Nói là nằm mơ đi nhưng nghĩ lại Quan Hề cũng thấy có lý.
Tối nay, lúc ngủ Quan Hề mơ thấy một giấc mơ. Trong mộng cô con gái ruột quay về, cô bị đuổi ra khỏi nhà, không xu dính túi.
Để sống tiếp cô phải dọn đến ở nhà của Giang Tùy Châu, bán hết những thứ đồ cao cấp đủ loại mà anh tặng cho cô vì thân phận bạn gái trước kia, đổi lấy một khoản tiền lớn.
Trong mơ cô vui vẻ ôm tiền sống tiếp, nhưng tỉnh lại nhìn lên trần nhà cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện đáng sợ.
Đó chính là, hình như cô chưa bao giờ mua đồ cho Giang Tùy Châu!!!
Mẹ nó?! Cô bủn xỉn đến thế à?! Sao lại chưa bao giờ tiêu tiền cho tên kia chứ!
Quan Hề nghiêm túc hồi tưởng lại.
Không đúng không đúng, hình như trước kia có một lần cô tặng anh khuy cài áo, kết quả lần nó anh mở quà xong nói một câu tạm được, làm cô tức muốn chết.
Phải rồi! Chính từ lần đó trở đi cô mới không tặng quà cho anh nữa, cô cảm giác anh không vừa mắt khiếu thẩm mĩ của cô.
Nên là, cái này phải trách anh!
Mười giờ trưa, Giang Tùy Châu đã rời phòng từ lâu.
Quan Hề bò khỏi giường, đến phòng vệ sinh tắm qua một lần. Vừa bước ra ngoài, điện thoại ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, là chị em tốt Lãng Ninh Y gọi điện.
Quan Hề vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài: “Chào buổi sáng.”
“Sáng cái rắm… trưa đến nơi rồi.”
“Ồ.”
Lãng Ninh Y: “Tối qua ngủ ở nhà Giang Tùy Châu à?”
“Bằng không.”
“Được rồi.” Lãng Ninh Y hạ thấp giọng: “Thế bây giờ anh ấy có ở cạnh cậu không?”
“Không, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, hôm qua hình như anh ấy bảo phải đi công tác, chắc bây giờ đang trên máy bay rồi.”
Lãng Ninh Y thở phào một hơi: “Vậy bây giờ mình qua chỗ cậu, chúng ta nói chuyện một lát.”
Quan Hề ngồi lên sô pha: “Không cần đâu, cậu tìm cái chỗ nào đó để tiện ăn cơm trưa luôn.”
Con người Giang Tùy Châu kĩ tính muốn chết, không thích cô dẫn người khác đến nhà anh.
Lãng Ninh Y: “Được, vậy cậu đợi lát mình gửi địa chỉ cho.”
Quan Hề tắt điện thoại, đến phòng thay đồ tỉ mỉ trang điểm. Sau đó, cô xuống bãi đỗ xe, lái một trong những chiếc xe Giang Tùy Châu để lại đây.
Lãng Ninh Y chọn một nhà hàng hai người hay đến, lúc Quan Hề đến cô ấy đã đến trước rồi. Thấy Quan Hề bước tới, cô ấy lập tức kéo cô vào chỗ ngồi: “Mấy chuyện đó cậu đã nói với Giang Tùy Châu chưa?”
Quan Hề nhìn cô với ánh mắt quái dị: “Sao lại nói được.”
Lãng Ninh Y: “Vậy còn tốt, theo mình thì chuyện này tuyệt đối không thể nói với anh ấy.”
“Yên tâm, mình chưa điên đến mức đó.”
Ban đầu cô với Giang Tùy Châu ở bên nhau do môn đăng hộ đối, hai bên hợp tác cùng có lợi. Nếu như nhà họ Giang biết cô không phải đại tiểu thư thật thì… ai cũng không biết sự việc sẽ phát triển ra sao.
“Không cần biết cô gái kia có về hay không, trong mắt người ngoài cậu vẫn là Quan Hề, chẳng qua từ con gái độc nhất thành em gái mà thôi.”
“Mình biết, chẳng qua…”
“Chẳng qua là cậu sợ dần dần sẽ bị mất vị trí.” Lãng Ninh Y tiếp lời.
Quan Hề liếc Lãng Ninh Y, Lãng Ninh Y nói: “Mình quen biết cậu bao nhiêu năm trời, sớm đã hiểu cái tính thối ấy của cậu rồi, trước kia ai mà cướp đồ gì của cậu không bị cậu xé xác ra mới là lạ. Bây giờ hay rồi, cướp bố mẹ cướp tài sản mà cậu lại không để ý gì sao.”
