Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 128




Hải cảng Mata.

Tiếng sóng biển đập vào bờ, tiếng chim hải âu vỗ cánh bay lượn khắp nơi, tiếng vật nặng đặt xuống, ken két của sợi xích căng chặt, tiếng tàu chở hàng xuyên qua dòng nước lạnh thêm cơn gió lạnh thổi mạnh khiến vạt áo tung bay mái tóc chải chuốt tỉ mỉ cũng rối bời. Nơi đây nghi hút mùi than dầu, mùi sắt thép, lặng lẽ trên bầu trời là một mảng khói xám.

Những con tàu container chất đầy hàng hóa đang được luân chuyển bằng máy móc. Dòng người tấp nập, ai nấy đều có một nhiệm vụ riêng.

Bỗng nhiên một tiếng nổ vang trời đem theo hàng loạt tiếng nổ lớn khác xuất phát từ phía Nam ngay cạnh những container đang chất hàng. Ánh lửa nghi hút, khói lớn bao trùm, tiếng hét thất thanh của dòng người, những chiếc hộp container lớn nhỏ đổ sập xuống gần như chắn hết đường đi. Cần cẩu cao vút đổ xuống con tàu, phá vỡ một nửa mũi tàu.

Một phần ba hải cảng Mata bị lửa bao trùm, lửa lớn ngập mùi dầu hoả thiêu đốt mọi vật dụng xung quanh. Khung cảnh tang thương ngập mùi chết chóc.

Tại sân bay số 4 tấp nập người ra vào, tiếng xe cộ cùng tiếng động cơ đàn áp giọng nói.

Khải Uy sắc mặt khó coi, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, khó tin hỏi lại người đầu dây bên kia.

" Chuyện này không thể nói đùa. Thật sự Mata bị nổ sao? "

Khải Uy trầm mặc, biểu cảm chấn kinh. Có vẻ như người đầu dây bên kia đã xác nhận lại với hắn rất nhiều lần, hắn mới dám tin.

Sở Thiên Vũ không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt Khải Uy. Có vẻ như Sở Thiên Vũ đã nghe thấy câu chuyện, sắc mặt hắn lúc này trắng bệch. Sở Thiên Vũ khẽ xoa mi tâm, trầm giọng hỏi dù rằng hắn đã phỏng đoán ra ít nhiều qua lời của Khải Uy.

" Hải cảng Mata gặp chuyện rồi? "

Khải Uy thành thật trả lời, nửa chữ cũng không thiếu. " Hải cảng Mata bị nổ liên tiếp từ phía Nam, ngọn lửa rất lớn sớm đã lan rộng gần hết một nửa hải cảng. Một chốc không thể nào dập tắt được, ít nhiều cũng phải đến hơn nửa ngày mới coi như hoàn toàn dập tắt. “

Sở Thiên Vũ cười khẩy, khó khăn nói: “ Tôi biết ngay làm gì có chuyện tốt như vậy mà. Thì ra sớm đã chuẩn bị hố lửa cho tôi rồi. Đến cuối cùng rốt cuộc là có bao nhiêu người nhúng tay vào. “

“ Đưa điện thoại cho tôi. “

Khải Uy nhanh chóng đưa điện thoại cho Sở Thiên Vũ.

Sở Thiên Vũ hạ giọng ra lệnh: " Cho người xử lý đi, bằng mọi giá không được để ngọn lửa lan rộng. Cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt. Giúp tôi liên lạc với cục trưởng hải quân ở đó cùng với bộ phận cứu hộ gần nhất, trực tiếp nói ra tên tôi còn lại để tôi xử lý sau. “

Người đầu dây bên kia lập tức nhận lệnh.

Sở Thiên Vũ nhìn dòng người ra vào không hiểu sao thấy lòng mình trống rỗng. Hắn không kể ngày đêm lập tức điều chỉnh hành trình, ngay trong đêm lên phi cơ bay gấp đến máy bay gần nhất rồi đặt vé. Hắn mất gần nửa ngày để đến thành phố này, mục đích lớn nhất chính là để chắc chắn mọi thứ đến tay hắn vẫn tốt.

