Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 23




Nhân Thọ đế tổng cộng có bảy vị hoàng tử, đại hoàng tử do Trung cung vương hoàng hậu sinh ra, nhưng chết trẻ, chết ở năm thứ hai Nhân Thọ đế lên ngôi.

Trong số các hoàng tử còn sống hiện nay, ngoại trừ nam chính Thịnh Thừa Lệ có mẫu phi là ca nữ dị tộc đã sớm chết ở lãnh cung, mẹ đẻ của nhị hoàng tử Thịnh Thừa Minh chính là Di phi, con gái của Trương các lão trong nội các. Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đều do Huệ quý phi Hạ thị sinh ra. Tứ hoàng tử mẫu phi Như tần vốn là thị nữ bên cạnh Di phi. Mẫu thân của Thất hoàng tử là quý nhân Phương thị mới vào cung mấy năm trước, có giao hảo với hoàng hậu.

Hiện giờ nhị hoàng tử thường xuyên được Nhân Thọ đế khích lệ, ngay cả mẫu tộc nhà Di phi cũng được nở mày nở mặt, điều này khiến Huệ quý phi rất không vui.

Phụ thân Huệ quý phi chính là đại nguyên soái binh mã, có công theo tòng vua đối với Nhân Thọ đế, vì trấn an bọn họ, lần này Tam hoàng tử xuất cung lập phủ tổ chức hội Chiết Hoa. Hoàng đế không chỉ phê chuẩn cho một phần văn quan tham gia, nghe nói Tam hoàng tử chuẩn bị dùng văn kết bạn chọn ra nhất nhị tam đẳng* bèn vung tay lên, trực tiếp hứa hẹn một danh ngạch thứ cát sĩ Hàn Lâm viện làm phần thưởng.

(Nhất nhị tam đẳng là quan chính nhất phẩm hay sao ý, tui search google thì là như vậy)

Thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện cũng không phải là chức quan, nhưng gắn bó mật thiết với nội các, qua nhiều triều đại có không ít đại thần nội các đều đi lên từ thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện.

Việc tuyển chọn Thứ cát sĩ thông thường phải dựa trên việc lựa chọn người ưu tú nhất, thông qua trúng cử ở khoa cử chính quy, hành động này của Nhân Thọ đế nói là trấn an, nhưng đúng hơn là một tín hiệu.

- Tín hiệu cho phép Tam hoàng tử kết giao cận thần, bồi dưỡng thế lực, chiêu mộ thuộc hạ.

Cho nên lệnh này hạ xuống, trong kinh không chỉ có tài tử giao hảo với Tam hoàng tử, đệ tử thế gia như Dung Đường Dung Tranh cũng được bậc cha chú nhắc nhở học tập nghiêm túc, đi phó hội.

Dung Đường chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với cái gọi là thứ cát sĩ,  hội Chiết Hoa này đối với những người khác là một cước bước vào ngưỡng cửa con đường làm quan, đối với y mà nói lại chỉ là một cơ hội ra khỏi thành đạp thanh du lịch ngắn ngày mà thôi.

Nhưng Dung Đường không chắc Túc Hoài Cảnh có muốn cơ hội này hay không, nếu như hắn muốn, Dung Đường sẽ tranh thủ giùm hắn.

Sáng sớm hôm sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của Dung Đường, hai người ngồi xe ngựa của Hoài Cảnh ra khỏi thành. Ninh Tuyên Vương phủ tổng cộng có ba chiếc xe đi ra, chiếc thứ nhất là Thế tử, Thế tử phi, chiếc thứ hai là Dung Tranh, Dung Viễn, Dung Chá, chiếc thứ ba là Dung Oánh và Dung Ninh.

Dung Đường lên xe liền lăn vào ổ chỗ ngồi, lấy chăn len quấn quanh người, lấy ra một hộp lá bài, ánh mắt sáng lấp lánh: "Chơi bài tú lơ khơ không!"

