Vì Em Mà Tương Tư

Chương 40:




Khiêm Dạ Hiên lại dẫn cô sang một cửa hàng bán quần áo nam khác, bày toàn những bộ đồ thời trang, hợp mốt. Hơn mười người đàn ông trẻ tuổi đang chọn đồ bên trong, xem có vẻ rất ưng ý. Anh quay sang nói với cô:

“Chọn đi.”

Châu Uyển Đồng mím môi đi vào trong. Cô tìm một góc khuất, cách xa đám người rộn ràng đằng kia, chọn cho anh vài chiếc áo thun và quần vải. Cô liếc mắt nhìn sang ma\-nơ\-canh đang vận chiếc áo dạ dài màu xám, trông khá đẹp, lại vừa vặn hợp với chiều cao của anh, bèn chỉ:

“Cậu chủ, anh có thích cái áo đằng kia không? Dù sao trời cũng còn lạnh, mặc thêm cho ấm.”

Khiêm Dạ Hiên nhìn theo tay cô, ngắm chiếc áo khoác khoảng vài giây, sau đó gọi nhân viên:

“Gói hết lại cho tôi, cả cái đằng kia nữa.”

Lúc thanh toán xong, cô định tranh sẽ cầm túi, nhưng anh nhanh tay cầm lấy, đi thẳng ra đằng trước. Chỉ có ba cái túi nhỏ, chẳng lẽ anh lại cầm không nổi sao? Cô vội vàng chạy theo, vừa đi vừa nói, giọng áy náy:

“Cậu chủ, anh, anh đưa tôi cầm cho.”

Khiêm Dạ Hiên đột ngột dừng lại, nhíu mày nhìn sang cô, mặt lạnh tanh:

“Im lặng đi theo thôi.”

Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau, miết mạnh đến nỗi trắng bệch. Anh hừ lạnh một tiếng, đút tay vào túi mà đi thẳng. Cả hai lại ghé vào một cửa hàng gần đó, nhưng lần này là đồ nữ. Cô khẽ đưa mắt nhìn vào trong sau khi thấy biển hiệu in màu mè phía ngoài, có chút bất ngờ. Thấy cô còn chần chừ ở cửa, anh lại cất tiếng:

“Muốn gây chuyện gì nữa?”

“À, tôi...vào ngay.”

Ngay khi anh và cô vào bên trong, nhân viên liền niềm nở tiếp đón, đa phần là vì chàng trai bên cạnh cô quá hào hoa, đi đến đâu cũng thu hút ong bướm cả. 

“Chọn cho cô ấy vài bộ.”

Châu Uyển Đồng liền xua tay, vội vàng nói:

“Không cần đâu, tôi có nhiều quần áo lắm, không cần phí tiền mua thêm nữa.”

Nhân viên nữ lại nhìn anh, ánh mắt khó hiểu. Khiêm Dạ Hiên không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô nhân viên kia làm theo yêu cầu. 

Hơn năm phút sau, hai nhân viên lại bước đến cạnh cô, giơ ra những mẫu váy mới nhất của cửa hàng, mời cô theo mình để thử. Khiêm Dạ Hiên ngồi ở ghế sofa đọc tạp chí, thư thái uống cà phê. 

Ngay khi Châu Uyển Đồng vừa bước ra từ phòng thay đồ, ngụm cà phê đắng chát vừa trôi xuống cuống họng anh dần chuyển ngọt. Chiếc váy màu trắng kem dài đến tận đầu gối làm bằng lụa mềm mại bao trọn lấy cơ thể săn chắc của cô. Cô vén tóc ra sau tai, ngại ngùng nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên cười nhẹ, nhưng ý cười rất sâu xa, thật khó hiểu thấu. Anh gật gật đầu rồi lại tiếp tục nhìn vào tờ tạp chí, bộ dạng không quan tâm đến cô. Châu Uyển Đồng thử thêm vài bộ nữa, lần nào cũng nhận được thái độ thờ ơ của anh. Nhưng cô không hề biết, thứ anh giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc. Ngoài mặt và trong lòng hoàn toàn không hề giống nhau.