Sắc mặt Quan Hề đen kịt: “Nói tiếng người đi.”
“Bây giờ là lúc nghe lời hay ý tốt à!” Lãng Ninh Y nói, “Mình bảo này, muốn không biến mất trong mắt bố mẹ cậu thật ra rất đơn giản, cậu chỉ cần bám lấy Giang Tùy Châu là được. Ồ đúng rồi, không chỉ là bám lấy, còn là giữ lấy chiếm đóng cho mình cậu mới được.”
“Thế rồi sao?”
“Thế rồi chỉ làm bạn trai thì chưa đủ, cậu phải cùng anh ấy đi lĩnh chứng.”
Quan Hề lập tức nói: “Không thể nào, chúng mình đã bàn bạc trước năm mình hai mươi tám tuổi không kết hôn.”
Lãng Ninh Y: “Không phải, việc kết hôn đó cũng nằm trong kế hoạch của hai người, sớm muộn gì cũng phải làm. Mà cậu cũng biết bố mẹ cậu quý Giang Tùy Châu như thế nào rồi, cậu không muốn bố mẹ coi nhẹ, không muốn ngày nào đó xảy ra chuyện rồi tranh chấp giữa hai đứa con gái với nhau thì cậu phải có vốn liếng. Cậu xem, cậu gả cho Giang Tùy Châu rồi, cho dù xui đến mức mất đi thân phận đại tiểu thư nhà họ Quan thì vẫn còn là con dâu nhà họ Giang, ai dám khinh thường cậu.”
Ở trong gia đình cùng giới nhà giàu lâu rồi, mọi người chỉ nhìn vào lợi ích, có quyền có thế chính là quy luật sinh tồn ở thế giới này.
Quan Hề yên lặng vuốt cằm một lúc: “Cũng đúng.”
“Bỏ cũng đi.” Lãng Ninh Y nói, “Bố mẹ cậu là người làm ăn, bọn họ nghĩ nhiều hơn cậu, sau khi cậu với Giang Tùy Châu ở bên nhau hai bên gia đình kiếm được bao nhiêu, bọn họ được lợi cũng nhiều đó chứ. Chỉ cần cậu còn ở bên Giang Tùy Châu thì cậu chính là cây rung tiền của bọn họ, cậu đã thấy ai lại đi vứt bỏ cây rung tiền chưa.”
Quan Hề trừng mắt nhìn Lãng Ninh Y, định nói bố mẹ rất tốt với cô, yêu thương cô như vậy làm sao có thể coi cô là cây rung tiền được.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng nói trong đầu liền hiện ra ánh mắt của mẹ khi nhắc đến con gái ruột.
Quan Hề sững người.
Cây rung tiền ít nhất vẫn có thể rung ra tiền.
Nếu không có lợi thế mối quan hệ máu mủ này liệu cô vẫn còn tại nhà họ Quan sống thoải mái tự tại không? Tương lai ở công ty còn chỗ cho cô không? Nếu con gái ruột không thích cô, cô sẽ không bị bố mẹ ruồng bỏ chứ?
Quan Hề tưởng tượng đến ngày cô rách nát tả tơi đứng trước mặt cô gái kia khom lưng uốn gối liền nổi hết da gà da vịt.
“Cậu nói…” Quan Hề uống một ngụm hết rượu vang trong ly thủy tinh, “Bây giờ mình phải giữ quan hệ tốt với Giang Tùy Châu, đúng, quan hệ tốt. Mình phải để bố mẹ thấy mình rất quan trọng, xa mình là tổn thất cực lớn của họ!”
“Phải đó, yên tâm đi. Tuy bây giờ cậu đang cầm kịch bản nữ phụ, nhưng chị đây ủng hộ cậu!”
Quan Hề nghẹn họng: “Cái gì?”
Lãng Ninh Y: “Kịch bản nữ phụ ấy, tình huống này của cậu mình thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi, sau khi nữ chính nghèo khổ quay về, nữ phụ dùng đủ mọi thủ đoạn để bảo vệ vị trí. Nhưng cậu yên tâm, cậu nhất định không thảm hại như vị nữ phụ trong truyện đâu!”
“…”
Quan Hề xanh mặt ăn hết bữa cơm này rồi bước ra khỏi phòng bao. Vì cô đã uống rượu nên định bắt taxi về. Vừa mở app ra liền có người gọi tên cô.
