Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 130




Tại Kiều gia.

Kiều Hân mân mê cốc trà sớm đã nguội lạnh trong tay, tâm trạng cô có vẻ không tốt lắm.

Kiều Khả đến hôm nay tuy đã nhận về nhưng vẫn chưa được công khai. Trần Âm trông mềm yếu nhưng không ngờ vì con gái mà đến đây làm loạn mấy lần. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Ôn Ý bước ra, bà ấy lại không dám đối diện giống như chuột gặp mèo liền quay đầu rời đi. Ôn Ý lại chẳng thể hiện chút cảm xúc nào giống như họ chưa từng quen biết vậy.

Nói về quá khứ bọn họ vốn dĩ là tâm duyệt của nhau vậy mà cũng vì đàn ông mà trở mặt. Cũng như Kiều Hân và Kiều Khả vậy cũng là vì một người đàn ông.

Nghĩ đến đấy, Kiều Hân bỗng chốc cảm thấy bản thân mình thật ngu muội.

Kiếp trước Kiều Hân một mực không muốn giải trừ hôn ước cũng không phải vì yêu Tần Mặc. Hơn ai hết cô hiểu rõ con người Tần Mặc như thế nào, bề ngoài đạo mạo ấm áp nhưng bên trong lại xấu xa hiểm độc. Âu cũng không thể trách hắn như vậy. Bởi lẽ sinh ra trong một gia đình danh giá trọng trách đầy mình như vậy, hắn đã được tôi luyện rất nhiều.

Một phần cũng vì cái tôi của Kiều Hân, cô sinh ra trong một gia đình có gốc có rễ là hào môn danh giá, được cưng chiều từ trong trứng nước. Chính bản thân cô cũng tài giỏi không kém, đa phần những người cùng tuổi với cô đều không bằng cô.

Gia thế, phẩm vị, tính cách, dung mạo lẫn tài năng ai lại có thể cùng cô so bì. Bởi thế mà trong lòng cô luôn có một cái tôi rất cao. Dù rằng cô không thích nhưng nếu đã là của cô thì ai cũng đừng mong có thể cướp đi.

Kiều Hân từng nghĩ rằng bản thân có thể đánh bại Đàm Thiệu Quyên thì một người thứ hai như Kiều Khả là điều dễ dàng. Nhưng ngặt nỗi mọi thứ không dễ dàng như cô nghĩ.

Tình cảm của Tần Mặc là thứ mà Kiều Hân không thể nắm bắt được. Dù rằng đã có thể kéo hắn ra nước ngoài, tránh xa Kiều Khả lại dẫn dắt Tần Hoàng trong nước ép Kiều Khả vào đường cùng.

Lúc đó Kiều Hân cảm thấy mọi chuyện coi như đã xong nhưng thật sự lúc đó Kiều Hân còn quá non trẻ, cô nào hiểu hết được suy nghĩ của từng người.

Khoảnh khắc mà Kiều Hân cho rằng là ngọt ngào hạnh phúc ấy lại là bức tranh giả tạo do Tần Mặc dựng lên. Sâu thẳm bên trong đó lại là con dao găm đang từ từ rạch từng thớ thịt trên người Kiều Hân.

Nếu không phải vì có gia thế chống lưng thì không biết Kiều Hân đã bị hắn dày vò đến mức nào.

Kiều Hân khẽ sờ vào vùng bụng phẳng phiu của mình, đã từng có lúc Kiều Hân đã tưởng tượng ra khung cảnh một gia đình ba người hạnh phúc. Nhưng cái giá phải trả cho một cuộc hôn nhân sắp đặt lại quá đắt.

Hiện giờ trở lại, Kiều Hân tất nhiên muốn báo thù nhưng trên tay cô lại chẳng có cái gì ngoại trừ gia thế kém hơn họ Tần một chút.

Kiều Hân cần nhiều hơn nữa. Cô cần phải có nhiều lá bài lật đổ hắn. Quan hệ là thứ cần thiết nhất nhưng một mối quan hệ bền chặt đủ để đối phó với Tần Mặc thì phải đánh đổi rất nhiều thứ khác.

Kiều Hân có thời gian, còn nhân lực bên nhà ngoại giúp đỡ và điểm yếu mà Tần Mặc tự tay dâng lên, Kiều Khả!

Chỉ cần lợi dụng tốt cô ta, Kiều Hân có niềm tin trả lại hết nỗi đau mà Tần Mặc đã gây ra.

" Cốc cốc—" Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến cùng một giọng nói dè dặt vang lên.

" Chị Kiều Hân, em có thể vào được không? "

Kiều Hân liếc mắt nhìn qua cánh cửa, mường tượng ra dáng vẻ thấp thỏm của Kiều Khả, cô khẽ cười.

