/ Này, chúng ta đang đánh nhau à? /
Edit: Thanh Nhã
Lúc này hầu như tất cả học sinh đều đã đi về, Cố Tư Nam và Hứa Hàn Dương sóng vai nhau bước xuống lầu, tiếng bước chân vang trên cầu thang trống trãi.
"Anh Nam, cậu có đang nghe tớ nói chuyện không vậy?"
Trong đầu Cố Tư Nam đều là hai chuyện trùng hợp vừa nãy trong giấc mơ nên nào đâu nghe Hứa Hàn Dương nói: "Ừ?"
"... Tớ nói là tối nay không cùng cậu ăn cơm được rồi, mẹ của tớ hạ lệnh xuống không về nhà ăn cơm trừ tiền tiêu vặt."
"À, không sao." Cố Tư Nam gật đầu
Hứa Hàn Dương lại nói tiếp: "Anh Nam, cậu ngẩn ngơ từ nãy giờ là suy nghĩ chuyện gì vậy? Hơn nữa chiều nay cậu đi đâu vậy?"
"Không đi đâu hết, chỉ ở nhà ấm trồng hoa ngủ thôi."
Hứa Hàn Dương không chú ý tới Cố Tư Nam đang né tránh vấn đề trước đó, nghe nói xong vỗ trán một cái: "Đúng rồi, đó là căn cứ bí mật của cậu mà.
Đề tài của Hứa Hàn Dương chuyển đổi rất mau, hết cái này tới cái khác mà Cố Tư Nam lại không thể nào nghiêm túc lắng nghe được, ngẫu nhiên đáp một hai câu có lệ nhưng tự hỏi rằng cảnh trong mơ có trở thành sự thật hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Tư Nam vẫn yên lặng ở trong lòng vẽ ra một cái dấu X thật to to.
Giấc mơ biết trước tương lai thật là biến thái.
Không được mê tín dị đoan.
Cái này là hiệu ứng hải mã* mà thôi.
*Hiệu ứng hồi hải mã có nghĩa là chúng ta thường cảm thấy một cảnh nào đó trong môi trường thực rất quen thuộc, như thể chúng ta đã từng trải qua.
Nhất định là gần đây Cố Tư Nam quá mệt mỏi và nghỉ ngơi không tốt nên cơ thể mới cảnh báo với cậu.
"Anh Nam, đó là Giang Thịnh và ba cậu ta sao?"
Bả vai bị vỗ một cái Cố Tư Nam mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn qua đó.
Ở cổng trường, Giang Thịnh cùng với một người đàn ông tướng mạo văn nhã đứng cùng một chỗ, người đàn ông đó nhìn không ra tuổi nhưng lại có thể nhìn được sự thành thục và chững chạc của năm tháng đọng lại trên người ông ấy, giống hệt như tướng mạo thật xuất chúng của Giang Thịnh.
Cố Tư Nam đã gặp qua đối phương vài lần nên biết đây là ba Giang Thịnh.
"Đúng là vậy." Cố Tư Nam tuỳ tiện đáp lại một tiếng, cậu không hề có chút hứng thú nào với Giang Thịnh.
Dù sao cậu cùng với Giang Thịnh đúng là bất hòa với nhau.
Toàn trường đều biết.
Đề tài của Hứa Hàn Dương đã thuận thế đổi lên người Giang Thịnh, "Anh Nam buổi chiều cậu không đi xem nên không biết, học bá thì ra cũng đánh nhau hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn, ba người đối phương đều khoẻ mạnh hơn cậu ta mà kết quả bị đè ra đánh te tua, khí thế của cậu ta hoàn toàn đè ép..."
Trong lòng Cố Tư Nam thầm nói, là cậu không gặp cậu ta đánh lộn với mười mấy người cũng không xuống thế hạ phong, ba đứa này thì tính là con tép gì.
Cố Tư Nam bỗng nhiên nhớ tới nửa năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thịnh đánh nhau, độ kinh ngạc cũng không thua gì Hứa Hàn Dương bây giờ, thiếu chút nữa là ly trà sữa trong tay cậu bị làm rớt rồi. Trước đó Cố Tư Nam vẫn luôn cho rằng Giang Thịnh là một học sinh sinh ra đã giỏi giỏi giỏi, tính cách lạnh lẽo và vô cùng thiếu đi tế bào đánh nhau.
Đương nhiên sau này cậu vẫn thấy Giang Thịnh vô cùng thiếu.
Chả có gì khác nhau.
Bỗng nhiên, Giang Thịnh nghiêng đầu nhìn lại đây đối mắt với Cố Tư Nam.
