Cuộc sống sinh viên của tôi tại trường đại học Ryokuoukan, tọa lạc đâu đó tại Tokyo, mang một sắc xám. Hay nói đúng thì là màu tro, tro tàn.
Không, nếu nói theo cách này thì kiểu gì sẽ có mấy suy nghĩ rằng cuộc đời tôi đã bị cháy thành tro, nhưng không, không có gì bốc cháy cả bởi nó đã phủ đầy tro ngay từ đầu.
Tham dự các bài giảng, làm việc bán thời gian, trở về căn hộ một phòng để ăn và ngủ - đây đã là cuộc sống của tôi hơn một năm nay rồi.
Đúng vậy, hơn một năm, không bạn bè hay người yêu, tôi đã dành cả năm nhất của bản thân chỉ để chây lười và trước khi nhận thức được thì bản thân đã trở thành sinh viên năm hai. Dòng chảy của thời gian trôi qua nhanh tới đáng sợ.
Liệu tôi sẽ kết thúc bằng việc không đạt được thành tựu gì và ngưng làm sinh viên đại học như vậy chăng?
Đó là những điều tôi nghĩ trong đầu, nhưng bản thân lại không có kế hoạch cụ thể nào để thay đổi tình hình hiện tại của mình. Sâu thẳm bên trong, tôi đã từ bỏ, nghĩ rằng bằng một cách nào đó mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa mà thôi.
Người ta nói rằng môi trường xung quanh sẽ thay đổi con người, nhưng trong trường hợp của tôi, cả con người và môi trường đều tự thay đổi theo chính cách nó muốn thì có.
Trong lúc bản thân đang đăm chiêu, tôi bèn uống một chén rượu, một hương vị cay nồng để lại
một dư vị không mấy dễ chịu khiến mặt mình nhăn lại.
“Kirishima, nhóc cảm thấy loại rượu này như nào?”
“Sao rồi, vị có ngon không, Kirishima-kun?”
Tôi hiện đang bị hai anh chị năm cuối dùng hàng đống câu hỏi gây áp lực sau khi nếm thử loại rượu mới khác nhau ở một góc của quảng trường chỗ đài phun nước, gần đại lộ chính với hàng cây anh đào trong khuôn viên trường đại học.
Câu lạc bộ uống rượu mà mình tình cờ được tham gia- một nhóm thực sự chả làm gì khác ngoài uống rượu, được biết đến với cái tên “Sake Tomo Kai” - bao gồm tôi, Kirishima Asato, Mikami Tomo-senpai, một sinh viên năm tư với khao khát được trở thành diễn viên hài, và Sugino Miharu-senpai, một sinh viên năm ba và là con gái của chủ tịch một công ty. Chỉ có ba chúng tôi.
Những gì chúng tôi làm khi tụ tập với nhau, ừm, là chỉ uống rượu mà thôi. Nhưng cũng thật to gan khi mà lại uống ngay trong khuôn viên trường. Tất nhiên, chúng tôi không uống bừa phứa mà phải có lý do chính đáng.
Tôi đã trở thành sinh viên năm hai mà không đạt được bất cứ thứ gì đáng bàn. Bên cạnh đó, những sinh viên năm nhất cũng đã bắt đầu nhập học, đây chính là cơ hội để tăng thêm mối liên
kết giữa các thành viên của chúng tôi. Thành thật mà nói, Mikami-senpai và tôi không thực sự cho rằng việc gia tăng thành viên của nhóm là cần thiết ngoại trừ Sugino-senpai. Bởi vì cô ấy giàu có, luôn chi trả cho mọi bữa nhậu của câu lạc bộ nên việc lời nói của hai chúng tôi không đến được tai Sugino-senpai là điều hiển nhiên.
