Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 11




Trans by Mintwooo

Không lâu sau nhà hàng liền mang bữa trưa tới, Quan Hề cũng coi như là đã giúp Giang Tùy Châu lý giải những hành vi khó hiểu của cô, từ trên giường bò xuống.

Giang Tùy Châu cũng chậm rãi bước đến bàn ăn, cầm đũa lên.

Quan Hề ăn được miếng cơm liền ngẩng đầu nhìn anh, vừa anh nói buồn ngủ nên cũng ôm cô nằm nhắm mắt dưỡng thần tầm mười phút. Chắc do nghỉ ngơi đủ, tâm trạng anh bây giờ có vẻ rất tốt.

Ù ù…

Điện thoại rung lên.

Quan Hề nhìn thấy bố cô vừa nhắn Wechat cho cô, hỏi sao vẫn chưa đến.

Quan Hề cầm điện thoại lên gửi đoạn tin nhắn thoại: “Con có chút việc nên đến trễ, mọi người không cần đợi con đâu.”

Quan Hưng Hào nhận được tin nhắn của cô thì cũng không nhắn lại nữa, Quan Hề biết ông hiểu ý của cô.

Cô không muốn đối mặt với cảnh nước mắt lã chã nhận thân thích họ hàng.

Quan Hề bỏ điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.

Giang Tùy Châu: “Hôm nay đến nhà ông nội em ăn cơm để công khai cái cô…”

“Quan Oánh.”

“À.”

Quan Hề nói: “Công khai rồi dần dần càng nhiều người ngoài sẽ biết.”

“Em đợi lát nữa mới đi?”

“Không thì sao, trường hợp này mà vắng mặt không phải rất kỳ quái à.”

Giang Tùy Châu: “Anh đưa em đi, tiện đường.”

Vốn dĩ Quan Hề định tự lái xe đi, không cần anh đưa, nhưng đột nhiên nghĩ tới việc đã rất lâu Giang Tùy Châu chưa gặp trưởng bối nhà cô rồi. Mà loại tình huống này, cô rất cần sự xuất hiện của anh.

Nhưng… trước giờ anh không thích đến nhà cô, sao hôm nay lại đột nhiên chủ động?

Hình như Giang Tùy Châu hiểu cô đang nghĩ gì, anh nói: “Không cần à, anh cho là em cần lắm.”

“Cần chứ, ai bảo em không cần.”

Giang Tùy Châu khẽ nhếch môi.

Quan Hề làm bộ suy yếu: “Vừa hay em đang thấy đau đầu không muốn lái xe, nếu anh đã muốn đưa em đi thì em đành nhận vị tài xế miễn phí này vậy.”

Giang Tùy Châu cũng không chấp cô, anh buông đũa xuống: “Vậy em ăn nhanh lên, xuất phát sớm chút, chiều anh còn có việc.”

“Ừm.”

Trên đường đến nhà ông bà nội của Quan Hề, điện thoại cô không ngừng nhận được tin nhắn Wechat.

Là tin nhắn của anh chị em họ hàng, đủ thể loại hỏi thăm oanh tạc điện thoại cô, ai cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của Quan Oánh. Cô em họ Quan Tri Ý còn gửi hẳn tin nhắn thoại cho cô, cái nào cũng tầm 60 giây, Quan Hề nhìn mà đau cả đầu.

Cô thuận tay mở một cái lên.

“…Sao tự dưng lại có một chị gái nữa, trước giờ em chưa nghe kể chuyện này… Chị nghĩ thế nào? Sao chị không nói với em một câu… Sao chị còn chưa đến thế, em phải vào nhà vệ sinh lén gửi cho chị đấy, chị đến nhanh lên… Chị kia giống quá…”

Quan Hề trả lời cô em họ: [Đừng gửi nữa, dài quá ngại nghe.]

Quan Tri Ý gửi cho cô biểu tình nước mắt rưng rưng.

Quan Hề bật cười, mềm lòng nhắn lại một câu: [Ngoan, chị sắp đến nơi rồi.]

***

Nửa tiếng sau, xe đến nhà họ Quan.

