Vì Mạng Chó Của Mình, Tôi Lập Chí Thanh Bắc

Chương 3




/ Cậu Chỉ Đang Có Giấc Mơ Báo Trước /

Edit: Thanh Nhã

Lớp học trước giờ đọc buổi sáng giống y cái chợ vậy, mọi người không chép bài tập cũng là đối đáp án nhau, vội đến chân cũng không chạm đất, phía trước rống một tiếng thì bài tập từ phía trước được truyền ra sau, bắt đầu nhuần nhuyễn mà copy paste.

Cố Tư Nam thật sự phản nghịch, trước giờ chưa từng làm bài tập càng miễn nói tới nộp bài, cho nên từ trước đến giờ chưa từng tham gia cái trò rầm rộ mỗi ngày sẽ diễn ra này, chỉ ung dung tự tại mà đi đến trường thôi.

Hôm nay lại khác, sáu giờ rưỡi cổng trường vừa mở Cố Tư Nam đã tới.

Lúc Hứa Hàn Dương xách theo bánh bao chiên trước cổng trường vào trong lớp thì liếc thấy một Cố Tư Nam đang ngồi ở cuối cùng cầm bút vùi đầu vào bài nghiêm túc viết.

"Đậu mịa, anh Nam?!"

Hứa Hàn Dương đỡ lấy cằm của mình, nhịn không được dụi mắt. Cậu ta không nhìn lầm chứ, anh Nam thế mà đang viết bài tập?!

Không không không, nhất định là cậu ta nhìn lầm rồi, thật ra chỉ là tờ kiểm điểm đặt ở trên bài tập thôi, anh Nam là đang viết kiểm điểm, sao có trực giác là viết bài tập vậy cà... Ủa trời đất ơi, trên bài tập vốn dĩ không có tờ giấy nào khác!

Anh Nam của cậu ta thật sự đang viết bài tập!

Không chút do dự, Hứa Hàn Dương dùng sức nhéo mình một cái.

Đậu, không phải mơ!

Hứa Hàn Dương khiếp sợ không thôi xoa mặt, bước nhanh đi đến bên cạnh Cố Tư Nam, duỗi tay sờ trán của cậu, "Anh Nam cậu bị bệnh sao?"

Cố Tư Nam vỗ rớt tay Hứa Hàn Dương, đưa mí mắt liếc cậu ta một cái, bởi vì không ngủ được nên tâm tình vô cùng kém, "Cậu mới bệnh."

"Không có bệnh sao cậu lại viết bài tập." Hứa Hàn Dương vẻ mặt "Hôm nay trời có mưa sao" nhìn Cố Tư Nam, "Chẳng lẽ anh Nam tính nghiêm túc học tập hả?"

Cố Tư Nam không chút nghĩ ngợi phủ nhận, "Sao có thể, học tập là không có khả năng, chết cũng không học."

Hứa Hàn Dương nhìn bài tập.

"Giết thời gian thôi, hôm nay tới sớm quá." Cố Tư Nam nói.

Hứa Hàn Dương cũng không tin bạn tốt đổi tính muốn học tập nên nhanh chóng tin tưởng lý do này, "Ha ha ha, tớ mới nói, sao có thể chứ."

Cậu ta kéo ghế ngồi xuống rồi vừa ăn sáng vừa nói: "Anh Nam sao hôm nay cậu đến sớm vậy?" rồi hỏi tiếp "Cậu muốn ăn không?"

Tay phải Cố Tư Nam xoay bút, lắc đầu với Hứa Hàn Dương.

Hứa Hàn Dương chú ý tới đáy mắt mệt mỏi cùng với quầng thâm đen dày trên mắt Cố Tư Nam, "Tối qua cậu không về nhà hả?"

"Có về."

Về rồi nhưng lại bị mất ngủ, sau khi tách ra với Giang Thịnh, cậu trở về nhà ngủ nhưng lại mơ thấy giấc mộng như trước đó nên hơn hai giờ sáng đã tỉnh dậy, sau đó cũng không ngủ được.

Cảnh trong mơ đại khái đều giống trước đó chỉ có điều tuyến thời gian tiếp tục đi về phía trước và lần này cậu thấy kỳ thi đại học hai năm sau.

Kỳ thi này cũng xem như xong rồi, rất thẳng thắn là vậy, điểm tối đa là 750 mà thầy cô chấm trên 200 đã là đại phát từ bi lắm rồi.

Thật ra mà nói, Cố Tư Nam cũng không biết rớt đại học rồi sẽ như thế nào.