" Vào đi. "

Kiều Khả từ bên ngoài mở cửa bước vào. Kiều Khả vẫn giống như ngày trước xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng sắc mặt lại ảm đạm như đoá hoa bị vùi dập trong cơn mưa dễ khiến người khác nảy lòng thương xót. Gương mặt đẹp như vậy lại điểm xuyết thêm một nốt ruồi son dưới khóe mắt thật sự làm người khác thương nhớ.

Kiểu người như Kiều Khả rất vừa thẩm mỹ của nhiều người con trai. Nhưng lại rất dễ khiến rất nhiều người con gái ghen ghét. Hiển nhiên Kiều Hân chính là nằm trong số đó.

Kiều Hân mềm mại đứng lên, bắt lấy tay Kiều Khả, ôn hoà bảo.

" Nào, nhanh ngồi xuống. Cùng là chị em trong nhà không cần phải ngại ngùng gì hết. "

Kiều Khả mím môi, cặp mắt khẽ run lên sự phòng bị trong lòng cũng vơi đi.

Kiều Hân ngồi sát bên cạnh Kiều Khả, ngọt ngào yêu kiều từng chuyển động luôn khiến Kiều Khả e dè thấp thoáng cảm thấy bản thân mình không hợp.

Kiều Hân cười nhẹ đung đưa lời hỏi thăm.

" Em đã khỏe hơn chưa. Ở chỗ đấy có còn cảm thấy đau không? "

Kiều Khả lắc đầu. " Em khoẻ rồi ạ. "

" Còn chị thì sao?"

Kiều Hân nhàn nhạt nói: " Chỉ cần em khoẻ chị tất sẽ khỏe. Đừng lo. "

Kiều Khả cụt mắt, không hiểu lắm nhưng cũng không nói thêm. Hiện cô không có tâm trạng để ý mấy cái ẩn ý gì đấy.

Mấy ngày nay không có ngày nào Kiều Khả được ngủ ngon giấc. Ban đầu Kiều Khả cứ tưởng sau khi phẫu thuật xong, cô sẽ tìm cách lựa lời nói với mẹ mình nhưng mọi chuyện đổ vỡ sau khi cô bước chân vào Kiều gia.

Trần Âm không biết từ đâu biết tin Kiều Khả về Kiều gia nhận thân. Xong chạy đến làm loạn. Trần Âm biết rõ bản thân mình yếu thế nhưng lúc đó dường như bà không để tâm đến điều đó một mực muốn mang con gái về.

Trước hoàn cảnh đó, Kiều Khả vừa thương vừa sợ. Cô muốn quay về với Trần Âm, sống trong ngôi nhà giàu có này hoàn toàn không phù hợp với cô. Nhưng chỉ vì ánh mắt lạnh lẽo lúc đó của Ôn Ý đã khiến cô lạnh lòng.

Ôn Ý gợi lên những lo sợ trong lòng Kiều Khả, những gì cô từng hứa với bà ta cô không dám quên. Chỉ cần cô mủi lòng quay về với mẹ thì cuộc đời của mẹ và cô sẽ hoàn toàn chìm trong địa ngục.

Kiều Khả trong lòng dù không nỡ cũng không dám trái lời. Ôn Ý bảo Kiều Khả phải ở trong nhà cho đến khi Kiều Hân có thể đi học trở lại. Bản thân Kiều Khả giống như một con rối vâng lời làm theo.

Những tưởng trong nhà này sẽ chẳng có ai dành sự yêu thương thật lòng nào cho cô nhưng Kiều Hân lại khác. Người chị cùng cha khác mẹ này của Kiều Khả rất hiền lành ôn hoà. Đối với Kiều Khả vẫn luôn tốt không hề đối với cô gây chuyện. Coi cô như chị em ruột thịt mà đối xử.

Điều này khiến Kiều Khả cảm thấy rất vui và ấm áp. Chính vì vậy mà Kiều Khả muốn mở lòng với Kiều Hân nhiều hơn muốn đáp lại lòng tốt của Kiều Hân.

Kiều Khả biết Kiều Hân bị bệnh đã lâu, gắng gượng mãi mới coi như tốt nghiệp cấp hai. Bị bệnh tật dày vò lâu như vậy sẽ không thể nào chú tâm vào việc học. Bởi vậy nên trong khoảng thời gian này Kiều Khả muốn giúp Kiều Hân học tập, mong có thể cùng cô ấy hoà thuận hơn nữa.

Kiều Khả nói: " Chị Kiều Hân. "

" Hửm, em nói đi. " Kiều Hân mỉm cười, cảm giác ôn hoà dễ chịu khiến lòng cảnh giác của người khác tan vỡ.

" Em có thể kèm chị học tập được không? Thành tích của em cũng rất tốt vẫn luôn nằm trong top 10 của khối. Em chắc chắn sẽ giúp chị sớm làm quen với môi trường cấp ba. " Ánh mắt Kiều Khả tỏa sáng lấp lánh như vì sao vậy, đẹp đẽ và tràn đầy nhiệt huyết.