Xe của Giang Tùy Châu dừng ở bãi đỗ xe, anh và Quan Hề cùng bước vào trong nhà. Ngoài cửa có mấy người giúp việc nhìn thấy hai người đều chào hỏi rồi lập tức thông báo cho mọi người trong nhà.



Lúc này mọi người đã ăn cơm xong, cảnh tượng người thân nhận nhau cũng đã diễn xong, Quan Hề đến vừa đúng lúc.

Hôm nay hai nhà Quan, Ngụy tụ tập khá đông đủ, ngồi chật cả một phòng khách, ông bà nội ông bà ngoại cùng nhà các bác các chú các cậu… không thiếu một ai.

“Chị đến rồi!” Quan Tri Ý thấy người đến liền nhanh chóng chạy ra, vừa chạy đến bên Quan Hề liền ngoan ngoãn chào Giang Tùy Châu.

Ánh mắt cả phòng theo bóng dáng Quan Tri Ý nhìn đến, Quan Hề cố gắng điềm nhiên chào hỏi mọi người rồi nói với Quan Tri Ý: “Tiểu Ngũ, hai hôm nay em đều ở nhà à, chị tưởng em đang quay phim chứ.”

Quan Tri Ý xua tay: “Đúng là đang quay phim thật, nhưng vừa hay em được nghỉ hai ngày.”

“Vậy hả.”

“Tùy Châu cũng đến à.” Ánh mắt ông nội Quan Hồng nhìn thấy người đứng cạnh Quan Hề liền sáng lên, nhưng ông thu liễm lại rất nhanh, chỉ khua tay nói: “Qua đây ngồi, lâu rồi không thấy cháu.”

Giang Tùy Châu gật đầu tỏ ý chào mọi người, anh bước đến bên Quan Hồng: “Ông nội ạ.”

“Dạo này thế nào, công việc có bận không.”

“Cũng bình thường ạ, gần đây ông có khỏe không.”

Quan Hồng: “Ông vẫn khỏe lắm.”

Lúc Giang Tùy Châu mải chào hỏi mọi người, Quan Hề cũng đã bị Quan Tri Ý kéo đến một bên, lúc này ngoại trừ Quan Oánh vẫn còn ngồi bên trưởng bối, đám anh chị em trong nhà đã tụ tập hết ra đây.

“Quan Hề, chuyện lớn như vậy mà em không nói tiếng nào với anh thế?” Quan Nguyên Bạch thấy Quan Hề đến liền hỏi luôn.

Quan Tri Ý: “Đúng thế, sao chị không nói với chúng em.”

Quan Hề phất tay: “Không phải bây giờ mọi người biết hết rồi sao.”

Sắc mặt Ngụy Tu Dương quái dị: “Tốt xấu gì cũng để người ta chuẩn bị trước chứ.”

“Cái này có gì cần chuẩn bị.” Quan Hề thoải mái nói, trêu cậu: “Tu Dương, cậu có thêm một chị gái nha.”

“Chị cảm thấy em có thêm một chị gái sẽ vui sao?” Ngụy Tu Dương liếc nhìn cô, “Có chị không phải đã đủ phiền toái rồi sao.”

“Ây da, cậu chẳng biết nói chuyện gì cả.”

……

Đám thanh niên khó có dịp gặp nhau đầy đủ, hơn thế còn gặp chuyện lớn như thế này, mấy người cùng bàn tán rôm rả. Quan Hề ngại nghe, đến phòng bếp uống cốc nước.

“Tâm trạng không được tốt nhỉ.” Lúc cô đang rót sinh tố thì phía sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.

Quan Hề không cần quay đầu lại cũng nhận ra đây là giọng của chị gái Ngụy Tu Dương, cũng là cô chị họ Ngụy Tử Hàm muốn góp vui đôi câu. Cô cũng quen rồi, nhưng mỗi lần gặp cô chị họ này hai người không cãi thì cũng gây sự, từ nhỏ đến lớn hai người xích mích với nhau không ít.

Quan Hề quay đầu nhìn cô ấy: “Hử? Nói gì đấy?”