Quay lại nhìn thì thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đang bước trên hành lang đi về hướng cô. Thật ra hai người đi đầu là người cô rất quen. Là con trai và con gái của cậu cô, Ngụy Tu Dương và Ngụy Tử Hàm.
Quan Hề vừa thấy Ngụy Tử Hàm đã phản cảm rồi, Ngụy Tử Hàm cũng vậy, nhìn thấy cô liền không thuận mắt, bước thẳng ra ngoài cửa.
Hai cô từ nhỏ đã không hợp nhau, ân oán lâu ngày tích tụ nhìn thấy đối phương là ghét ra mặt.
Ngụy Tu Dương lại khá thân với cô, Quan Hề cũng lấy làm lạ, cùng một mẹ sinh ra mà khẩu vị của hai chị em nhà này khác nhau nhiều vậy.
Người vừa gọi cô là Ngụy Tu Dương, cậu ta đến trước mặt cô hỏi: “Hôm nay chị cũng ăn cơm ở đây à.”
Quan Hề cúi đầu nghịch điện thoại, “Ừ” một tiếng.
Ngụy Tu Dương nhìn thấy màn hình của cô: “Gọi taxi à? Chị uống rượu rồi.”
“Phải.”
“Không cần gọi đâu, em đưa chị về là được.”
Quan Hề nâng mắt nhìn Ngụy Tử Hàm đứng phía xa, “Chị cậu mới cần đưa về kìa.”
“Không đâu, chị ấy lái xe đến đây.” Ngụy Tu Dương liếc cô, “Vả lại chị cũng là chị em còn gì.”
Ngón tay đang lướt điện thoại của Quan Hề khựng lại, trước kia không cảm thấy gì, bây giờ mới nghĩ ra người em trai này không hề có quan hệ máu mủ gì với mình, quả có chút buồn bực.
***
Mấy phút sau, Quan Hề lên xe của Ngụy Tu Dương.
“Đến khu cảnh uyển Gia Lâm.”
Ngụy Tu Dương thắt dây an toàn: “Chị lại đến chỗ Giang Tùy Châu à?”
Quan Hề: “Hôm nay anh ấy không ở nhà.”
“Vậy chị đến đó làm gì, không về nhà à.”
Quan Hề ôm trán nhìn phía trước: “Cậu quản nhiều vậy.”
Ngụy Tu Dương khẽ nhíu mày, nghiêng mắt nhìn cô.
Chắc do cô uống nhiều rượu, người nhiễm men say, ánh mắt mơ hồ. Lúc này cô đang lười biếng ôm đầu, ống tay áo trơn làm lộ ra cánh tay trắng nõn, dưới ánh đèn xe càng trở nên bắt mắt hơn.
Ngụy Tu Dương không nhìn nữa, khởi động xe, “Chị vẫn chưa chia tay anh ta à.”
Quan Hề: “Chị chia tay anh ấy làm gì.”
“Hai người mấy năm nay cũng đủ rồi đó, anh ta có thật lòng thích chị đâu.”
Quan Hề trừng cậu ta: “Ngụy Tu Dương cậu có tin chị đánh cậu ngay bây giờ không?”
Ngụy Tu Dương: “Em chỉ nói thật thôi, chị là con gái duy nhất của hai bác, nếu chị không tình nguyện thì hai bác cũng chẳng ép chị lấy ai, chị không cần dính vào mấy chuyện hỗn loạn trên thương trường đó mà không gả cho Giang Tùy Châu không được.”
Tay Quan Hề khẽ run, con gái duy nhất...
Đã không phải rồi.
“Chị có nghe em nói không?”
Quan Hề quay đầu qua, buồn bực nói: “Em hiểu cái gì.”
Hiện tại cô không thể không có Giang Tùy Châu.
Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ. Cái tên Giang Tùy Châu này cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi.
Chia tay? Chia cái quái gì! Sao Hỏa có đâm vào Trái Đất thì cô cũng muốn nắm tay Giang Tùy Châu bước vào kỉ nguyên mới!
Sau đó Quan Hề với Ngụy Tu Dương tạm biệt không mấy vui vẻ lắm, nhưng cô cũng quen cái tính này của cậu ta rồi.
Thật ra cậu em họ này của cô bằng tuổi cô, chỉ nhỏ hơn vài tháng liền bị cô đè đầu. Thời trung học hai người cùng một lớp. Cứ như vậy, Ngụy Tu Dương cũng không vừa mắt Giang Tùy Châu, nhưng chuyện này phần lớn là do cô.