Thi đại học đều là lối ra của hầu hết mọi người nhưng không phải cậu.

Ba mẹ dù không thích cậu nhưng cũng không để cậu thiếu thốn cái gì, rớt đại học thì cậu vẫn sẽ là Cố Tư Nam, không thiếu tiền cũng không thiếu bạn bè so với phần lớn người khác đều tốt hơn.

Nhưng với kết quả của kỳ thi đại học thì câu chuyện xưa đã rẽ sang hướng khác.

Ba mẹ trước nay không quan tâm đến cậu nay lại bắt đầu nhúng tay vào mọi chuyện của Cố Tư Nam, ba cậu thì nhắc lại chuyện cũ muốn đóng gói cho cậu ra nước ngoài, cậu phản kháng vô dụng nên đi tìm mẹ, hy vọng bà có thể ngăn ông ấy lại bị từ chối.

Hai người vốn ghét nhau lại bằng cách nào đó nhất chí muốn mang Cố Tư Nam ra nước ngoài.

Cậu bị nhốt ở trong nhà và không cho đi bất cứ đâu, sau đó Cố Tư Nam xin Trần Kha giúp đỡ mình nên thuận lợi chạy khỏi nhà nhưng không may lại gặp tai nạn bị một chiếc xe tải đâm vào chiếc taxi họ đang ngồi, Trần Kha biến thành người thực vật còn cậu vẫn an toàn chỉ bị thương nhẹ.

Cảnh trong mơ đến đây dừng lại, Cố Tư Nam bừng tỉnh bật dậy.

"Chơi trò kia suốt đêm à?" Hứa Hàn Dương lại hỏi.

Cố Tư Nam thay đổi tư thế, nâng má lên suy nghĩ về cảnh doạ người trong mơ hôm qua, "Không có, chỉ là mất ngủ."

"Mất ngủ?"

"Không khác lắm," Cố Tư Nam do dự vài giây mới nói, "Cậu nói xem, có tồn tại giấc mơ báo trước không?"

Hứa Hàn Dương xua xua tay: "Sao có thể tồn tại chứ, đó chỉ là nội dung trong truyện huyền huyễn thôi, nếu có tồn tại thì thế giới đâu thành một mớ lộn xộn đâu."

Hứa Hàn Dương không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận làm Cố Tư Nam thở nhẹ ra.

"Sao cậu lại đột nhiên hỏi mấy cái này? Liên quan tới chuyện mất ngủ hử?" Trong miệng Hứa Hàn Dương nhai bánh bao hàm hồ hỏi.

"...... Không liên quan."

"Thật không?" Hứa Hàn Dương sát vào nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Tư Nam.

Cố Tư Nam không nhìn Hứa Hàn Dương mà cho cậu ta một cái tát trên bản mặt đang thò qua, "Đừng có dựa sát tớ như vậy làm tớ ngửi thấy mùi rau hẹ, mau mau cút về chỗ mình ngồi đi, tớ muốn ngủ đừng có làm ồn đấy."

Nói xong Cố Tư Nam liền nằm sấp xuống, mặt quay vào tường dùng tay phải vòng qua cổ che lỗ tai lại.

Hứa Hàn Dương vốn còn muốn nói gì đó lại thấy Cố Tư Nam đã nằm rồi nên nhún vui rời đi.

Hứa Hàn Dương vứt rác xong quay lại chỗ mình, vỗ vỗ vai cán bộ học tập phía trước và thành công lấy được bài tập từ trong tay cô rồi bắt đầu vùi vào múa bút thành văn.

Cố Tư Nam ngủ tận tới tiết thứ tư bị thầy giáo dùng sách giáo khoa gõ cho tỉnh nên còn hơi ngốc, từ từ mới tỉnh táo mà tìm cuốn sách toán trong hộc bàn.

Tiết toán này là của một vị thầy giáo đã hơn bốn mươi, tính tình thẳng thắn đến đáng ghét, từ lúc khai giảng tới giờ Cố Tư Nam chưa bao giờ nghiêm túc trong tiết nào của ông và cả việc cậu không làm bài tập nên ông vô cùng bất mãn với Cố Tư Nam, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon không thèm tỉnh của cậu với bài tập sạch sẽ thì lại càng tức giận hơn nữa.

"Cố Tư Nam!"

Đôi mắt Cố Tư Nam nửa hé, giống như giây kế sẽ ngủ tiếp vậy.

Cậu chậm vài nhịp mới trả lời lại, "Vâng ạ."