Vì vậy mà chúng tôi phải miễn cưỡng tuyển dụng thêm thành viên cho nhóm nhưng lại có một vấn đề phát sinh. Chính xác là chúng ta tuyển thêm thành viên bằng cách nào? Rốt cuộc cũng không có gì thú vị khác ngoài việc uống rượu ư? Sau đó, không biết bằng cách nào mà Sugino-senpai lại tham gia, chị ấy đề xuất về việc tạo ra một loại rượu riêng của nhóm và tập trung mọi người lại. Tất nhiên là chúng tôi không thể từ chối, ý kiến của hai thằng đực rựa không có tác dụng với chị Sugino. Nhưng có vẻ kết quả không quả quan lắm dù sở hữu khả năng tài chính của Sugino-senpai, rượu mà chúng tôi làm ra vẫn ‘khá’ khó uống. Nó có vị đắng nhẹ và nồng gắt khiến cho đầu lưỡi tôi có chút tê lại, thêm vào đó là cảm giác cay nồng động lại trong cổ họng. Thú thực thì nó có giống rượu sake nhưng được pha thêm nước loãng, thành ra vị của nó quá tệ và không có bất cứ ấn tượng nào.
“Không…không uống nổi.”
Hai tiền bối đang nhìn vào mặt tôi một cách nghiêm túc đến đáng sợ..’Em chịu đấy. Cái gì tệ vẫn là tệ…’ tôi cẩn thận để không nói ra sự thật phũ phàng này…
“Hừm,..? Kể cả là chúng ta đã chi tiền vào loại rượu này nhưng vẫn không ăn thua, phải chứ?”
Biểu cảm của chị Sugino chuyển từ nghiêm túc sang đau khổ.
“Hương vị không phải là vấn đề hiện giờ. Vấn đề mà chúng ta cần quan tâm là phải xử lý như nào với số rượu còn lại này..”
Nói xong, Mikami-senpai rót chút rượu ra cốc giấy, sau đó uống và nhổ ra bãi cỏ sau lưng. Tất nhiên là vì số lượng rượu mà chúng tôi sản xuất có thể đổ đầy một thùng lớn nên bọn tôi không thể nào uống hết được. Theo kế hoạch thì số rượu đó đáng lẽ sẽ ngon và được phục vụ cho một đám đông nhưng hiện tại thì không thể. Kể cả nếu có người nào đó đến, họ cũng sẽ không tham gia vào nhóm của chúng tôi…
“Hết cứu rồi. Nghiệp dư và kết quả của nó đấy”
Ném chiếc cốc thứ hai xuống, Mikami-senpai đứng dậy, nói “Tôi sẽ đi mua một chút rượu ngon hơn” rồi bỏ lại tôi và chị Sugino. Có lẽ từ ban đầu anh ấy cũng không có hứng thú về việc tuyển thêm thành viên cho nhóm nên có vẻ Mikami-senpai không quá lo lắng về kết quả này.
“Ây chà, lãng phí quá..Nhưng, nó cũng có chút thú vị phải không?”
Trong khi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Mikami-senpai, Sugino-senpai uống rượu mà chúng tôi tự làm rồi lại nhổ ra bãi cỏ phía sau…’Hai người này làm cái quái gì vậy??’
“Nhân tiện, Sugino-senpai, chúng ta sẽ thực sự phải nốc chỗ rượu dở tệ này à…?”
“Hừm..~ Sao cũng được, chị cũng định sẽ đi ra ngoài một chút nên để lại cho em đó, nhé?”
Sugino-senpai rõ ràng là không quan tâm lắm đến việc đó mà uống thêm một cốc nữa. Đương nhiên rồi, chị ấy sẽ không nuốt nó mà lại nhổ ra bãi cỏ phía sau rồi nhanh chóng bước đi. Nhìn chỗ rượu không uống được một cách chán nản, tôi chợt nghĩ rằng tháng Tư có phải lạnh một cách bất thường quá không. Bỏ qua những suy nghĩ lơ đễnh, tôi tự hỏi liệu Sugino-senpai có thực sự muốn tuyển thêm thành viên mới cho nhóm không?
Haizz, tôi nghĩ sẽ không có ai lại muốn tham gia một nhóm kỳ lạ và tập chung ở một nơi cách xa khuôn viên của trường đến vậy. Chỉ cần đợi thêm một chút, Mikami-senpai sẽ quay lại và chúng tôi có thể tiếp tục uống rượu, vì vậy nên tôi sẽ ngồi giết thời gian một chút..