Ánh mắt đối phương lạnh nhạt xa cách nhưng biểu cảm thu lại rất hoàn hảo, Cố Tư Nam lười biếng đứng đó mà nhịn không được trợn muốn lòi mắt trong lòng.
Giả bộ hay ghê.
Ba Giang Thịnh hình như cảm nhận được nên nương theo ánh mắt Giang Thịnh nhìn qua đây, trên mặt là nụ cười thân thiện gật đầu với bọn họ.
Cố Tư Nam sửng sốt, lễ phép đáp lại một cái gật đầu.
Sau đó cậu đợi tầm mắt trước, cắt ngang Hứa Hàn Dương đang thao thao bất tuyệt: "Cậu câm miệng."
Hứa Hàn Dương nghẹn một chút: "Vâng ạ, biết cậu ghét cậu ta rồi tớ sẽ im miệng."
Ra cổng trường, tay Hứa Hàn Dương gối sau đầu, "Anh Nam, lát nữa cậu sẽ về nhà hả?"
Cố Tư Nam chơi đùa với cái tai nghe, "Không về."
Hứa Hàn Dương lộ ra vẻ mặt hâm mộ: "Thật sướng quá đi, tớ cũng muốn khi nào về thì về, mẹ của tớ phiền muốn chết."
Cố Tư Nam cụp mắt, không nói chuyện.
Không nghe cậu đáp lại, Hứa Hàn Dương quay đầu nhìn thử.
Cố Tư Nam liếc cậu ta một cái, khoé mắt chú ý tới xe buýt đang tiến lại nên nói: "Được rồi, xe cậu tới rồi kia mau đi nhanh đi."
Nói xong, chiếc xe buýt vừa lúc dừng trước mặt Hứa Hàn Dương, cậu ta không kịp mở miệng đã bị dòng người kéo tuốt lên xe, Cố Tư Nam đứng đó vẫy vẫy tay với Hứa Hàn Dương.
Nhìn xe buýt rời đi, Cố Tư Nam đeo chiếc tai nghe còn lại và đi về phía lối vào tàu điện ngầm cách đó không xa.
Buổi tối 9 giờ, cục cảnh sát.
Cố Tư Nam ngồi vào trong góc không người viết kiểm điểm nhưng trong lòng đang niệm một trăm câu thô tục.
Viết được một nửa Cố Tư Nam nhịn không được dùng khuỷu tay chọc Giang Thịnh, người đang ngồi bên cạnh cậu, nghiến răng thấp giọng nói: "Này, bát tự của tôi với cậu khắc nhau hả?"
Bằng không tại sao mỗi lần gặp nhau đều không phải chuyện tốt.
Tuy rằng không phải mỗi lần đều như vậy, nhưng mà ba lần thì đã hết hai lần như vậy, xác suất cao đến thái quá.
Giống như nghỉ trưa hôm trước, Cố Tư Nam với người ta đang chơi bóng rổ trong sân, thấy Giang Thịnh mang theo thành viên của Hội học sinh đi tới thì nhất thời ngây người, sau đó không cẩn thận bị một quả vào mặt hôn mê luôn.
Một lần hôn mê này, mê đến nỗi làm suốt những hai ngày Cố Tư Nam thấy Giang Thịnh là phải đi đường vòng.
Quá mất mặt.
Chỉ duy nhất trước mắt Giang Thịnh là Cố Tư Nam cậu không thể nào mất mặt được.
Sau đó là vừa nãy, cậu ăn xong cơm chiều thật ngon miệng chuẩn bị về nhà lại bị Giang Thịnh cuốn vào một trận đánh hội đồng lại vừa lúc bị mấy ông cảnh sát tuần tra bắt được, lôi cậu cùng đến cục cảnh sát.
Giang Thịnh đang cúi đầu chuyên tâm viết kiểm điểm, hoàn toàn không chú ý đến cái trừng mắt hung dữ của Cố Tư Nam, ánh mắt đó nồng cháy đến nỗi muốn đục cái lỗ trên người hắn.
Giang Thịnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt nóng rực của Cố Tư Nam, không ngẩng đầu chỉ vô cùng bình tĩnh phun ra hai chữ, "Có thể."
"......"
Cố Tư Nam cảm thấy cậu vẫn còn có thể chửi thề một trăm câu mắng tên này.
Vài phút sau, Giang Thịnh dừng bút, trên bàn tay hiện rõ khớp xương của hắn, Giang Thịnh đặt bút xuống rồi kéo ghế đứng lên, một ánh mắt cũng không nhìn về chỗ Cố Tư Nam mà nhanh chóng đi tới chỗ nữ cảnh sát cách đó không xa.
