy Túc Hoài Cảnh đang đánh cờ với Kha Hồng Tuyết ở trên lầu, trong lòng có suy nghĩ liền leo lên bậc thang, đi bộ tới phía sau Túc Hoài Cảnh.
Ván cờ tiến hành đến đoạn giữa, nhìn qua cũng không bế tắc lắm, thậm chí Túc Hoài Cảnh còn có thời gian lắng nghe động tĩnh phía sau, nhìn thấy Dung Đường đi tới, rất tự nhiên mà một cái ghế thấp qua, để cho y ngồi ở bên cạnh mình, lại thuận tay bóc một quả quýt đưa qua.
“Ngủ thế nào? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
Thật ra Dung Đường bơi mơ hồ, có thể là ngủ quá say, cũng có thể là bởi vì nằm mơ.
Mơ thấy Túc Hoài Cảnh, tuổi tác lớn hơn bây giờ một chút, vẫn ôn hòa săn sóc như xưa, mặc vương bào màu vàng sáng, làm như là mới vừa xuống triều, thấy y bước chân nhanh hơn một chút, cười gọi: "Đường Đường, chào buổi sáng.”
Hình ảnh trong mộng quá mức hài hòa yên tĩnh, Dung Đường mê mang rất lâu.
Túc Hoài Cảnh sẽ làm hoàng đế, nhưng sau khi hắn làm hoàng đế, Đại Ngu sẽ gặp phải tai họa.
Đường tới ngôi vị đế vương nhận hết gian khổ,từ lâu đã không tin tưởng bất cứ ai, không yêu bách tính thiên hạ, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nở nụ cười ấm áp như vậy bên môi.
Hắn nên là bạo quân ngâm mình trong biển máu lạnh lẽo, nên có ý chí kiên cường thủ đoạn thô bạo bừa bãi, chứ không phải... Ngoan đến mức Dung Đường mơ thôi cũng cảm thấy đau lòng.
Y rất vui khi nhìn thấy Túc Hoài Cảnh như vậy, nhưng vẫn sẽ đau lòng.
Sau khi tỉnh lại, phong cảnh Phù Viên đẹp đẽ, bầu trời buổi tối phủ đầy tầng mây, gió thổi qua những ngọn cỏ phía xa, y nhìn thấy người trong mộng ngồi ở trên lầu sơn đỏ đối diện với mây, hắn cúi đầu hạ cờ, Dung Đường đột nhiên lại cảm thấy: Túc Hoài Cảnh vốn nên là như vậy.
Hắn vốn nên là tiểu hoàng tử được sủng ái nhất trong hoàng cung Đại Ngu, trên có phụ hoàng mẫu hậu, có huynh trưởng tỷ muội. Cơ nghiệp phụ hoàng lưu lại có thái tử ca ca tiếp nhận, hắn vốn nên giống như tam ca hắn, vô ưu vô lự lớn lên đến mười bảy mười tám tuổi, trở thành thiếu niên lang đẹp trai nổi tiếng ở kinh đô, sau đó gặp gỡ ý trung nhân, cầm văn kinh võ, trải qua một đời quang huy sáng lạn của hắn, làm vương gia phú quý lưu danh sử sách.
Chứ không phải ẩn nhẫn ngủ đông, ở phía sau hậu viện của y, hoặc là Tần Bằng Huyên hay bất kỳ người nào khác, ngày này qua ngày khác lao vào núi đao biển lửa, sống trong cơn ác mộng về người thân chết ngay trước mắt.
Trong lòng Dung Đường run lên, vô thức nắm lấy đầu ngón tay Túc Hoài Cảnh đưa tới.
Túc Hoài Cảnh giật mình, vì thân cận bất thình lình này, đôi mắt cũng bất giác sáng lên, khóe môi phác họa ra ý cười trong trẻo. Hắn buông tay xuống, dẫn tay Dung Đường rơi xuống dưới bàn cờ, sắc mặt ung dung tiếp tục chơi cờ với Kha Hồng Tuyết, không nhắc nhở cũng không thúc giục, mặc cho Dung Đường tự tỉnh táo lại.
Kha Hồng Tuyết thấy mà hốc mắt nóng lên, trong dạ dày trào ra nước chua, mở quạt gấp ra, cổ tay nhanh chóng run rẩy vài cái, miệng còn "chậc chậc" nói: "Mù mắt rồi.”