Túc Hoài Cảnh vừa muốn rót nước trà cho y, nghe vậy ngẩn ra, bật cười nói: "Chỉ hai chúng ta sao?"

Dung Đường vô cùng vui vẻ gõ cửa xe: "Song Phúc!”

Một cái đầu tròn vo từ sau rèm xe chui vào, Song Phúc vừa nhìn thấy đồ trong tay Dung Đường, ánh mắt cũng sáng lên: "Thiếu gia, lang quân.”

Túc Hoài Cảnh quả thực không biết nên nói như thế nào với hai chủ tớ này, bật cười một lúc lâu, rót cho Dung Đường một chén trà để lên bàn nhỏ cho nguội rồi chơi với hai người này.

Khi còn bé ở trong cung hắn cũng thấy mẫu hậu và các nương nương chơi bài, lúc tam ca mười ba mười bốn tuổi sẽ cười vừa phe phẩy quạt vừa tính bài sau lưng các vị nương nương, thường thường khiến Mai phi nương nương trầm ổn an tĩnh nhất cũng phiền không chịu nổi muốn đuổi hắn đi, vì thế tam hoàng tử bèn cười tủm tỉm khom lưng xin lỗi, qua tay đã ôm lấy Túc Hoài Cảnh tới ngự hoa viên thả diều bắt dế, tiêu hao thời gian dài.

Cho nên Túc Hoài Cảnh chưa bao giờ xem được các nương nương đánh một ván bài hoàn chỉnh, nhưng ở trong ấn tượng của hắn, lá bài này không gọi là ‘ tú lơ khơ’, và hoa văn hoàn toàn khác với lá bài Dung Đường đang cầm.

Song Phúc nói đây là Dung Đường tự tay vẽ mẫu rồi đi ra ngoài tìm thợ thủ công đặt làm, lúc ấy Túc Hoài Cảnh còn hơi nghi ngờ, nhưng tối hôm qua sau khi nghe Dung Đường nói cho tới bây giờ mình chưa từng ngốc, hắn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Có lẽ còn có nguyên nhân khác khiến Dung Đường phải giả ngu, vương phủ nhà cao cửa rộng, là một cái miệng thú ăn thịt người, tiểu thế tử tâm địa Bồ Tát như vậy, làm một kẻ ngốc không tranh sự đời lại an toàn.

Quy tắc bài tú lơ khơ là Dung Đường dạy, phần thưởng là đồng tiền, Song Phúc Song Thọ thua nhiều tới mức mất gần hết tiền tiêu hàng tháng, lần sau khi thế tử gia khuyến khích có muốn đánh bài hay không, bọn họ lại phấn khích chạy tới.

Cũng may sau khi Dung Đường thắng tiền, ngày hôm sau y sẽ trả lại dưới nhiều danh nghĩa khác nhau, không thì Túc Hoài Cảnh còn phải nghĩ cách trấn an hạ nhân giùm y.

Túc Hoài Cảnh chơi với y nửa ván, thấy trà đã gần nguội bèn đưa tới miệng Dung Đường: "Nhuận cổ họng trước.”

Dung Đường đang chơi vui, nghe được lời này không chớp mắt, rất tự nhiên nghiêng đầu, muốn uống nước trong tay Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, không khỏi bật cười, cũng nuông chiều y, cổ tay nhẹ nhàng nâng lên, thong thả mà đều đặn đút Dung Đường uống nửa chén trà.

Nước trà vừa vào miệng Dung Đường liền thoáng sửng sốt, sau khi buông ra y mím môi dưới, hỏi Túc Hoài Cảnh: "Đổi trà à?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Không ngon hử?”

Dung Đường nói: "Cũng không phải, chỉ là quen cái lúc trước thôi.”

Túc Hoài Cảnh cười để chén xuống, Dung Đường vừa đánh bài vừa thuận miệng hỏi: "Hết trà rồi à?”