“Ừm..Xin lỗi”
Tôi đã nghĩ là sẽ không có ai đến nhưng cái tình huống đột ngột này là sao chứ?? Họ thật sự không thể đọc được bầu không khí ảm đạm xung quanh đây luôn à…
“Cậu có việc gì vậy?” tôi vừa nói vừa ngẩng mặt lên, và Hamasaki Mai đang đứng trước mặt tôi.
Hamasaki Mai, một nữ sinh đặc biệt xinh đẹp với điểm số vừa phải. Cô cũng là một học sinh năm hai như tôi. Để so sánh thì cô ấy cao hơn so với các cô gái khác với đôi chân dài càng tô điểm cho thân hình hoàn hảo của cô, mái tóc hạt dẻ bóng mượt cùng với làn da trắng đến kinh ngạc. Ngay cả khi trang điểm một cách đơn giản, khuôn mặt như búp bê của cô vẫn rất xinh đẹp. Không ngoa nếu nói cô là người xinh đẹp nhất trong số các nữ sinh của trường - đính chính lại, đó là lời tôi nghe được từ các bạn học cùng lớp.
Tất nhiên rồi, một đứa u ám như tôi lại còn ngồi ở một nơi khá trống vắng này thì đáng lẽ là không liên quan tới cô ấy. Thậm chí đây còn là lần đầu tôi được nghe giọng nói của cô ở một khoảng cách gần như vậy.
“Chỗ rượu đó..Là cậu làm ư?”
“À..Ừ..Tôi đã làm cùng với hai tiền bối trong nhóm”
Hamasaki Mai hỏi với vẻ thích thú mặc dù số rượu đó chỉ là kết quả của sự phấn khởi đến từ Sugino-senpai và Mikami-senpai. Tôi đơn giản là chỉ cần đứng xem mà không phải làm gì nhiều. Giải thích có vẻ khá rắc rối nên tôi chỉ trả lời rằng chúng ta đã làm. Đó có lẽ cũng không phải là một lời nói dối..
Nhưng tại sao Hamasaki Mai lại tới đây? Nếu tôi không nhầm thì cô ấy là một thành viên của một nhóm khác và như theo quy định thì chỉ được tối đa tham gia một nhóm.
“Ừm..Tớ có thể thử một chút rượu không?”
“Hả?Xin lỗi..Cậu định uống nó ư?”
“...? Vâng..Nếu cậu cho phép”
Tôi chìm vào suy nghĩ về việc Hamasaki Mai đột ngột xuất hiện ở đây mà quên mất nhiệm vụ của mình là chia số rượu này cho mọi người. Trong khi rót rượu vào cốc cho Hamasaki, tôi tự hỏi rằng có ổn không nếu để cô ấy uống loại rượu kinh khủng này. Nhưng đó cũng sẽ là bất lịch sự nếu từ chối yêu cầu của cô ấy, đến nước này thì chịu thôi. Dù là học cùng lớp, cùng khoa nhưng tôi và cô ấy không hề nói chuyện với nhau. Tôi mong là sau lần này cô ấy sẽ sớm quên tôi, trừ khi tôi làm một điều gì đó quá kỳ quặc do vị của chỗ rượu này.
Rót ít rượu hơn bình thường, tôi mời cô ấy “Cảm ơn cậu…”, không có chút do dự, Hamasaki nhấp ngay một ngụm.
“...Tệ quá.”
Đúng như tôi dự đoán, nói xong cô dùng bàn tay trắng nõn để che miệng, giấu đi vẻ mặt nhăn nhó nhưng không che được rằng cặp lông mày của cô đang nhăn lại. Nhìn thấy ánh nhìn của tôi, cô ấy đột nhiên trở nên bối rối và hạ tay xuống.
“Kh-Không phải vậy đâu..! Tớ không có ý đó..”
“Không sao đâu, cậu cứ thoải mái nêu đánh giá đi.”
Nói rồi tôi nhấp một ngụm từ cốc của mình, ngay lập tức một cảm giác cay nồng khiến tôi phải nhổ ra bãi cỏ phía sau. Hamasaki Mai nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ…
“Thực ra bọn tôi chỉ là một nhóm uống rượu nhàm chán, việc làm ra chỗ rượu này cũng chỉ là ngẫu nhiên”
“Một nhóm uống rượu?”