Dung Đường cuối cùng cũng bị động tác của hắn làm cho tỉnh táo lại, nhíu mày, sau khi nhận ra mình đang cầm lấy tay Túc Hoài Cảnh, ra vẻ tự nhiên tiếp nhận quả quýt đã bóc sẵn từ trong tay hắn, buông tay ra, trừng mắt nhìn Kha Hồng Tuyết, trực tiếp lên tiếng oán hận nói: "Thám Hoa Lang lạ lắm à, chưa từng thấy qua vợ chồng ân ái sao?”
Tiếp theo y chuyển đề tài, căn bản không cho Kha Hồng Tuyết phản bác: "Cũng đúng, dù sao Kha Thiếu Phó cũng nổi tiếng chi tiền không tiếc trong Phong Nguyệt lâu, nghĩ đến tình duyên sương sớm thề non hẹn biển chắc cũng nhiều lắm, đương nhiên chưa từng thấy cái gọi là tương cứu trong lúc hoạn nạn, tôn trọng lẫn nhau.”
Túc Hoài Cảnh bị y chọc âm thầm bật cười, động tác Kha Hồng Tuyết lại dừng lại, trừng mắt nhìn, chiếc quạt gấp lại giữa không trung hồi lâu không có động tĩnh.
Sau khi hoàn hồn, Kha Hồng Tuyết vui vẻ, hắn cong cong mắt, nhàn tản hạ một quân xuống bàn, đôi mắt hoa đào nhướng lên hàm chứa ý cười nhìn Dung Đường, giọng nói sôi nổi tự do: " Dường như thế tử gia ôm địch ý với tại hạ nhỉ?”
Dung Đường lạnh lùng "hừ" một tiếng,
Kha Hồng Tuyết hứng thú, truy tìm đến cùng: "Vì sao, hôm qua ta và thế tử gia mới gặp nhau lần đầu, sao ngươi muốn năm lần bảy lượt phá hoại ta?"
Tuy là truy cứu, nhưng trong mắt hắn lại không có nửa phần không vui, thậm chí không có đề phòng thăm dò như tối hôm qua, giống như thuần túy tò mò, đôi mắt sáng lấp lánh đánh giá Dung Đường.
Dung Đường liếc hắn: "Chẳng lẽ ngươi vừa mới quen người ta đã nói chuyện không đúng mực?”
Cái gì gọi là mù mắt rồi?!
Y và Túc Hoài Cảnh kết hôn rõ ràng! Tuy rằng không ngồi kiệu lớn tám người khiêng, nhưng cũng là vợ chồng hợp pháp nâng kiệu đi cưới, bái thiên địa!
Sao lại không muốn nhìn!?
Dung Đường tức giận bất bình.
Kha Hồng Tuyết sửng sốt, tự mình suy nghĩ một lát rồi hiểu được mấu chốt trong đó, không ngừng cười, trong mắt hoa đào cong lên mơ hồ một tầng hơi nước, quả nhiên là phong lưu đa tình, uyển chuyển hàm súc. Giiọng điệu của hắn hàm chứa cái móc nhỏ: "Thế tử gia, ta hoài nghi kiếp trước chúng ta quen biết nhau.”
Dung Đường nhíu mày, còn muốn nói chuyện. Túc Hoài Cảnh lấy ra một viên cờ trắng từ trong chung cờ, vững vàng đáp xuống bàn cờ, giọng điệu bình tĩnh trầm ổn: "Kha Thám Hoa, ngươi thua rồi.”
Kha Hồng Tuyết giật mình nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Vừa rồi còn có một ván cờ qua lại không có sát ý, mấy lời này lộ ra sắc bén, nước cờ đi sâu vào nội địa. Một ván cờ vây dường như che giấu cơn gió bắc hiu quạnh hành quân bố trận, chém giết chiến trường.
Kha Hồng Tuyết hơi kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Túc Hoài Cảnh mang theo vài phần khâm phục.
Trên cầu thang có tiếng bước chân, mỗi bước đều vững vàng lại mềm mại, mâu thuẫn vô cùng.
Kha Hồng Tuyết quay đầu lại, khoác lên dáng vẻ kiêu căng của một tên ăn chơi trác táng nói: "Học huynh, bọn họ bắt nạt ta.”