“Ừ. "Túc Hoài Cảnh nói," Trà lúc trước là do mang từ Thục tới, chỉ có bấy nhiêu thôi, đã uống hết cả rồi, nếu Đường Đường ca ca ca thích, qua một thời gian nữa ta sẽ hỏi dượng xem còn hay không.”

Dung Đường vừa nghe thấy tên Lý Trường Phủ là nhíu mày, lễ lại mặt hai người bọn họ đều không đến nhà Lý Trường Phủ. Sau đó nghe Song Thọ nói, ngày hai mươi tháng ba, sáng sớm Lý phủ đã quét sạch ngõ Tùng Kinh đón tiếp, trước cửa treo hai xâu pháo dài, Lý Trường Phủ dẫn theo mấy đứa con trai trong nhà đợi ở cửa nửa buổi sáng cũng không đợi được Ninh Tuyên Vương thế tử dẫn theo thế tử phi về nhà, chọc ra một trận chê cười lớn.

Dung Đường mặc kệ ông ta, Túc Hoài Cảnh vào cửa Ninh Tuyên Vương phủ thì đã là người của y. Tiệc cưới đã cho Lý Trường Phủ đủ mặt mũi, còn lâu y mới cho tên tiểu nhân này cơ hội leo lên bất kỳ quyền quý nào.

Cho nên giọng điệu Dung Đường trầm xuống, có thêm vài phần không vui, nói: "Đừng hỏi ông ta, cái này uống cũng ngon lắm.”

Túc Hoài Cảnh cười hỏi: "Đường Đường thích à?”

Dung Đường liếc hắn một cái, khó hiểu: "Đúng là không tệ nha.”

So với loại trà uống lúc trước thì hơi đắng một chút, nhưng khi vào miệng lại ngọt ngào, vị nhẹ nhàng, thoảng chút sương sớm, rất hợp khẩu vị của y.

Túc Hoài Cảnh còn chưa nói chuyện, Song Phúc đã cười nói: "Thiếu gia, cũng may là ngài nói thích, không thì nô tài cảm thấy lang quân bõ công rồi.”

Dung Đường hơi kinh ngạc: "Sao vậy?”

Song Phúc: "Đây chính là sương sớm do lang quân thu hoạch trong vườn lúc trời còn chưa sáng, một bình là trên lá cỏ, một bình là trên cánh hoa, tách ra nấu sạch cất kỹ, thấy mặt trời mọc mới tới gõ cửa phòng ngài, làm gì có chỗ nào không ngon được!”

Dung Đường sửng sốt nửa ngày, bài trong tay cũng đánh nhầm, lông mày Túc Hoài Cảnh khẽ động, cũng không nhượng cho y mà mỉm cười nhận lấy, trực tiếp đánh hết lá bài trong tay. Một giây trước Song Phúc còn vui tươi hớn hở, một giây sau mặt đã sa sầm, miễn cưỡng nhận lấy sự thật, lấy hai đồng xu trong túi ra, đưa tới trước mặt Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh mở tay phải ra, đưa tới trước mặt Dung Đường: "Đường Đường, trả tiền.”

Dung Đường theo bản năng đi lấy tiền ra, đưa tay lên nửa eo, chợt tỉnh táo lại nhìn Túc Hoài Cảnh: "Không phải tiền của ta ở chỗ ngươi à?”

"Nhưng đó là tiền cho ta tiêu vặt." Túc Hoài Cảnh nói lời này không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, đôi mắt phượng hơi cong lên, cười vô hại lại ngây thơ: "Đường Đường ca ca dự định dùng tiền tiêu vặt của ta để đánh bạc à?”

Dung Đường líu lưỡi, không kìm được oán thầm.

Hệ thống lành lạnh nói: [Ký chủ, đáng đời cậu]

Dung Đường không cảm thấy đáng đời, y chỉ cảm thấy mình giống như bị thao túng thì đúng hơn.