Vẻ mặt không để ông vào mắt này khiến vị thầy giáo dạy toán trên mặt toàn là lạnh lùng gõ thước lên bàn ba cái, "Em đi ra ngoài cho tôi, làm xong bài tập rồi hãy vào học tiếp."

Cố Tư Nam sửng sốt vài giây sau đó ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt giận dữ của thầy dạy toán lại nhìn thấy Hứa Hàn Dương ngồi phía trước ra hiệu cho cậu, cuối cùng cũng hiểu mình không phải đang nằm mơ.

Cậu há miệng thở dốc, vừa định nói xin lỗi với thầy lại phát hiện mặt của đối phương căng lên quá trời, phỏng chừng đâu chỉ cần Cố Tư Nam nói một chữ sẽ huyết áp tăng cao mà ngất xỉu đi mất nên ngoan ngoãn cầm bài và bút ra khỏi phòng học.

Dựa vào trên lan can ngoài hành lang, Cố Tư Nam ngắm nhìn mấy chú chim sẻ đang đậu trên dây cáp điện cách đó không xa hơi xuất thần.

Vừa rồi cậu lại nằm mơ.

Việc xảy ra trong mở đã một lần nữa trở thành sự thật.

Cậu bị đuổi ra khỏi lớp làm bài tập.

Lời nói của thầy giáo dạy toán cũng giống nhau y đúc.

Trong khoảng thời gian này, những gì cậu thấy trong giấc mơ đã bốn lần trở thành sự thật.

Lần đầu tiên, Cố Tư Nam mơ thấy mình bị bóng rổ đập trúng và ngày hôm sau thật sự trúng thưởng một quả.

Lần thứ hai, Cố Tư Nam mơ thấy phải viết tờ kiểm điểm và kết quả đúng thật là bởi vì đến trễ nên cậu phải viết ba ngàn chữ kiểm điểm.

Lần thứ ba chính là lúc tan học ngày hôm qua, Hứa Hàn Dương chơi game thắng hiểm sau đó thời gian bọn họ rời khỏi phòng học giống y chang trong mơ.

Lần thứ tư, chính là vừa rồi.

Cho đến tận sáng nay cậu vẫn khăng khăng phủ nhận chuyện những giấc mơ trở thành sự thật nhưng mà tần suất cảnh trong mơ với chuyện phát sinh ở hiện tại đã quá mức trùng hợp, nó không còn mô tả được sự trùng hợp và lặp lại này nữa và dù cho cậu nghĩ như thế nào để phủ nhận cũng đều không được.

Cố Tư Nam cảm thấy vừa khủng hoảng lại không thể hiểu được.

Tại sao cậu mơ thấy gì thì điều đó cũng sẽ xảy ra? Tại sao cậu lại được giấc mơ báo trước?

Hơn nữa, nếu những giấc mơ đó đều là báo trước thì có phải những điều tối qua cậu mơ thấy thì tương lai sẽ xảy ra hay không?

Nghĩ đến đây làm lông tơ Cố Tư Nam đột nhiên dựng đứng, dạ dày nặng nề run lên đau đớn đến cả đầu cũng đau theo, đây là di chứng của việc thức đêm.

Cố Tư Nam che lại dạ dày ngồi xổm xuống, duy trì mãi tư thế này.

Điện thoại trong túi run lên mấy cái.

Cố Tư Nam móc điện thoại ra, là Wechat Hứa Hàn Dương gửi tới.

Hứa Hàn Dương: [ Anh Nam thân thể cậu không khoẻ sao? ]

Cố Tư Nam: [ Không có, đứng hơi mệt nên ngồi xổm một lát. ]

Hứa Hàn Dương tin tưởng một chút nên không gửi tin nữa, Cố Tư Nam dựa lưng vào tường tiếp tục ngồi xổm đó gửi Wechat cho Trần Kha.

Cố Tư Nam: [ Giữa trưa em tìm anh. ]

Lúc này cửa phòng học bỗng mở ra, thầy giáo dạy toán xụ mặt đứng ở cửa, "Cố Tư Nam, đây là bổ sung bài tập của em đó hả?"

Cố Tư Nam nhét điện thoại lại vào túi rồi quơ quơ bài tập vô cùng chân thành nói: "Tra đáp án ạ."

"......"

Một phút sau Cố Tư Nam phải cống nạp điện thoại của mình lên, thẳng lưng đứng ở cửa sổ thành thật mà cầm bút làm bài tập. Trong lớp, thầy giáo dạy toán ánh mắt thường xuyên liếc qua đó.