Ngụy Tử Hàm cười nói: “Cái này còn cần tôi nói sao, loại người như cô ấy à, có thể chung sống hòa bình với người có khả năng uy hiếp tới mình mới là lạ.”

Quan Hề nhíu mày: “Chị nhọc tâm quá rồi đấy, chị gái kia của tôi không giống chị đâu. Chị ấy không hề khó tính, rất dễ chung sống.”

Ngụy Tử Hàm hừ lạnh một tiếng: “Rất dễ chung sống? Thêm một Quan Oánh thì tài sản của cô sự nuông chiều mọi người dành cho cô đều phải chia cho người ta. Thế này mà cô còn có thể chung sống được thì thật khó tin mà.”

Quan Hề còn lâu mới để Ngụy Tử Hàm chiếm thế thượng phong, cô uống một ngụm sinh tố, cố ý khiêu khích: “Không sợ đấy, tôi mà không có tiền của nhà mình thì vẫn có thể sống thoải mái, ừ, dù sao thì tôi vẫn còn Giang Tùy Châu mà, không sao cả.”

Sắc mặt Ngụy Tử Hàm thoắt biến, từ nhỏ đến giờ trong nhà luôn so sánh cô ta với Quan Hề, đến mức cô ta cũng bắt đầu thầm so sánh mình với Quan Hề.

Những cái khác thì cô ta không thể nhận bản thân thua được, nhưng trên phương diện bạn trai này, từ đầu đến cuối cô không thể nói mình thắng.

Mà liên quan đến Giang Tùy Châu… Hồi cấp ba cô từng học cùng lớp với anh, còn từng theo đuổi anh nhưng bị từ chối.

Đây là nhát đâm trí mạng vào lòng cô ta.

“Cô đắc ý cái gì, cô cho rằng Giang Tùy Châu yêu cô thật lòng sao, nếu cô không có gì cả, liệu anh ta còn ở bên cô không? Quả là nực cười mà.”

“Không phiền chị lo, bây giờ chúng tôi đang rất hạnh phúc, như đôi thần tiên quyến lữ.” Quan Hề làm ra vẻ mặt thẹn thùng trêu ngươi, “Ồ đúng rồi, nghe nói cái anh bạn trai lần trước đá chị rồi? Đã thế còn bao nuôi một cô diễn viên tuyến mười tám nữa? Aizzz, chị à, chị xem bây giờ cái gì chị cũng có, sao không có ai tình nguyện ở bên chị vậy?”

“Mày!”

“Lúc chị mải nghĩ cho tôi thì hãy nghĩ đến bản thân một chút đi, dù sao chị cũng là chị tôi, cứ thế này thì tôi sẽ đau lòng lắm.” Nói xong, Quan Hề đặt cốc sinh tố xuống, cũng không cần biết Ngụy Tử Hàm bị chọc tức đến mức nào, cô đi thẳng ra khỏi phòng.



Nhưng ý cười trên mặt lúc nói chuyện với Ngụy Tử Hàm đã không còn nữa. Quan Hề lạnh lùng quay đầu nhìn lại.

Xúi quẩy thật đấy.

Một bên khác, mấy vị trưởng bối đang ngồi nói chuyện.

Sự xuất hiện của Giang Tùy Châu đã phá vỡ cảnh tượng nhận thân thích sướt mướt trước đó, hai ông bà bên nhà họ Ngụy cũng bình tĩnh lại đôi chút, hàn huyên đôi câu với Giang Tùy Châu, nhờ chuyển lời hỏi thăm đến trưởng bối nhà họ Giang.

Quan Oánh ngoan ngoãn ngồi một bên, ánh mắt dừng trên người con trai trẻ tuổi ở trước mặt.

Trái ngược với sự bó buộc mà cô phải chịu trong trường hợp này, người con trai đó ở trước mặt bao nhiêu vị trưởng bối mà vẫn có thể điềm tĩnh tự nhiên như thường.

Lễ phép chừng mực, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí phái lạnh lùng, trên người anh phảng phất một cỗ hơi thở cao ngạo.

Sau khi cô đến đây đã gặp không ít anh em sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng Giang Tùy Châu là người dễ dàng thu hút ánh mắt của cô nhất.