Mấy ngày nay Túc Hoài Cảnh chăm sóc y cẩn thân, Dung Đường trở nên ỷ lại, không những đưa cho hắn chìa khóa kho tiền riêng trong viện, mỗi lần ra ngoài còn tùy tiện nhét tiền vào túi Túc Hoài Cảnh, bản thân thì hai tay trống không ôm cái lò sưởi ra ngoài đi dạo.

Lần này tới hội Chiết Hoa cũng là như thế, căn bản không mang theo một phân tiền, tiền của y hoặc là ở chỗ của Song Phúc, hoặc là ở chỗ Túc Hoài Cảnh.

Hôm nay đánh bài thua hai người này, muốn tìm vợ đòi tiền đánh bạc gì đó......

Dung Đường có chút xấu hổ, Túc Hoài Cảnh lại cười, trở tay cởi túi tiền ra, lấy ra một nắm một đống bạc vụn và đồng xu, chất thành đống trước mặt Dung Đường, thấp giọng nói: “Phải nhớ trả lại cho ta nha.”

Dung Đường bị hắn chọc ghẹo đến xấu hổ suýt chút nữa quên mất số tiền này đều là của mình, y thuận miệng đồng ý, lại lấy ra hai đồng xu từ trong đống đưa cho đưa cho Túc Hoài Cảnh làm tiền đánh cược.

Hệ thống tấm tắc lấy làm kỳ lạ: 【 ký chủ, hai người các cậu đây là đang chơi trò tình thú gì đấy à?”

Rõ ràng tất cả những tờ ngân phiếu mà Dung Đường đưa cho Túc Hoài Cảnh đều bắt đầu từ một trăm lượng, nhưng bây giờ đống tiền nhỏ hình núi cộng lại chỉ chưa đến mười lạng, hai người cứ muốn trả tới trả lui, cứ như đang tán tỉnh nhau vậy.

Thật ra hệ thống muốn nói thẳng kết luận này ra khỏi miệng, nhưng nó biết da mặt ký chủ nhà mình rất mỏng, nó bèn tiêu hóa một lúc. Đi loanh quanh trong không gian hệ thống rồi cuộn tròn thành quả bóng trên đùi Dung Đường nhìn y chơi bài.

Người muốn chơi bài tú lơ khơ chính là Dung Đường, cuối cùng thua ngay cả quần cũng không còn cũng là Dung Đường, y nhìn đống tiền đồng trước mặt được trả về nguyện vẹn túi tiền của Túc Hoài Cảnh, rất là khó hiểu: "Trước đó ngươi chơi ta đó à?”

Túc Hoài Cảnh cười: "Không có.”

Dung Đường căn bản chẳng tin hắn, thấy Song Phúc cũng thua đến mặt mày ủ rũ bèn đưa hai miếng bạc vụn còn thừa trước mặt qua, vốn muốn đưa toàn bộ cho nó nhưng biết Song Phúc sẽ không nhận bèn nói: "Một miếng cho ngươi, một miếng thì giữ hộ ta, lần sau đánh bài ngươi lại cho ta.”

Song Phúc nhìn y, lại nhìn Túc Hoài Cảnh, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nhận lấy, xoay người xuống xe.

Dung Đường thua cả trận, tính tình nóng nảy, hờn dỗi uống hơn nửa chén trà còn muốn rót nữa, Túc Hoài Cảnh đưa tay ngăn cản y.

Dung Đường tức giận liếc hắn, Túc Hoài Cảnh cúi mặt, có hơi đáng thương lại có phần tủi thân: " Đường Đường ca ca đưa tiền tiêu vặt của ta cho người khác.”

Da đầu Dung Đường tê dại: "Không phải nói sẽ trả lại ngươi sao?”

Túc Hoài Cảnh còn nói: " Đường Đường ca ca đang giận lẫy kìa.”

Dung Đường phản bác: "Ta không có.”

Túc Hoài Cảnh không tin, yên lặng nhìn y một hồi, lắc đầu, hạ kết luận: " Đúng là giận lẫy rồi.”