Người tới là Mộc Cảnh Tự, mặc một bộ đồ trắng, trông cầm chính ổn trọng, đôi mắt đảo xuống liếc mắt nhìn bàn cờ, lạnh lùng nói: "Học nghệ không tinh, còn không biết xấu hổ cáo trạng.”
Kha Hồng Tuyết chớp chớp mắt, hơi có vẻ uất ức nhìn Mộc Cảnh Tự. Rất tự nhiên đứng dậy đổi một cái ghế, mời Mộc Cảnh Tự đến đối diện bàn cờ, nhỏ giọng nói: "Học huynh..."
“Ngươi câm miệng.”
“Ngươi câm miệng!”
Hai giọng nói một trước một sau nối liền nhau. Dung Đường nhìn thấy ánh mắt Mộc Cảnh Tự, đỡ trán, nói: "Xin lỗi, nghe hắn nói ta đau đầu.”
Kha Hồng Tuyết: "...?”
Túc Hoài Cảnh rầu rĩ cười ra tiếng, rót cho Dung Đường một ly trà đưa tới bên tay y. Dung Đường nhận lấy nhấp một ngụm, nghe thấy Túc Hoài Cảnh hỏi: "Nếu Mộc đại nhân cũng tới, có thể nói cho chúng ta biết, hai vị nhiều lần thử tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?”
Mộc Cảnh Tự nhìn thoáng qua Kha Hồng Tuyết, người sau gật đầu, trong lòng y hiểu rõ, đi thẳng vào vấn đề: "Chỉ là muốn ra mắt hỏi thế tử gia và Túc công tử, có đồng ý kết bạn với chúng ta trong hội Chiết Hoa lần này không?"
Dung Đường hơi dừng lại, đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ dị.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Chỉ có bốn người chúng ta sao?”
Mộc Cảnh Tự lắc đầu: "Không phải.”
Túc Hoài Cảnh nói: "Mời Mộc đại nhân nói rõ.”
Mộc Cảnh Tự: "Còn có Ngũ điện hạ.”
……
“Rào "một tiếng, Dung Đường làm đổ chén trà. Ba người đều sửng sốt, Dung Đường còn chưa kịp phản ứng, Túc Hoài Cảnh đã nắm lấy tay y đưa tới trước mắt nhanh chóng lật lật, lên tiếng hỏi: "Có bị bỏng không?”
Dung Đường co quắp ngón tay, có chút mơ hồ cảm nhận nhiệt độ, sau đó lắc đầu: "Không có.”
Y cúi đầu nhìn thấy trên sàn gỗ có một vũng nước cùng một tách trà vỡ, theo bản năng muốn ngồi xổm xuống nhặt lên. Túc Hoài Cảnh lại lôi kéo y, cau mày nhìn chằm chằm Dung Đường một lúc mới ngăn y lại, hắn cúi người cầm mảnh sứ vỡ trong lòng bàn tay.
Lúc đứng lên thần sắc Túc Hoài Cảnh lãnh đạm vô cùng, không nói lời nào nhìn về phía Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự: "Nhờ được hai vị đại nhân cất nhắc, ta và Đường Đường cũng chưa từng đi học, nghĩ cho dù có lập tổ đội cũng sẽ vô duyên gây thêm phiền toái cho các người, vẫn là không cần.”
Biểu cảm của Mộc Cảnh Tự vẫn thờ ơ như trước, trái lại Kha Hồng Tuyết viết hết kinh ngạc lên mặt, dường như không ngờ bọn họ sẽ từ chối.
Hội Chiết Hoa tổ chức tổng cộng bảy ngày, chủ đề mỗi ngày đều không giống nhau. Người dự họp cần phải phù hợp với chủ đề đề thơ hoặc làm phú một bài trước khi mặt trời lặn về phía tây, đưa đến chỗ Tam hoàng tử và các vị đại nho tham gia sẽ bình chọn chọn ra một người xuất sắc và kém cỏi nhất.
Nhưng không phải tất cả những người đến tham gia hội Chiết Hoa đều là tài tử, còn có nhân tài như Tần Bằng Huyên, không có chữ nghĩa nào nhưng có gia thế hiển hách, bọn họ đương nhiên không thể mất mặt trong yến tiệc như vậy.