Không chỉ vì vẻ ngoài anh tuấn lễ mạo cùng khí chất của anh, mà còn vì anh là người đến cùng Quan Hề.

Hóa ra anh chính là người mà mẹ hay nhắc đến, Giang Tùy Châu.

“Tùy Châu, đây là Quan Oánh, chắc Quan Hề nhà ta cũng nhắc đến con bé rồi nhỉ.” Quan Hồng giới thiệu.

Quan Hề nghe thấy ông nhắc đến tên mình liền đảo mắt nhìn sang.

Anh gật đầu với Quan Oánh xem như chào hỏi.

Quan Oánh sững người, vội vàng gật đầu đáp lễ.

“Đã nói rồi ạ, chúc mừng ông nội.” Giang Tùy Châu nhàn nhạt đáp.

Quan Hồng cười: “Phải đấy, mọi người ai cũng vui vẻ.”

***

Nói chuyện một lúc, hầu hết các trưởng bối đã đứng dậy rời đi. Cả đám anh chị em cũng không vội về, tụ tập từng nhóm nói chuyện với nhau trong vườn hoa.

Quan Hưng Hào và Ngụy Chiêu Mai cũng muốn Quan Oánh có thể thân thuộc hơn với anh chị em trong nhà nên không dẫn cô đi.

Lúc này Quan Oánh đang bị Ngụy Tử Hàm kéo đi nói chuyện. Cô vừa đến đây, ai cũng khách khí với cô, chỉ có Ngụy Tử Hàm rất nhiệt tình.

“Tùy Châu, lát nữa cậu phải về công ty à?” Gần đó vang lên giọng nói của Quan Nguyên Bạch.

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

“Còn Quan Hề thì sao.”

Quan Hề: “Em không đi cùng anh ấy, à xe em để ở Nam Tước rồi, lát anh bảo người mang tới cho em nhé.”



Ngụy Tử Hàm đang giảng giải tận tình đột nhiên phát hiện ánh mắt của Quan Oánh đang nhìn về phía khác, cô ta nhìn theo, thấy là Quan Hề liền hừ một tiếng: “Rất khó sống cùng đúng không?”

Quan Oánh quay đầu lại: “Sao cơ?”

Ngụy Tử Hàm: “Quan Hề đấy, dạo gần đây em ở nhà hẳn là rất khó sống cùng con bé đó.”

Quan Oánh trầm mặc một lúc: “Dạo gần đây em ấy không thường xuyên về nhà, sao lại khó sống…”

Ngụy Tử Hàm nở một nụ cười kỳ quái: “Vậy thì em may mắn rồi, chị bảo em này, từ nhỏ đến lớn Quan Hề được mọi người chiều chuộng thành thói nên sinh ra tính đại tiểu thư, nói đông không ai dám bảo tây, ai cũng phải nghe theo nó. Em ấy à… đột nhiên quay về thế này hẳn con bé đó không vui vẻ nổi, ồ em đừng tưởng con bé đó sẽ vì có thêm một người chị mà vui vẻ, nó hay đố kị người khác, không thích có người khác đến tranh giành yêu thương đâu.”

Quan Oánh không nói gì.

Ngụy Tử Hàm lại nói: “Chị không phải cố tình bôi bác nó, em cứ tùy tiện hỏi một người xem tính cách nó ra sao. Hờ, hai năm nay dính lấy Giang Tùy Châu liền kiêu hơn rồi, kiêu đến mức không coi ai ra gì.”

“Giang Tùy Châu?”

“Phải, chính là người đang đứng cạnh con bé đó.” Ngụy Tử Hàm nhìn Quan Oánh, đột nhiên nói, “Giá như em vẫn ở đây thì cũng không đến lượt con bé đó.”

Quan Oánh: “…”

Ngụy Tử Hàm thấy Quan Oánh trúng câu liền vội nói: “Ai da chị đùa thôi mà, chỉ thuận miệng nói câu thôi. Nhưng mà á, vốn dĩ nhà họ Giang và nhà em là liên hôn vì lợi ích kinh tế, Giang Tùy Châu cũng chẳng quan tâm đối phương là ai đâu.”