Dung Đường: "......”

Y giằng co với Túc Hoài Cảnh hai giây, y rốt cục mất bình tĩnh, quả quyết thừa nhận: "Đúng, ta hơi tức giận.”

Y khó hiểu hỏi: "Có phải ngươi biết tính bài không?”

Túc Hoài Cảnh chớp mắt mấy cái: "Cũng không khó.”

Dung Đường bị giọng điệu nhẹ nhàng của hắn làm cho nghẹn họng, một lúc lâu mới tức giận nhỏ giọng oán giận: "Đánh bài mà chơi tính rất nhàm chán, giống như cởi sạch đứng trước mặt ngươi vậy á.”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh thâm trầm, phút chốc lại tản ra, cười dỗ: "Ta sai rồi, lần sau không nhớ bài nữa.”

Dung Đường hồ nghi nhìn hắn: "Thật hả?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Thật.”

Dung Đường lại hỏi: "Vậy tại sao lần này ngươi phải nhớ bài?”

Túc Hoài Cảnh cười cong mắt: "Bởi vì Đường Đường ca ca nói sẽ trả lại ta.”

Dung Đường: "Ngươi thiếu tiền à?”

Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Không thiếu.”

“Vậy...? "Dung Đường càng khó hiểu.

Túc Hoài Cảnh nói: "Chìa khóa nhà kho ở trong tay ta, bạc tiêu hàng tháng trong vương phủ ta giữ, Đường Đường ca ca vừa thành thân đã cho ta toàn bộ hiện ngân làm tiền tiêu vặt...... Đường Đường, hẳn là hiện tại trong tay ngươi không còn tiền nhỉ?”

Hắn cười vừa ôn hòa vừa điềm đạm, Dung Đường lại giống như nhìn thấy một con hồ ly, không thể tin mở to hai mắt.

Túc Hoài Cảnh cầm tay y về phía trước, chậm rãi nhéo nhéo: "Nếu không trả được tiền, Đường Đường ca ca trả cho ta thứ khác nhé.”

Dung Đường tiêu hóa nửa ngày, giọng nói cay đắng: "Ngươi muốn cái gì?”

Túc Hoài Cảnh ngoan ngoãn lắc đầu một cái: "Còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ tới sẽ nói với ngươi.”

Dung Đường tức chết, cắn môi, lúc y sắp nổi giận thì tay y lại bị bóp bóp, Túc Hoài Cảnh buông y ra, xòe lòng bàn tay ra trước mặt y, xắn tay áo lên: "Đau…”

Dung Đường sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, trên cổ tay trắng nõn trắng nõn của nhân vật phản diện có rất nhiều vết sẹo màu đỏ tươi phức tạp, mỗi vết sẹo đều còn rất mới, là vết xước do thân hoặc cành cỏ kéo ra.

Dung Đường nghĩ đến lời Song Phúc nói lúc trước, chút tức giận lập tức tiêu tan, thậm chí còn có hơi đau lòng. Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu nhìn y, giọng vừa nhẹ vừa mềm: "Được không?”

Dung Đường: "... Được được được.”

Y có thể làm gì, chính y muốn cưới vợ về nhà.

Túc Hoài Cảnh cười, lại làm nũng: "Vậy Đường Đường giúp ta bôi thuốc được không?”

Dung Đường: "......”

Thuốc cao do đại phu trong vương phủ chuẩn bị rất hữu dụng. Lúc trước Dung Đường dùng xong còn thừa một ít, lần này ra ngoài Song Phúc gói cả thứ này vào hành lý.

Y lục lọi tìm lọ thuốc mỡ màu đen, mở ra múc một ít, nhớ tới lần trước ở ngõ Vĩnh An người này giúp y bôi thuốc mà như muốn giết người tới nơi, không kìm được trừng mắt nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, giọng điệu không tốt: "Lấy sương sớm thôi cũng có khiến bản thân mình bị thương, ngươi không nên đi thu.”