“Đó là một nhóm nơi chúng tôi tụ tập vào những thời gian rảnh và tổ chức tiệc nhậu chỉ với ba thành viên bao gồm cả tôi. Bọn tôi chỉ uống rượu và trò chuyện với nhau”
Giải thích như này có chút kỳ quặc… Mọi người thường nghe nói về các nhóm uống rượu trên danh nghĩa, nhưng mục đích ban đầu của chúng tôi chỉ thực có uống rượu, khác hẳn với mấy nhóm kể trên.
“Yo, tôi quay lại rồi đây~...Hả?”
Sau khi tôi giải thích xong, Sugino-senpai quay trở lại với một chai rượu ngoại, trông chị ấy có vẻ bất thờ khi nhìn thấy Hamasaki Mai. Không phải hậu bối năm nhất mà là sinh viên năm hai ư?
Nhưng Hamasaki Mai dường như không có chút bối rối nào với sự xuất hiện của chị Sugino, cô chỉ đơn giản nhẹ nhàng cúi đầu chào.
“May mắn cho chị đấy Senpai, cô ấy đã uống chỗ rượu kinh khủng đó..”
“Hamasaki Mai phải không? Sao em lại ở đây?”
Bơ đẹp lời nói của tôi, Sugino-senpai ngạc nhiên tiến lại gần Hamasaki. Nhân tiện thì tôi cũng quen với việc bị cho ăn bơ như vậy rồi…
“À..Ừm, sao chị lại biết tên em ạ?”
“Hả, chắc chắn là chị phải biết em rồi. Năm ngoài có một tin đồn rằng năm nhất có một cô gái vô cùng xinh đẹp, em khá nổi tiếng đấy chứ?”
“Kh-Không, thật sự không như chị nghĩ đâu..”
Với Hamasaki Mai, người luôn điềm tĩnh với vẻ đẹp hoàn hảo trong lớp học, giờ đây lại có phản ứng như vậy khiến tôi có chút ngạc nhiên về sự phát hiện mới mẻ này. Nói mới nhớ, thắc mắc của tôi về lí do Hamasaki lại xuất hiện ở đây cũng chưa có lời giải đáp. Cô ấy tò mò chăng?
“Ồ, đúng thật luôn nè, nhìn tận mắt mới thấy khuôn mặt em rất đẹp. Chị khá tò mò về lí do em ở đây đó. Có lẽ nào là bạn của Kirishima-kun? Không không, thằng Kirishima-kun đâu có bạn bè…”
“Ừ thì, chị nói đúng…”
Sugino-senpai và Mikami-senpai đã biết tôi là một đứa u ám và cô độc, thực sự từ lúc vào đại học tới hiện tại, tôi chưa nói chuyện nhiều với ai ngoài hai tiền bối này.
“Em không nghĩ là việc đó bất thường ở một trường đại học của Tokyo..”
nhưng cô ấy chợt nhận ra điều gì đó, cô lẩm bẩm trong hoài nghi
“Ể?Không có bạn?Tại sao chứ?”
“Kệ nó đi, tôi có thể sống mà không cần bạn bè.”
“Ye, như em thấy, Kirishima-kun rất cứng đầu cứ cho mình sống cô độc không bạn không bè cho bằng được. Nhưng còn Hamasaki-san thì sao? Điều gì đưa em tới đây vậy?”
Câu hỏi có chút tò mò của chị Sugino có vẻ khiến Hamasaki-san bối rối. Có lẽ cô ấy muốn đổi câu lạc bộ ư? Vì là một thằng cô độc nên tôi cũng không rành về chuyện các câu lạc bộ, có lẽ vẫn có những người thường xuyên nhảy đây nhảy đó cũng nên.
Nhìn thấy nụ cười bối rối của Hamasaki Mai, Sugino-senpai dường như hiểu ra điều gì đó, chị mỉm cười rạng rỡ và đặt chai rượu chị ấy mang đến lên bàn một cái rõ kêu.
“Bây giờ thì nhậu thôi nào.”
Nhưng còn việc tuyển thành viên năm nhất cho câu lạc bộ thì sao?