Lúc hai người ngồi vào xe để ra về thì đồng hồ điểm đúng mười một giờ, đúng lúc ăn cơm trưa. Khiêm Dạ Hiên liền đánh lái đến một nhà hàng người Hoa gần đó ăn bữa cơm rồi mới quay về biệt thự. 

Châu Uyển Đồng vừa xuống xe đã lên tiếng:

“Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều, sau này nếu có dịp, tôi sẽ mời anh ăn một bữa, xem như trả ơn vậy, cả lần này và...lần trước nữa.”

Anh nhìn cô, đáy mắt trong veo như giọt nước. Người đàn ông này quả thực có sức hút lạ kì, đến cả một ánh nhìn cũng đủ làm đối phương say đắm. Cô cố vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng vây vô hình của anh, chạy như bay về phòng. 

Buổi chiều, Trịnh Hâm Đình mua sắm xong liền ghé qua nhà anh. Cô ta ngồi ở phòng khách chờ đợi, thấy Châu Uyển Đồng mang nước tới thì hỏi:

“Người làm chỉ còn mình cô thôi sao?”

Châu Uyển Đồng cười mỉm, bình tĩnh đáp:

“Thưa cô Trịnh, mọi người đều về quê ăn Tết cả rồi ạ, chỉ còn mình tôi thôi, không biết cô có điều gì căn dặn không ạ?”

Trịnh Hâm Đình đảo mắt, sau lại phóng tia sắc nhọn về phía cô, ẩn ý hỏi:

“Vậy cô ở đây làm gì, chẳng phải nên về nhà rồi sao?”

“Cái này, tôi xin phép không trả lời.”

Nói rồi, cô cúi người chào Trịnh Hâm Đình, xoay người vào trong bếp. Cô ta nhìn theo bằng ánh mắt thù hằn, rõ ràng là đã đánh hơi được điều gì đó.

Cùng lúc, Khiêm Dạ Hiên trở xuống, trên tay cầm theo bình thủy tinh lớn, muốn vào bếp rót chút nước đem lên phòng. Trịnh Hâm Đình thấy anh thì cười tươi, không còn dáng vẻ nguy hiểm như lúc nãy nữa, hớn hở chạy đến bên anh.

“Chuyện gì?”

Anh vừa nói vừa đi vào bếp, đặt bình thủy tinh đến trước mặt cô, ý bảo đổ đầy nước vào. Châu Uyển Đồng hiểu ý liền làm theo.

“Em thấy anh ở nhà có một mình, trông rất buồn chán, chi bằng sang nhà em đi, gọi thêm vài người bạn cũ nữa, chúng ta cùng ăn một bữa.”

Khiêm Dạ Hiên không thèm để ý đến cô ta, thản nhiên bước đến ghế sofa mà ngồi xuống, cố tình ngồi ở giữa, không chừa chỗ để Trịnh Hâm Đình xen vào. 

“Không có hứng thú.”

Trịnh Hâm Đình đành ngồi ở ghế đơn bên cạnh, lấy hết sức nhoài người sang thuyết phục anh:

“Chiều em một lần không được sao?”

Anh đưa tay gãi nhẹ hàng lông mày, lãnh đạm nói:

“Nói lời nhẹ không nghe?”

Trịnh Hâm Đình hơi sợ, vội vàng ngồi thẳng người lại, buồn rầu đáp lại:

“Anh, anh thật sự không thể nể tình chúng ta từng là người yêu mà đồng ý sao?”

“Choang!”

Chiếc ly thủy tinh nhỏ bị rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Khiêm Dạ Hiên liền nhìn vào bên trong, thấy Châu Uyển Đồng đang cuống cuồng lau dọn, lại bất cẩn bị mảnh thủy tinh sượt qua tay làm chảy máu.