Túc Hoài Cảnh cảm thấy câu này rất quen thuộc, sửng sốt một cái, nhớ lại hai giây rồi rầu rĩ cười ra tiếng, cổ tay cũng bất động, mặc cho Dung Đường thoa thuốc giúp hắn, lại nói: "Không đúng.”

Dung Đường nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu.

Túc Hoài Cảnh nói: "Hẳn là " lấy sương sao còn có thể làm mình bị thương, Hoài Cảnh ngươi không nên đi thu".

Từ "Hoài Cảnh" thốt ra từ miệng hắn không chút ngượng nào, thậm chí nghe có vẻ hơi trầm lười nhác, cứ như đang ngậm tơ tình, dẻo quẹo nhõng nhẽo.

Túc Hoài Cảnh nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Dung Đường: "Đường Đường nói lại lần nữa được không?”

Dung Đường: "..." Ta từ chối.

[Cậu đáng đời.] Hệ thống lại một lần nữa oán hận kí chủ nhà mình.

Nó cũng rất khó hiểu, rõ ràng ký chủ cũng biết mình căn bản không phải là đối thủ của đại nhân vật phản diện nhưng lại rất thích trêu chọc hắn, phải làm cho mình mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời mới yên tĩnh một lát được.

Dung Đường nói: "Mi câm miệng.”

Y nói không lại Túc Hoài Cảnh, còn có thể nói không lại nhóc ngốc hệ thống sao?

[Cậu biết mà còn hung dữ với tôi] Hệ thống tức giận nói, phân thân ra nhân vật ảo nhảy lên nhảy xuống trên chân của Dung Đường như muốn trút giận.

Túc Hoài Cảnh không nghe được câu trả lời, giọng điệu trở nên mềm mại hơn rất nhiều, thậm chí còn dẻo quẹo hơn trước: “Đường Đường à?”

Tai Dung Đường nóng lên, thật sự là hết cách, y thật sự không thể không dùng giọng yếu ớt yêu cầu: "Đừng gọi ta như vậy.”

Túc Hoài Cảnh giật mình, chợt cười, đã bôi xong thuốc cao, trên cổ tay có mùi thuốc thảo dược. Túc Hoài Cảnh rút tay lại, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn Dung Đường: "Đường Đường ca ca bắt nạt ta.”

Dung Đường càng sụp đổ hơn.

Túc Hoài Cảnh nói: "Đã không cho phép ta gọi phu quân thì thôi, cũng không cho phép ta gọi Đường Đường, vậy ta gọi ngươi cái gì mới được đây chứ?”

Hắn ngừng lại, ý cười càng sâu, nhẹ giọng hỏi: "... Tướng công nhé?”

Dung Đường hoảng sợ nghiêng người về phía trước, lòng bàn tay dán thẳng vào miệng Túc Hoài Cảnh, đè chặt hắn lại,tai càng ngày càng đỏ, ánh mắt né tránh, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

Nhưng hết lần này tới lần khác ngón tay lại vô tình ấn lên mu bàn tay đang chống bên gò má của Túc Hoài Cảnh. Túc Hoài Cảnh hơi dừng lại, tầm mắt dời xuống, khóe môi nở một nụ cười, Dung Đường co rúm lại như bị bỏng nhưng lại không rút tay ra được. Túc Hoài Cảnh theo tư thế này, thay đổi động tác tay trái, từng chút một, đầu ngón tay luồn vào giữa các ngón tay của Dung Đường, thẳng đến khi hai tay đan vào nhau, hắn cầm lấy, mỉm cười giơ lên trước mặt Dung Đường.

Giống như hiến bảo vật, "Xem đi, mười ngón tay đan vào nhau rồi!”

Dung Đường: "......”

Thà chết còn hơn.

