Khi Kirishima Asato vẫn chỉ còn là học sinh tiểu học, cậu là một đứa trẻ u ám, nói như vậy ngụ ý cậu đã thay đổi ư, tiếc là không phải. Ngay cả trong hiện tại, khi đã trở thành một sinh viên đại học, bản thân cậu vẫn u ám như cũ. Từ một bóng đèn mờ nhạt, đến tối đen, và không hiểu sao có thể xoay sở lấy lại được một chút ánh sáng trước khi quay về làm một bóng đèn leo lắt.
Ngay cả với một kẻ ở dưới đáy xã hội như tôi cũng vẫn có một người con gái để thầm thương trộm nhớ. Cô ấy tốt bụng với mọi người, luôn tỏa sáng rực rỡ nhưng lại có chút đơn giản, theo tôi là như vậy. Chỉ nghĩ đến cô ấy thôi mà lòng tôi đã thắt lại rồi.
Chậc, để mà nói thẳng thì tôi đã ép bản thân mình thích nàng. Từ khi lũ bạn cùng đám chung lớp đều đã có người trong mộng, tôi có cảm giác rằng nếu mình không có người thầm thương trộm nhớ thì lại lạc hậu quá, thành ra bản thân đã cố gượng ép để thích một người.
Nhưng giờ thì chúng đã không còn là vấn đề nữa. Xét cho cùng, tôi cũng chỉ bị cuốn theo ý của mấy thằng bạn để rồi nhận lấy những tổn thương không đáng có.
Cô nàng mà tôi thích hồi tiểu học - tạm thời hãy gọi là A-ko - bạn cùng lớp cho đến tận mấy năm trung học, và nhờ vậy, cô nói chuyện với tôi khá thường xuyên ngay cả khi còn là học sinh cấp hai. Cô không phải kiểu người hào nhoáng, nên nếu có chia lớp thành 2 phần sáng tối, thì cô ấy sẽ nằm về cùng bên tối như tôi mà thôi.
Nhờ cùng chung một “phe” nên tôi có thể nói chuyện được với cô ấy - nhưng rồi ngày đó cũng tới.
Không, không ngày đó gì hết, tình huống diễn ra vào thời điểm dọn dẹp lớp vào ngày 25 tháng 2 trong học kỳ thứ 3 năm đầu tiên.
Khi mà tôi đã hoàn thành dọn dẹp kha khá và đang cất mấy công cụ dọn vệ sinh, thì những đứa con trai mà tôi coi là bạn, cùng A-ko và một số người khác học cùng lớp đang bàn luận về tình yêu.
Ai thích ai, những người nào đang hẹn hò với nhau, tất cả cuộc trò chuyện kia đều chẳng liên quan tới tôi cả…
“Nhắc mới nhớ, tớ nghe nói rằng Kirishima thích A-ko đó.”
Cảm tưởng như thời gian xung quanh đều đã ngưng đọng lại. Hay nói đúng hơn thì tôi đã hóa đá. Không khí trong lớp học cùng với trái tim tôi đã đóng băng ngay lập tức vì lời nói của cậu ta.
Trong lúc đang nghĩ rằng đó chắc hẳn chỉ là một trò đùa, tôi từ từ quay đầu lại và bắt gặp hàng đống ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía mình, và thủ phạm thì cứ nhìn vào tôi với vẻ mặt “Có chuyện gì với cậu vậy?”
Đoạn, ánh mắt tôi và A-ko chạm chau. Cô liền vội vàng quay đi, khẽ thì thầm.
“...tệ nhất.”
***
Giờ mấy chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi cả. Chắc hẳn ngoài chính mình ra thì cũng có những người đã phải trải qua những vấn đề tương tự.
Nhưng vào thời điểm đó, tôi không tài nào chịu đựng nổi.
Sự khó chịu và ác cảm đến từ người con gái ấy hiện vẫn đang gặm nhấm, giày vò trái tim tôi từng chút một.
Đó đích thị là một lời nguyền, một lời nguyền có lẽ sẽ yểm lấy tôi trong suốt phần đời còn lại.
Kể từ đó, tôi đã quyết định sống một mình mà không cần phải yêu bất cứ ai.
Kể từ đó, tôi đã quyết định sống một mình mà chẳng màng kết bạn với ai.