Vì lúc nhỏ cô hay nói xấu Giang Tùy Châu trước mặt Ngụy Tu Dương, nghe nhiều dần quen, cậu ta cũng bị lây từ cô. Nhưng sau khi cậu ta ghét cay ghét đắng Giang Tùy Châu rồi cô với Giang Tùy Châu lại ở bên nhau.
Nên chuyện này ai cũng phiền muộn.
***
Hôm nay Quan Hề dậy rất sớm.
Tối qua cô nghĩ cả đêm, cảm thấy bản thân phải triệt để quên đi đoạn kí ức đen tối về lần tặng quà Giang Tùy Châu bị anh khinh thường đó. Thân là một cô bạn gái năm sao cần phát huy hết khả năng, khiến Giang Tùy Châu đi công tác về vừa nhận được quà vừa nhận được kinh hỉ, để anh cảm động một phen, bù đắp phần tình cảm chưa hề phát triển tẹo nào trong gần ba mươi năm qua.
Nếu có thể, mong anh có thể vui vẻ về nhà lấy sổ hộ khẩu, nhanh chóng đến Cục Dân chính với cô.
Tất nhiên loại nhiệm vụ độ khó năm sao này cô không ôm nhiều hi vọng.
Máy bay của Giang Tùy Châu sẽ hạ cánh lúc sáu giờ chiều, vậy anh về nhà tầm bảy giờ tối.
Trước lúc đó, Quan Hề đã gọi mấy người đến giúp cô trang trí từ huyền quan* đến phòng khách, làm ra một con đường “Mỹ lệ” nào hoa tươi, bóng bay, nến, nhiều không kể hết.
(*Khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và nối liền với phòng khách.)
Ngoài ra, cô còn chọn hai mươi tám món quà khác nhau, nhờ người khác gói lại rồi bày trên bàn trà, xếp thành một tòa núi nhỏ.
Đến sáu rưỡi cả nhóm bận rộn suốt cũng xong việc. Quan Hề ngồi trên sô pha, rót cốc rượu cho mình.
Men rượu thoang thoảng, cô nhìn quanh căn phòng một lần, bị bản thân cảm động đến mơ hồ luôn.
Ui ui ui nhà ai lại có bạn gái thần tiên thế này, nếu cô mà là nam, chắc chắn chết mê chết mệt không cưới không được mất!!!
Trước khi Giang Tùy Châu lên máy bay Quan Hề đã bảo anh mình ở nhà đợi, nên Giang Tùy Châu về nhà khá đúng giờ. Bảy giờ mười phút, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô vội bỏ cốc rượu trên tay xuống.
Lúc Giang Tùy Châu ấn mật mã mở cửa còn đang nghe điện thoại, anh cũng không ngờ lúc mình mở cửa ra lại nhìn thấy một màn này.
Hoa tươi đầy đất, từng đóa hoa xếp thành một con đường nhỏ nối từ huyền quan vào đến phòng khách. Hai bên con đường hoa tươi này còn có hai hàng nến lung linh, mà ở đầu kia, bóng bay đầy phòng, quà cáp xếp đống, còn có Quan Hề đang cười ngọt ngào nhìn anh.
Ánh mắt Giang Tùy Châu khẽ biến, nói với người ở đầu kia “Ngày mai đến công ty nói sau” rồi cúp điện thoại.
Anh đứng tại chỗ hai giây, có chút khó hiểu: “Em...”
“Ngạc nhiên chưa bất ngờ chưa?!” Quan Hề đứng tại chỗ, mặt mày hớn hở, “Hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng ta, em thấy trước giờ toàn là anh tặng quà cho em, lần này cũng nên đến lượt em biểu đạt tình yêu của em dành cho anh rồi ~”
Giang Tùy Châu hiếm khi không hiểu gì: “Ngày kỉ niệm gì?”
Quan Hề duỗi tay ra đếm: “Hôm nay là kỉ niệm 880 ngày chúng ta hôn nhau nha, anh không nhớ à?”
“...”
Cái ngày hay ho thật.
“Không nhớ cũng không sao, quan trọng là tấm lòng của em.” Quan Hề uống chút rượu, men say đã ngấm, cười ngọt lịm: “Giang Tùy Châu, em yêu anh ~ yêu đến mức không có anh em không sống nổi.”
Không biết uống mấy cốc mà thành dạng này.
Giang Tùy Châu khẽ nhướng mày, khóe mắt đầy ý cười: “Quan Hề, em lại nhìn trúng cái túi xách phiên bản giới hạn nào hả?”