-

Địa điểm tổ chức hội Chiết Hoa là thôn trang mà Nhân Thọ đế thưởng cho Tam hoàng tử vào cuối năm ngoái, tên là Phù Viên, ở ngoại ô kinh thành, gần núi gần sông, phong cảnh tú lệ.

Bởi vì lo lắng sức khoẻ thế tử gia không chịu nổi xóc nảy, nên một đường đoàn xe Ninh Tuyên Vương phủ đi rất thong thả, đợi lúc tới được thôn trang, một hàng xe ngựa đã được buộc vào cột.

Tiết trời mùa xuân vừa phải, núi rừng hai bên trái phải đầy hoa cỏ cây xanh rợp bóng. Dung Đường lúng túng tránh khỏi tay Túc Hoài Cảnh xuống xe, liếc nhìn một cái, tình cờ nhìn thấy Kha Hồng Tuyết đang bước xuống xe.

Kha thiếu phó hôm nay mặc một bộ trang phục mùa xuân màu xanh biếc, phối hợp với quạt bạch ngọc, tóc được buộc cao, dáng người cao cao, một đôi mắt hoa đào sóng mắt lưu chuyển ngàn vạn loại phong tình, quý nữ đi ngang qua xung quanh lơ đãng trông thấy, từng người che mặt ngượng ngùng.

Dung Đường: "..." Tai họa.

Trong lòng y đang oán thầm, Kha Hồng Tuyết từ từ nhìn sang, mở to mắt thu quạt lắc lắc cười nói: "Thế tử gia, lại gặp mặt rồi!"

Dung Đường xoay người muốn đi, Túc Hoài Cảnh lại ngăn y lại, cười tủm tỉm dẫn y đi về phía trước vài bước: "Kha đại nhân.”

Dung Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể đi qua, hỏi: "Mộc Thiếu Khanh không đi cùng ngươi à?”

Khoé miệng Kha Hồng Tuyết chìm nghỉm, tự giễu nói: "Học huynh rất thiên vị, lo lắng trên đường đi tiểu đồ đệ kia của hắn bị người ta thất lễ nên tự tay đi hộ tống, làm sao còn nhớ tới ta đây chứ?"

Dung Đường hơi giật mình, nhíu mày: "Thịnh Thừa Lệ cũng tới ư?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt Kha Hồng Tuyết thay đổi, như có điều suy nghĩ đánh giá Dung Đường một cái, ý chỉ nói: "Ninh Tuyên Vương quả thật được bệ hạ sủng ái.”

Dung Đường sửng sốt, chuyển nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, đã thấy người sau đang suy tư nhìn về phía mình, trong lòng cứng đờ đang muốn giải thích, đã nghe Túc Hoài Cảnh nói: "Bệ hạ vui mừng vì có được thú mang điềm cát tường, thiên hạ đều biết cả, Kha thiếu phó đã quên đêm qua ngươi nói gì ở Thục Đạo Các sao?”

Nguyên nhân Kha Hồng Tuyết nghi ngờ vô cùng đơn giản, tối hôm qua bọn họ căn bản không nhắc đến tên Thịnh Thừa Lệ, nhưng Dung Đường vừa nghe Kha Hồng Tuyết nói xong đã mở miệng hỏi có phải nam chính cũng tới không.

Sự nhạy bén như vậy khiến người ta khó có thể không nghi ngờ rằng y biết điều gì đó.

Nghe vậy, ý cười của  Kha Hồng Tuyết vẫn không thay đổi, chậm rãi hỏi Túc Hoài Cảnh: "Ồ? Hạ quan đã nói gì mà khiến Thế tử gia có thể nhanh chóng đoán ra đệ tử của học huynh ta là ai? Kính xin Thế tử phi nói rõ.”

Dung Đường nhíu mày, rất muốn đánh Kha Hồng Tuyết.

Túc Hoài Cảnh thản nhiên nói: "Xem ra trí nhớ Kha thiếu phó đúng là không tốt. Kha đại nhân lấy thân thiếu phó đi lại trong cung đình, ra vào ngoại trừ kết giao chưởng sự thái giám thì chính là thư đồng, hoàng tử ở Quốc Tử Giám.”