Cho nên quy tắc là lấy tổ làm đơn vị, giống như nhóm bài tập cuối kỳ của Dung Đường khi còn học ở trường hiện đại, một tổ năm đến sáu người, thành quả cùng hưởng, chỉ đưa ra đề xuất nội bộ cho việc lựa chọn danh ngạch thứ cát sĩ cuối cùng.
Loại đẩy ưu thế này có tính thao tác lớn, đặt ở nhóm khác rất dễ dàng phát sinh hiện tượng ỷ thế hiếp người, nhưng ở chỗ bọn họ lại hoàn toàn không có khả năng.
Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết đều có chức quan, Thịnh Thừa Lệ thân là hoàng tử không cần đi đến Hàn Lâm viện làm một thứ cát sĩ nho nhỏ, về phần Dung Đường, y vốn là một người phú quý nhàn tản, không cần thiết phải đeo cho mình một cái gông xiềng.
Cho nên cuối cùng vị trí này gần như được tặng không cho Túc Hoài Cảnh. Về phần bọn họ có thể lấy được đệ nhất hay không ư?
Đại Ngu ba năm một lần khoa cử, từ Khánh Chính năm đầu tiên trở đi, đến nay tổng cộng tổ chức ba hồi khoa cử, duy chỉ có Khánh Chính năm thứ bảy kia được xưng là quần anh hội tụ, thần tiên đánh nhau.
Mộc Cảnh Tự là đệ nhất tam nguyên, mà Kha Hồng Tuyết trên danh nghĩa là thám hoa, thật ra Nhân Thọ Đế bởi vì Kha Thái Phó mà muốn điểm hắn làm Trạng Nguyên. Nhưng Kha Hồng Tuyết còn thoải mái cuời một tiếng trên Kim Loan điện, nói thẳng tâm mình không có hoài bão, không thể trở thành một đại nho kinh thế trị quốc, chỉ thích hợp sống cuộc sống mơ màng màng, đánh ngựa đi qua phố dài, làm một thư sinh phóng đãng trăm vô dụng.
Nhân Thọ đế nghe vậy vỗ tay mà cười, cũng không trách tội, ngược lại khen hắn chân tình, lệnh làm Thám Hoa Lang ngay tại chỗ.
Trong hội Chiết Hoa này có ai có học thức cao hơn hai người này không? Có lẽ là có, nhưng không thể phủ nhận chính là, bọn họ thật sự rất ưu tú.
Hơn nữa - trong trí nhớ của Dung Đường, bọn họ hai lần đều chiếm vị trí thứ nhất.
Y, Mộc Cảnh Tự, Kha Hồng Tuyết, Thịnh Thừa Lệ, cộng thêm Kha Hồng Tuyết là một học đệ đến để cọ điểm.
Điều khác duy nhất chính là, hai lần trước Nhân Thọ Đế vẫn chưa hứa hạ thứ cát sĩ làm phần thưởng.
Dung Đường bị Túc Hoài Cảnh lôi kéo, đứng ở trước mặt Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết, thấy hai người tâm tình trở lại bình thường, thản nhiên đứng dậy, cười chắp tay muốn cáo biệt: "Đã như thế..."
“Chúng ta suy nghĩ một chút. "Dung Đường ngắt lời Kha Hồng Tuyết. Lực nắm tay đột nhiên tăng lên, chẳng mấy chốc lại nhẹ đi, Dung Đường không nhìn Túc Hoài Cảnh, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, thấp giọng lặp lại: "Chúng ta suy nghĩ một đêm, sáng mai trước khi đưa danh thiếp sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Thành viên tổ đội cần viết tên lên giấy đỏ đặc biệt, sau đó trình lên chỗ Tam hoàng tử. Từ đó, hội Chiết Hoa mở màn, những người trên thiếp sẽ trở thành quan hệ ràng buộc.
Mộc Cảnh Tự vẫn lạnh nhạt như cũ, gật gật đầu: "Được.”
Kha Hồng Tuyết nhếch môi cười, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, lại quay đi quơ quơ quạt, xa xa chỉ về một chỗ đèn sáng cách đó không xa, cười nói: "Tối nay là mở màn, Lãm Nguyệt các chuẩn bị tiệc rượu, nếu thế tử gia muốn qua đó thưởng thức thì phải khởi hành sớm một chút, để tránh lỡ mất canh giờ, thuyền bên bờ đều ngừng.”
Dung Đường gật đầu: "Đa tạ.”
Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự xoay người xuống lầu, trước khi đi Kha Hồng Tuyết lại nhìn thoáng qua bàn cờ, khóe môi gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ.
Lầu các sơn đỏ an tĩnh lại. Túc Hoài Cảnh buông tay Dung Đường ra, xoay người đặt tách trà sứ vỡ lên bàn cờ, dùng khăn vuông chậm rãi lau vết trà trên tay, ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên, mỉm cười vô hại, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Hắn ấm áp hỏi: "Đường Đường, có thể cho ta một lời giải thích không?”
Dung Đường cúi đầu, nhìn thấy trên tay Túc Hoài Cảnh lại có thêm một vết đỏ chói mắt.
Trong lòng y hoảng sợ, không kịp tự hỏi, trực tiếp ngồi xổm xuống, hai tay bắt lấy tay Hoài Cảnh, cẩn thận chạm vào vùng da xung quanh vết thương.
Đôi tay kia của Túc Hoài Cảnh vẫn thon dài và trắng nõn như bạch ngọc, mịn màng như mỡ dê nhưng lại đầy những vết sẹo cũ mới từ cổ tay đến ngón tay.
Viên ngọc xinh đẹp bị vấy bẩn, Dung Đường đau lòng muốn chết.
Túc Hoài Cảnh giơ tay, ngón tay đặt ở bên gò má Dung Đường. Máu nhạt rơi xuống mặt y, hòa vào hơi thở của chính hắn, tâm tình Túc Hoài Cảnh rốt cục ổn định một chút.
Hắn lại hỏi: "Không phải Đường Đường không muốn sao?”
“Không phải là không muốn... "Dung Đường khàn giọng nói. Vừa dứt lời, bắt gặp ánh mắt giễu cợt lạnh lùng của Túc Hoài Cảnh, trầm mặc trong chớp mắt, nhẹ giọng nói:" Nhưng rõ ràng ta cảm thấy ngươi muốn lập tổ đội với bọn họ.”
Túc Hoài Cảnh nhướng mày: "Hả?”
Có mấy lời chưa tới lúc nói ra, cho nên cho dù Dung Đường suy đoán Túc Hoài Cảnh đã sớm biết mục đích của Kha Hồng Tuyết, rõ ràng hắn giả vờ ứng phó tất nhiên có suy tính của mình, cũng không thể nói ra.
Y chỉ ngoan ngoãn quay đầu, mặc cho vết máu kia nhuộm đỏ mặt mình, sau đó nói: "Ta muốn ngươi đứng đầu.”
Y như một con thú bị đánh dấu, không cần thuần phục đã ngoan ngoãn chui vào lồng giam của thợ săn, quấn mình trong bộ lông mềm mại, trơn mượt rồi lặng lẽ trải qua mùa đông.
Dung Đường nhẹ giọng nói: "Hoài Cảnh, chúng ta và bọn họ, đi lấy hạng nhất nhé.”
Túc Hoài Cảnh trơ mắt nhìn Dung Đường giống như cơn mưa kia, đặc biệt nghe lời cọ cọ đầu ngón tay hắn, thấp giọng làm nũng năn nỉ: "Được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng trong sáng, khiến người ta muốn đặt tất cả bảo bối có thể dùng làm quà trên đời để trước mặt y, để y thưởng thức.
Khi màn đêm dần buông xuống, trăm hoa đua nở trong vườn. Yết hầu Túc Hoài Cảnh cuộn lại, lần đầu tiên hắn không đồng ý với yêu cầu của Dung Đường mà chậm rãi mà rõ ràng mở miệng trong ánh mắt mong đợi kia: "Không được.”
Hắn thấy rất rõ, lúc chén trà đổ, trong mắt Dung Đường lóe lên sự chán ghét...... Và sợ hãi.
Hắn cho phép Dung Đường làm bạn với Mộc Cảnh Tự, nhưng hắn không muốn Dung Đường sợ hãi.
Dung Đường là Bồ tát nhỏ của mình, nên vô tư đọc thoại bản ăn vặt, đi chợ ngắm hoa xuân, Túc Hoài Cảnh có vô số biện pháp có thể đi báo thù, đơn giản chỉ là nhanh chậm khác nhau một chút.
Nhưng không có con đường nào đáng để Dung Đường đè nén nỗi sợ hãi đi cùng hắn.
Cho dù hắn cũng không biết vì sao Dung Đường lại sợ hãi.