Nhưng dường như tất cả sự chuẩn bị, đề phòng của hắn đều là vô ích. Thế giới này chính là chống đối hắn.

May thay hắn không cho Lê Hiếu đến đây, nếu không mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Tâm lý Lê Hiếu lúc này không tốt nếu gặp thêm cú sốc này sợ rằng hắn chắc sẽ phát điên luôn.

Khải Uy dè dặt hỏi: “ Chúng ta có đến đó không? ”

“ Phải đến. Mục đích của bọn chúng không phải chính là muốn nhìn thấy chúng ta tuyệt vọng nhất sao. Cứ nhiên chiều theo ý chúng nhưng không phải là tất cả. “

Sở Thiên Vũ cười lạnh.

“ Liên lạc với bộ phận công chúng, truyền tin tức này ra ngoài càng sớm càng tốt sau đó chắp vá thêm cho tôi một tin. Nếu bọn chúng muốn tôi sống không tốt thì cứ để bọn họ yên lòng một chút. Chuột cống một khi thấy miếng bánh ngon chắc chắn sẽ xuất hiện. “

“ Thiếu gia, tin tức đó là… “

“ Nói tôi bị cuốn vào ngọn lửa, tính mạng rất nguy kịch. “

……………….

Tin tức đến gần trưa đã tràn lan khắp cõi mạng. Khiến lòng người cực kỳ hoang mang lo sợ, nhất là những người trú ngụ ngay gần hải cảng, ai nấy đều lập tức chuyển đi ngay trong buổi sáng.

Ngọn lửa cháy lớn từ sáng sớm đến trưa vẫn không có dấu hiệu dập tắt, phạm vi của nó đã lan rộng chiếm gần hết hai phần ba hải cảng. Ba con tàu bị hư hỏng nặng và một con tàu đang dần chìm sâu xuống biển, mặt nước loáng thoáng dầu hoả cùng ánh lửa bồng bềnh trên đấy tựa như ngọn hải đăng đang lênh đênh trên mặt nước.

Đến lúc ăn trưa Hoa Nhan mới nhìn thấy tin tức này trên điện thoại. Cô ban đầu chỉ cảm thấy rùng rợn lo lắng nhưng tin tức phía sau của nó lại khiến cô chấn động.

Tin nóng! Thiếu gia Sở thị gặp nạn, bị cuốn vào ngọn lửa ở hải cảng Mata tình trạng hiện rất nguy kịch.

Thiếu gia Sở thị! Cả thành phố này cũng chỉ có duy nhất một nhà họ Sở. Sở thiếu chỉ có một người mà người này chính là Sở Thiên Vũ!

Khuôn mặt Hoa Nhan trắng bệch, cả người cô run rẩy cầm điện thoại cũng không chắc, bất chợt đã rơi bịch xuống bàn ăn.

Dương Niệm Tuyết lo lắng, vội an ủi cô.

“ Ninh Ninh, tin tức lúc nào cũng phóng đại mọi chuyện lên. Cậu trước tiên liên lạc với Thiên Vũ xem cậu ta ở đâu. “

Mộ Dung Thanh Huyền gật đầu.

“ Tiểu Tuyết nói đúng đấy. Cậu bình tĩnh gọi cho cậu ta xem thử. “

Hoa Nhan lắc đầu, khó khăn nói: “ Từ sáng đến giờ mình không liên lạc được với anh ấy. Nhắn tin cũng không thấy trả lời. Phải làm sao đây… “ Giọng cô run run, thanh âm ngứt quãng, nước mắt tuôn rơi. “ Lỡ như là thật thì phải làm sao? Không được, mình…mình phải đến đó ngay. “

Hoa Nhan đứng bật dậy, lập tức muốn rời đi.

Mộ Dung Thanh Huyền nắm lấy tay Hoa Nhan, nghiêm túc nói: “ Cậu dù có đến đó thì có tác dụng gì. Cậu còn chẳng biết Thiên Vũ hiện tại đang ở chỗ nào. Trước tiên ngồi xuống đã, mình gọi Thanh Phong đến đây. “