Kha Hồng Tuyết lắc lắc quạt giấy: "Lời này có lý.”

Túc Hoài Cảnh: "Người có thể khiến Kha thiếu phó bất chấp an nguy cứu giúp, nghĩ đến cũng không có khả năng là công công.”

Kha Hồng Tuyết nói thẳng: "Thế tử phi nhạy bén, không chỉ không có khả năng là công công mà hẳn là hoàng tử. Nhưng sao thế tử gia có thể vừa vặn đoán trúng Ngũ điện hạ?"

Tuy nói đoạn thời gian trước thái phó Kha Văn Thụy góp lời với Nhân Thọ đế cho Thịnh Thừa Lệ làm phụ chính chi thần, nhưng việc này bí mật, không phải cận thần thiên tử không biết được.

Mà tâm phúc của Nhân Thọ Đế là Dung Minh Ngọc rất kín miệng, tuyệt đối không thể nói ra bí mật trong cung cho người nhà mình biết, Kha Hồng Tuyết vừa hỏi như vậy, trong lòng hắn không hề đơn giản.

Hắn nghi ngờ Dung Đường đồng thời cũng nghi ngờ Ninh Tuyên Vương.

Dung Đường nghe vậy cảm thấy thái dương đau nhức, muốn bảo hắn đừng nói nữa, đời này Dung Đường không hiểu hắn, hai đời trước ở chung nhiều năm, y còn có thể không hiểu Kha Hồng Tuyết sao!?

Người này đêm qua vô cớ gọi y ở Thục Đạo Các, cho dù thực sự là tình cờ gặp gỡ, những lời sau đó liên quan đến “hổ” và “đồ đệ” đều do chính hắn nhắc đến.

Chưa kể hôm nay bọn họ “tình cờ” đụng mặt nhau ở Tùng Viên, bản thân thuận miệng hỏi, hắn lại kéo đồ đệ ra.

Hai lần ba lượt, rõ ràng có mưu đồ, còn có thể kéo hiềm nghi lên người y, đổi cho mình một địa vị cao từ trên cao nhìn xuống hỏi trách.

Dung Đường không tin Túc Hoài Cảnh không nhìn ra, nếu không phải y cảm thấy Túc Hoài Cảnh cố ý tới đáp lời tất nhiên cũng có mưu tính thì thật sự rất muốn trực tiếp vạch trần Kha Hồng Tuyết.

Y đang đau đầu lạu nghe được Túc Hoài Cảnh cười nói: "Nói một câu đại bất kính, đã là hoàng tử, xuất hành tất có xe ngựa trong cung đưa tiễn, Kiêu Long vệ đi theo bảo vệ, ngoại trừ Ngũ điện hạ, ai lại dám thất lễ với hoàng tử long tôn?"

Kha Hồng Tuyết hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh cũng thay đổi, có thêm vài phần hài lòng, vài phần kiêng kị, hắn nhàn rỗi khép quạt lại, giống như vừa mới nhận ra mà cười: "Đúng là ta nói lỡ miệng mới đưa tới ngờ vực vô căn cứ với Thế tử gia và thế tử phi, nếu không có Thế tử phi nhắc nhở, còn không biết sắp tới tại hạ sẽ phạm bao nhiêu sai lầm, đa tạ.”

Túc Hoài Cảnh tránh né lời cảm ơn của hắn, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu hơi trầm, cảm giác áp bách đập vào mặt: " Đa tạ thì không dám nhận, chỉ là không biết tại sao Kha thiếu phó lại thăm dò nhiều lần như vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Túc Hoài Cảnh: Bám lấy vợ, biểu diễn nghệ thuật trà xanh.

Đường Đường: Vậy ta có thể làm sao bây giờ, hắn thật sự khiến người ta đau lòng mà!