"Tôi viết xong rồi." Giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, đứng thẳng lưng, Giang Thịnh cao hơn nữ cảnh sát một cái đầu cụp mắt im lặng đứng đó, thu lại lạnh lẽo trên người trở về dáng vẻ học sinh giỏi thường ngày, không hề có sự hung ác như lúc đánh nhau.
Cố Tư Nam bĩu môi.
Tờ giấy dưới ngòi bút dường như biến thành khuôn mặt của Giang Thịnh, cậu cụp mắt, bút đang viết càng dùng thêm sức, tờ giấy mỏng manh cuối cùng cũng nhận mệnh được Cố Tư Nam coi trọng bị ngòi bắt xẹt qua tạo thành một cái lỗ.
"......"
Cố Tư Nam trừng mắt nhìn tờ giấy nửa ngày trời, chứng cưỡng bách làm cậu không tiếp tục chịu nổi viết tiếp trên tờ giấy tách này, cuối cùng đứng dậy đi về phía nữ cảnh sát, lông mày cong lên lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngay cả má lúm đồng tiền cũng khoe ra luôn, "Chị ơi, có thể cho em xin một tờ giấy không ạ?"
Cố Tư Nam lớn lên tuấn tú, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng màu hổ phách trong sáng lại sạch sẽ, khi cười rộ lên như ánh mặt trời chiếu soi, tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Người thích cười thì trời sinh sẽ khiến người khác có hảo cảm.
Nữ cảnh sát ngẩng đầu vừa lúc đối diện với gương mặt tươi đó, biểu cảm nghiêm túc cũng mềm mại hẳn đi còn ôn hoà nói: "Một tờ có đủ hay không?"
"Đủ rồi đủ rồi," tay Cố Tư Nam nhận lấy còn miệng thì siêu ngọt, "Cảm ơn chị nhé."
Nữ cảnh sát cười rộ lên sau đó cho cậu một viên kẹo.
Cố Tư Nam cầm kẹo cùng giấy xoay người đi ánh mắt lại đụng trúng Giang Thịnh.
Cậu nhướn cầm lên đáp lại ánh mắt hắn bằng ánh mắt kiêu ngạo của mình, lắc lắc kẹo trong tay, cái biểu cảm ấu trĩ "Tôi có cậu không có cho cậu ghen tỵ chết".
Giang Thịnh không tỏ vẻ gì, bình tĩnh xoay người rời đi.
Cố Tư Nam ngốc nửa ngày trơ mắt nhìn bóng dáng Giang Thịnh biến mất ở cửa mới nhớ tới viết xong kiểm điểm = có thể rời đi.
Thế nên Giang Thịnh cậu ta đi rồi?!
Mẹ nó cứ như vậy đi rồi!
Định mệnh, tức nổ phổi.
Chân trái bước một bước đang muốn bước thêm chân phải lại nhìn thấy ánh mắt cảnh sát bên cạnh nhìn qua cậu liền yên lặng đem cái chân đã đưa ra thu về, ngoan ngoãn cười với đối phương một cái rồi xoay người về chỗ tiếp tục viết kiểm điểm.
Hai ngàn chữ kiểm điểm không làm khó được Cố Tư Nam vì dù sao ngày thường cậu cũng viết không ít, sớm đã tinh luyện được ra nguyên cái khuôn mẫu luôn rồi.
Còn vì sao chậm hơn Giang Thịnh thì nguyên nhân là do Cố Tư Nam không tập trung ngồi đó phát ngốc.
Lần này nghiêm túc nên hơn mười phút đã viết xong một ngàn chữ còn lại, chữ viết ngay ngắn, từng nét bút rõ cùng thái độ nhận sai không hề tìm ra được chút qua loa có lệ.
Giao lại tờ kiểm điểm lại phải kiên nhẫn nghe nữ cảnh sát dạy bảo mười phút, cuối cùng mới được rời đi.
Cố Tư Nam đeo một bên cặp giả làm mặt quỷ với mấy tên thanh niên ăn mặc như lưu manh ngồi xổm trong góc, không đợi bọn họ kịp phản ứng chửi lại thì nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Buổi tối chín giờ rưỡi nhưng thành phố còn vô cùng náo nhiệt, đèn neon đủ màu chạy xuyên qua các tòa nhà cao tầng, đêm mà như ngày.
"Cố Tư Nam."
Vừa đi ra cục cảnh sát Cố Tư Nam đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu kinh ngạc quay đầu lại thất Giang Thịnh dựa vào trên lan can cách đó không xa, tay cầm một ly trà sữa.