Cố Tư Nam nào có bao giờ nghiêm túc nghe giảng đâu nên đối với đề của bài tập thì hai mắt trở nên tối đen, đầu với dạ dày ngày càng đau hơn.

Vì là trong giờ học nên trên hành lang rất yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể nghe rõ.

Tiếng bước chân ngay ngã rẽ từ từ đến bên cạnh cậu, lúc đó Cố Tư Nam còn đang nhìn chằm chằm một đống câu trả lời khó nhằn của một bài toán, bối rối không biết nên chọn B hay C.

Âm thanh ngày càng gần và theo bản năng Cố Tư Nam quay đầu lạ và tèn ten vừa lúc đối mặt với Giang Thịnh.

Cố Tư Nam: "......"

Đứng phạt còn bị người mình ghét thấy có hơi xấu hổ đấy.

Nhưng nghĩ đến tình chiến hữu đêm qua cùng nhau đánh nhau cùng nhau viết kiểm điểm và hơn nữa Giang Thịnh còn mua trà sữa cho mình và vô cùng hiếm thấy nói cảm ơn Cố Tư Nam nên gật đầu xem như chào hỏi với hắn.

Giang Thịnh hình như rất kinh ngạc khi Cố Tư Nam chủ động chào hỏi nên chậm mất vài nhịp cũng gật đầu lại.

"Khụ!"

Trong lớp vang lên tiếng nhắc nhở của vị thầy giáo nọ.

Cố Tư Nam nhớ tới điện thoại của mình còn đang bị tịch thu thì lập tức quay đầu tiếp tục lâm vào rối rắm.

"Đáp án B."

Bỗng nhiên có giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai làm Cố Tư Nam kinh ngạc quay đầu đã thấy Giang Thịnh đi ngang qua vào văn phòng giáo viên cách vách.

Cố Tư Nam chậm rãi thu mắt suy nghĩ, quyết định rồi hôm nay sẽ bớt thấy ghét Giang Thịnh một chút.

Ừm chỉ là một chút thôi.

Một tiết bốn mươi phút thật sự nhanh quá, Cố Tư Nam đoán mò xong lựa đề và câu hỏi viết lại vào chỗ trống rồi ngồi dựa ở cửa ngay vị trí bạn học chép đáp án, cũng làm xong phần nào bài tập rồi thì chuông tan học vang lên.

Đã tới tiết Thể dục, thầy giáo thông báo tan học, các nam sinh gấp không chờ được ôm bóng chạy ra.

Cố Tư Nam cũng muốn chạy, chân chính theo nghĩa chạy, muốn chạy khỏi cái trường này, nhưng mà cậu muốn lấy điện thoại về trước.

Cố Tư Nam đứng bên ngoài lớp chờ ông bước ra, biểu hiện ngoan ngoan giơ hai tay dâng lên xấp bài tập đầy đủ đáp án cùng với nụ cười chiêu bài của mình: "Thầy ơi em làm xong rồi, có thể trả điện thoại cho em không ạ?"

Cố Tư Nam đứng một tiết hơn nữa thật sự làm không ít bài tập nên cơn giận của thầy giáo cũng tan không ít.

Đưa điện thoại lại cho Cố Tư Nam, ông còn muốn dạy dỗ vài câu nhưng còn chưa mở miệng thì người đã biến mất tiêu không thấy bóng dáng.

"......"

Chưa tan học mà muốn ra khỏi trường phải có giấy xin phép nghỉ của thầy cô, nếu không bảo vệ sẽ không mở cửa.

Cố Tư Nam không đi cửa chính, cậu chạy đến rừng phong sau ký túc xá.

Rừng phong ở gần cửa phía bắc, đi ra ngoài là khu phố cũ, bốn hướng nơi nơi đều là hẻm nhỏ thông nhau ít người qua lại, hơn nữa chỗ này là điểm mù khó quản lý, học sinh ngày thường ở trong trường buổi tối muốn ra ngoài đều nhảy từ đó.

Dẫm lên cục đá phía dưới, tay Cố Tư Nam nắm ở trên tường dễ như trở bàn tay leo lên rồi trực tiếp nhảy xuống.

Sau khi xuống đất vững vàng Cố Tư Nam vỗ vỗ tay một cái, lúc đang định bỏ của chạy lấy người thì vừa xoay mặt đã đối diện với Giang Thịnh.

Giang Thịnh đứng ở chỗ ngược sáng cách đó mấy mét, không biết là đã đứng bao lâu rồi.

Cố Tư Nam: "......"

Tư thế nhảy tường vừa rồi của cậu đẹp trai lắm phải hông?