Đèn đường đổ xuống cây ngô đồng trên đầu lại bị cành cây rậm rạp che đi một nửa ánh sáng làm sáng tối được ngăn cách.
Giang Thịnh đứng ở bị phân cách ra bóng dáng phía dưới, thấy không rõ biểu tình, chỉ có thể thấy lưu loát mặt bộ hình dáng đường cong, hắn thân hình giới chăng thiếu niên cùng thanh niên chi gian, không đơn bạc cũng không gầy yếu, gãi đúng chỗ ngứa thành thục.
Giang Thịnh đứng đó trải ra chiếc bóng, không thấy rõ cảm xúc chỉ có thể thấy đường cong lưu loát trên mặt hắn, thân hình đang ở giữa khoảng thiếu niên và thanh niên, không hề gầy gò, vừa đúng độ đang trưởng thành
"Cậu không đi?"
Cố Tư Nam bước về phía Giang Thịnh, bóng dưới chân kéo dài đến trước mặt Giang Thịnh.
Giang Thịnh cũng di chuyển từ dưới bóng cây đi đến dưới đèn rồi dừng lại trước cậu khoảng hai bước xa, tay phải xách theo trà sữa đưa tới trước mặt cậu, "Tôi không nợ nhân tình, đây là tạ lễ cậu."
Cố Tư Nam nhìn về phía Giang Thịnh, khoé mắt không nhịn được dừng trên trà sữa rồi nỗ lực khắc chế bản thân đi lên nhận lấy cùng ngữ khí ghét bỏ nói, "Chỉ như thế này?"
Chỉ như này đã đuổi cậu đi sao?
Đôi mắt Giang Thịnh vô cùng tối, lúc chăm chú nhìn người khác vừa nghiêm túc lại thâm sâu, dù hắn không nói chuyện nhưng biểu cảm tựa như đang hỏi: Bằng không?
Cố Tư Nam trừng Giang Thịnh một cái.
"Tốt xấu gì cũng phải nói một lời cảm ơn chính thức chứ, tôi vì giúp cậu mới bị cuốn vào đấy chứ bằng không giờ này ở nhà tôi đã ngủ thẳng cẳng rồi chứ không phải đi ra từ cục cảnh sát đâu."
Tuy rằng lúc ấy Giang Thịnh chỉ đột nhiên nói với cậu một câu: Giúp một chút.
Sau đó Cố Tư Nam nóng đầu vọt qua.
... Nếu là như vậy thì hình như cũng không phải là vấn đề ở chỗ Giang Thịnh đâu nhỉ?
Cố Tư Nam liếm cánh môi khô khốc, tầm mắt liếc về phía trà sữa trong tay Giang Thịnh, suy nghĩ rằng bây giờ cậu có phải nên lấy nó không, đây cũng là cho nhau một cái bậc thang.
Đầu ngón tay vừa cử động đã nghe thấy rõ ràng từng câu chữ Giang Thịnh nói ra: "Cảm ơn."
Ủa? Nói luôn hả?
Đơn giản vậy ư!
Nếu không phải Giang Thịnh còn đang đứng trước mắt, Cố Tư Nam gấp không chờ được muốn cười thật to.
Cố Tư Nam một giây đầu tâm tình vui sướng, khóe miệng cong lên.
Giang Thịnh lại mở miệng, ngữ khí trở về lãnh đạm: "Trà sữa caramel, ba phần ngọt, bỏ thêm khoai viên."
"Moẹ, cậu sao lại biết khẩu vị của tôi?" Cố Tư Nam một giây sau liền hoàn hồn, ánh mắt nghi hoặc dừng trên người Giang Thịnh.
Giang Thịnh không trả lời, đem trà sữa hướng trong tay hắn một phóng, liền lướt qua hắn rời đi.
Lúc đi ngang qua nhau, Cố Tư Nam ngửi được mùi thuốc Vân Nam, sau đó mới nhớ đến tay trái của Giang Thịnh hình như bị thương, vừa rồi đánh nhau không có sử dụng đến.
Chắc vì cái này nên mới hiếm khi nhờ Cố Tư Nam giúp đỡ.
Cầm trà sữa xoay người, cậu còn muốn hỏi hắn một câu nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về, mắc cái mớ gì mình phải quan tâm đến cậu ta?
Đứng tại chỗ nhìn chăm chú bóng dáng Giang Thịnh biết mất ngay ngã rẽ, Cố Tư Nam cúi đầu nhìn trà sữa trong tay.
Thế nhưng, vì sao Giang Thịnh lại biết khẩu vị của cậu?